Chương 32: Anh yêu em chừng nào có thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Anh yêu em chừng nào có thể

Tôi và Nguyên về đến nhà anh trời cũng đã khá muộn.

Nguyên vào phòng tắm luôn còn tôi thì vào phòng anh thay đồ. Vì chẳng chuẩn bị quần áo nên tôi đành phải mặc tạm bộ quần áo ngủ quá khổ của anh...

Trong lúc chờ anh tắm, tôi nằm đọc vài cuốn truyện của anh. Ngoài thích đọc sách ra, Nguyên có vẻ là một người thích sưu tầm mô hình những chiếc xe cổ, trước giường của Nguyên là một tủ kính khá lớn, bày kín mô hình dàn "siêu xe" đủ màu sắc, kích thước, hình dáng khác nhau trông khá dễ thương. Tò mò tôi ngồi dậy, bước ra mở tủ lấy vài chiếc xe ra xem....

- Lại nghịch gì thế!

Nguyên bước ra, giọng anh khiến tôi giật thót mình, quay lại bắt gặp nụ cười tinh quái của anh. Nguyên lại gần tôi, mái tóc anh vẫn ướt nước, anh vòng tay ôm lấy người tôi, giọng anh thì thầm.

- Em có biết làm hỏng mấy cái xe này là phải đền bao nhiêu tiền không đấy?

- Mấy cái xe ghẻ này á.

Tôi cười buột miệng nói, trong tâm nghĩ chắc hẳn anh sẽ giận.

Ngược lại...Nguyên cũng cười lớn, lấy chiếc xe trên tay tôi ra đặt lại chỗ cũ, bế thốc tôi vào giường.

- Ha ha ha ha, Phong mà nghe em nói thế chắc nó điên mất.

- Của Phong à?

- ừm...

Anh gật gù, vừa lau tóc, vừ để tôi ngồi trong lòng mình.

- Sao lại để nhà anh?

- ờm nó bảo để cho đẹp. Anh thấy cũng tạm...

Nguyên thản nhiên nói như điều đó vô cùng bình thường, còn tôi giờ nhìn những chiếc xe đó như một điều bất bình thường. Lòng tôi bỗng bộc phát một cảm giác ghen tuông khó chịu, nhìn mấy cái mô hình cũ xấu xí của Phong được anh nâng niu cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.

- Em thấy chẳng đẹp gì.

- Vậy hả? anh thấy cũng tạm mà.

Giờ tôi cảm thấy bực tức vì cái suy nghĩ chủ quan Nguyên, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Phong cho đến tận bây giờ. Với anh thì Phong chỉ là bạn, anh ta đối tốt với anh cũng vì họ đã chơi thân thiết với nhau từ rất lâu rồi. Nhưng với Phong thì là ngược lại, với anh ta Nguyên còn hơn cả một người bạn thân lâu năm.

Nguyên chưa bao giờ nghĩ hay đúng hơn là chưa bao giờ từng nghĩ, giữa anh và Phong tồn tại một thứ hơn cả tình bạn. Tôi tự đặt câu hỏi: nếu Nguyên biết điều đó thì...sẽ ra sao?

- Hừ...

- Sao thế?

Nguyên nhoài người vứt chiếc khăn ướt ra chiếc ghế đối diện, định ôm tôi nằm xuống thì bị đẩy người ra.

- Nào, để em đi tắm đã. Mà anh kể cho em chuyện của anh và Phong đi. Sao hai anh lại quen nhau, kể kĩ vào.

Anh vui vẻ búng nhẹ vào mũi tôi mắng yêu.

- Thế có mà đến tết mới kể hết mất. Thôi giờ cô nương đi tắm đi cho tôi nhờ... Hay để tôi tắm hộ cho đây.

- Không, để em tự tắm.

Theo phản xạ, tôi đột nhiên đưa tay che ngực.

- ha ha ha...

- Ừm...được rồi, được rồi...Không phải phòng thủ kĩ thế đâu! Để anh đưa em vào nhà tắm nhé!

- Không, không, anh phải ở nguyên đây, cấm nhúc nhích.

Tôi chỉ tay lườn anh, không cho anh ngồi dậy.

Nguyên chỉ cười, ánh mắt dõi theo tôi bước vào nhà tắm.

- Thế đi vệ sinh cũng ko được hả?

- Được nhưng anh sang phòng khác mà đi...

- Anh ứ thích!!!!

Lời anh vừa nói ra, cả người tôi đã bị ôm chặt cứng, bế thốc về phía giường. Tôi ra sức ngọ ngẩy, vùng ra khỏi vòng tay anh nhưng vô ích, anh đã nhanh chóng đè tôi xuống đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng nhiệt, dây dưa không dứt.

- Này.... Em...phải đi tắm...

- anh sẽ tắm cùng em!

- Anh đã điên chưa? Anh tắm rồi đây thây.

Tôi ngượng ngịu cười, đập vào tay anh một cái rõ kêu.

- Thì tắm lại cũng có sao?

- Thôi...anh dở à...Để em đi tắm đi, đi cả ngày rồi mệt lắm rồi...

Nguyên vẫn không chịu buông, mặt thì dửng dưng như không nhưng trong mắt thì lại chứa đầy ý cười...

- Anh cũng mệt này, thôi đi ngủ luôn đi chứ tắm rửa gì nữa... Lát dậy rồi tắm.

- thôi ngay đừng có hâm...

- Không, hâm...

Anh nói rồi đôi môi trùm xuống cuốn lấy tôi trong những mê mải của những nụ hôn không rời. Từng lớp da thịt của tôi đỏ bừng, nóng dần lên theo từng động tác của môi anh...mềm mại và ẩm ướt.

Tôi vòng tay qua cổ anh, đắm đuối nhìn sâu vào đôi mắt anh.

- kể cho em nghe về chuyện của Phong đi.

- Sao em lại tò mò về Phong thế?

Nguyên thoáng chút ngạc nhiên, rồi sắc mặt anh đột nhiên thay đổi/

- Hay em thích Phong? Cả tối toàn hỏi về nó thế!!

Anh vừa như trêu đùa vừa như nói thật, tôi nhổm dậy đập vào tay anh một cái rồi mắng.

- Anh chỉ có thế là giỏi thôi, ghen vớ vẩn. Thì tò mò về bạn anh thôi, em thấy hai người thân thiết quá mà.

- Ờ...có mà em thấy nó đẹp trai thì có ấy.

- ừm cũng đúng! Đứng cạnh anh chênh lệch giá lớn đấy...em hối hận rồi.

Biết anh sẽ không dừng lại nên tôi lại càng thích trêu.

- Cấm em nói thế!

Nguyên cau mày, cúi xuống hôn tôi một cái.

Anh nằm sang bên cạnh đưa tay ôm lấy tôi vào lòng.

- Đúng là Phong luôn luôn hơn anh về tất cả. Nhưng có thứ mà nó không có, mà anh thì có???

- Là gì chứ?

- Là em...

- Xùy...

Tôi quay lại đẩy mặt anh ra, mắng.

- Trẻ con quá đi mất!!!

- Ha ha ha...

Nguyên vừa cười, vừa đưa bàn tay vào trong áo tôi táy máy.

Tôi để mặc cái bàn tay hư hỏng của anh đùa nghịch với lưng mình, quay người lại đặt lên môi anh một nụ hôn nồng nàn.

Đây là lần đầu tôi chủ động hôn anh cuồng nhiệt như vậy, Nguyên cũng đáp lại tôi rất nhiệt tình.

Cả hai chúng tôi cùng đắm chìm trong cơn say đắm, cuốn lấy nhau với những rạo rực đang bùng phát bên trong mình, giải phóng những khao khát dành cho nhau nồng nàn bất tận...

------------

3h sáng, tôi tỉnh dậy đắp tấm chăn mỏng lên người của mình và anh. Dù đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi quan hê, nhưng cảnh trần trụi của đôi bên đối mặt nhau vẫn khiến tôi ngại ngùng.

Yên bình trong chăn được một lúc, thấy hơi lạnh tôi nhổm người cho nhỏ số quạt lại, rồi cũng chỉ được một lúc lại thấy lòng bồn chồn, nóng bức không yên, ngọ ngậy một hồi quay ra quay vào, vẫn không tài nào ngủ được, tôi đành ngước lên trần nhà cố đếm từng cái mắt của chùm đèn để tự ru mình vào giấc ngủ.

Nguyên mở mắt ra ngái ngủ nhìn tôi, anh kéo tôi lại gần giọng có chút mệt mỏi nói.

- Em vẫn chưa ngủ à?

- Em chưa...kể chuyện cho em nghe đi!!!

- ...em muốn nghe chuyện gì?

Anh ngáp dài, thì thầm nói.

- Phong??

- ha...được rồi anh kể đây.

Nguyên cười nhẹ rồi bắt đầu kể dù mắt anh vẫn nhắm chặt.

Anh đang buồn ngủ nên câu chuyện không được liền mạch, thỉnh thoảng anh ngủ thiếp đi dừng lại làm tôi phải lay dậy mới kể được tiếp.

Nhưng rồi một lát sau, mắt tôi cũng bắt đầu nặng trĩu....

Nguyên vẫn cứ lầm bẩm kể, còn tôi thì dần dần đưa mình vào giấc ngủ từ bao giờ.

Tôi ngủ không biết gì cho đến khi mắt tự động mở mà không có cảm giác thèm ngủ nữa.

Mặt trời đã lên tới đỉnh, nắng rọi thẳng vào giường, tôi ngước mắt nhìn quanh, quay qua quay lại một hồi trong vòng tay anh vẫn thấy anh vẫn ngủ nướng bên cạnh, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ cùng cho tới một lúc lâu sau mới thực sự tỉnh.

...................

Nguyên đã thức từ bao giờ, anh ngồi bên cạnh tôi chăm chú đọc một cuốn sách.

- em dậy rồi à?

Cúi xuống nhìn tôi âu yếm anh hỏi.

- ừm...

Tôi ngọ ngậy người trong chăn, nhổm dậy nhìn vào cuốn sách của anh.

- Gì thế?

- À, sách linh tinh thôi, anh đọc giết thời gian mà...

Anh đặt quyển sách sang một bên nằm xuống ôm lấy tôi.

- Sao ngủ chán chưa??

- Rồi, dậy đi ăn thôi...em đói quá.

Tôi nhăn mày kêu ca, đẩy anh ra, ngồi dậy bước xuống giường.

- Em đi tắm đây, anh thay quần áo đi rồi còn đi ăn.

- Tuân lệnh. Anh nằm trên giường cười toe toét.

-----------------

Phong 13 tuổi bắt đầu vỡ giọng và cũng giống bao đứa con trai khác anh bắt đầu cao vổng lên. Tâm tính thay đổi và cảm quan về tình yêu cũng theo đó mà đổi thay. Đối với Phong thời gian dậy thì là khoảng thời gian hỗn loạn nhất trong cuộc đời anh, bởi có những lúc anh cảm thấy kinh tởm bản thân mình.

Trên lớp Phong cùng bọn trai khác bàn tán về cơ thể đứa con gái này đứa con gái kia, hooc môn dậy thì bình thường khiến chúng nó và anh tò mò về những thứ liên quan đến tình dục. Bọn chúng thì khao khát, ham muốn với những đứa bạn khác giới, còn với Phong thì ngược lại.

Thế giới anh đang đứng gần lạc lõng với bọn họ, những thứ cảm xúc bọn họ nói với nhau bản thân anh chưa bao giờ cảm nhận được. Anh nhận ra con quái vật ẩn giấu trong sâu thẳm tâm hồn mìn, khi trong giấc mơ hàng đêm người anh mơ về không phải là những cô nàng mặc áo tắm, những cô bạn hot girl trắng trẻo "nở nang"....

Phong mơ về Nguyên - một thằng mọt sách suốt ngày bị tụi bạn anh quăng sách vở, trêu chọc. Hình ảnh của Nguyên đứng nép vào một góc giương đôi mắt sắc lạnh lên nhìn những kẻ đùa cợt mình, ám ảnh trong đầu Nguyên.

Ban đầu Phong nhủ với lòng mình rằng đó có lẽ là tình thương, lòng thương trắc ẩn ít ỏi trong con người anh trỗi dậy khi nhìn thấy kẻ đó bị bắt nạt.

Nhưng dần dà anh phát hiện ra rằng ...thứ ám ảnh đó không phải là tình thương, mà là ...tình yêu.

Và cứ thế anh ôm tình yêu đơn phương của mình với cậu bạn cùng lớp suốt năm nay qua tháng khác.

Phong chưa một lần hi vọng, cũng chưa từng hi vọng Nguyên sẽ đáp lại tình cảm ấy. Vì bản thân anh biết đó mãi mãi là điều không thể! Dù anh luôn song song đi bên cạnh Nguyên hàng ngày, dù người hiểu Nguyên rõ nhất chỉ có mình anh, dù khoảng cách của hai người đôi khi chỉ là một đường chỉ nhỏ...thì anh mãi chỉ là một kẻ đi bên cạnh cuộc đời Nguyên, mà không thể bước vào cuộc đời anh được.

- Cô có rảnh không, gặp nhau đi. Tôi muốn đi mua vài thứ.

- Có. Tôi cũng muốn vài thứ cho Nguyên.

Giọng Mai đều đều ở đầu dây bên kia, không hào hứng cũng chẳng tỏ ra quá lạnh nhạt.

- vậy thì 2h tôi qua.

Phong cụp máy, dựa vào thành giường miệng nhoẻn cười. Nụ cười chua chát của anh không ban phát cho bất kì ai, nụ cười ấy anh dành cho chính mình. Thế gian này chỉ có anh hẹn tình địch của mình đi chơi.

Đúng, yêu đôi khi là phải biết học cách chấp nhận.

Chấp nhận một sự thật rằng: Nếu đấu tranh sẽ mất người mình yêu mãi mãi thì chi bằng hay là một người thầm lặng đi bên cạnh người ấy suốt đời.

-------------

- Trong suốt những năm 1980 và 1990, việc các phương tiện truyền thông xôn xao về những vụ án giết người với phương thức lặp đi lặp lại tại phía Nam London. Kẻ sát nhân được hình dung là một kẻ lệch lạc về tình dục, có sở thích tra tấn bạo hành và là một kẻ cuồng màu xanh dương. Những nạn nhân thường là các cô gái trẻ tuổi từ 20 -15, xác họ được tìm thấy gần bìa rừng, và hầu hết họ đều bị hắn tra tấn cho đến chết và bị xâm hại tình dục. Trên tay các nạn nhân đều buộc một sợi ruy băng nhỏ màu xanh dương....

Lời giảng đều đều, Huy đưa tay che miệng ngáp dài. Không phải cậu không thích môn tâm lý học tội phạm mà là vì tối qua cậu thức quá khuya để nói chuyện với Mai nên giờ hai mắt chỉ trực díp vào.

- henry...

Tiếng gọi khẽ từ sau lưng, Huy quay đầu lại.

Jen - cô bạn tóc vàng hoe cùng nhóm thực tập nhìn cậu với khuôn mặt đầy bực bội.

- Có ai muốn gặp cậu kìa.

Không khó gì để Huy nhận ra Andrew dù hôm nay anh ta không mặc cảnh phục. Anh đưa tay ra hiệu chào Huy kèm theo một nụ cười nhợt nhạt.

- Xin phép giáo sư, tôi muốn gặp trò Henry.

Vị giáo sư gật đầu, cho phép Huy rời khỏi chỗ...

Huy nhanh chóng thu dọn đồ dùng, theo Henry ra ngoài.

- Henry, cậu dạo này trông như bộ xương di động.

Andrew vừa đi vừa nói khiến Huy thoáng liếc cái dáng của mình qua lớp kính mờ mờ ở hành lang. Huy thấy mái tóc bù xù như tổ quạ của mình, cộng thêm cái thân hình đúng là hốc hác hẳn sau những đêm dài thức trắng thì có lẽ Andrew bảo cậu là bộ xương cũng chẳng sai.

Thật ra, nếu so với người bản xứ ở đây thì Huy không đến nỗi lùn, cậu cao cũng phải gần mét 8, tuy nhiên khổ người của cậu lại chỉ bằng một nửa của Andrew. Trông cậu đi cùng anh cảnh sát cơ bắp lực lưỡng này thì chẳng khác gì một cây mía đang đi ngang hàng với một cậy cổ thụ.

- Ha ha ha...có vụ gì sao?

- Ờ một vụ chưa lớn.

Mỗi lần Andrew nói một vụ án nào đó chưa lớn tức là có nghĩa vụ án đó là mầm mống đe dọa.

- Nạn nhân John Brown - nam 23 tuổi, đang học việc cho một tiệm sửa ô tô. Ngày 23-5, anh ta mất tích trên đường đi ra thành phố mua phụ tùng. 7h tối qua, người ta phát hiện xác anh ta cách ngoại ô thành phố 5km. Chết trong tình trạng lõa thể, có một vết thương chí mạng ở ngực dẫn đến thủng phổi, đặc biệt ngoài việc bộ phận sinh dục bị cắt đi thì không có bất cứ một vết thương nào khác nữa.

Huy chăm chú vừa đi vừa đọc tập tài liệu mà Andrew đưa.

- Và cái này nữa!

Andrew lấy một tấm hình đưa cho Huy.

Cậu quan sát thật lâu, đột nhiên dừng bước. Những hình ảnh hỗn loạn trong đầu cậu xuất hiện...

- Cái này...

- Sao??? Nghe thách thức ha!

- Catch me! (Hãy bắt tao!)

Huy lặp lại dòng chữ ngệch ngoạch được hung thủ rạch trên người nạn nhân. Andrew gật đầu, dù trông Huy có vẻ yếu đuối nhưng trí tuệ của cậu lại rất tinh tường không bao giờ bỏ sót một chi tiết nhỏ.

- Trước hết hãy nhìn móng tay của anh, thông thường một người bị sát hại sẽ có những hành động đáp trả, giằng co với hung thủ để giành giật sự sống. Nhưng móng tay anh ta lại không hề dính một chút bùn đất hay máu nào. Thứ 2, người đàn ông này khá vạm vỡ, anh ta không thể để mặc cho kẻ hại đâm một nhát dao chí mạng giữ ngực mà không hề có bất cứ động thái nào phản kháng. Trừ khi đây là kẻ quen biết với anh ta, hoặc là một "khách hàng" của anh ta. Hẳn anh đã bị hắn bỏ thuốc.

- Cậu nói đúng, John đã từng có một lần bị bắt vì hành nghề mại dâm trái phép. Giờ chúng ta hãy đến gặp những kẻ tình nghi trong vụ án này, tôi cần nhờ đến cái sự phân tích điên rồ của cậu.

Huy mỉn cười nhẹ, bước theo sau Andrew, dù cậu tỏ ra bình thản nhưng lại tự nhủ với lòng hẳn là một vụ giết người liên hoàn không hề đơn giản.

- Henry nếu cậu giúp tôi giải quyết được vụ này thì luận văn tốt nghiệp của cậu sẽ không phải nghĩ.

- Tôi cũng hi vọng vậy...

------------------------

Nguyên hôn nhẹ lên tóc và ôm tôi từ sau lưng

- Em đi với Phong và mua tặng anh cái nảy hả?

Tôi gật đầu, hài lòng nhìn cái giá sách mới của Nguyên.

- Em và Phong thân thiết nhanh quá đấy, còn nhanh hơn với anh.

Nghe giọng anh đầy vẻ ghen tị như một đứa bé, tôi không nhịn được cười.

- Anh đúng là không biết gì cả?

- Sao, là sao?

- Không sao cả...

Tôi lắc đầu rời khỏi vòng tay anh bước ra phòng khách.

- Thế anh không thích em với Phong thân thiết sao?

- Không...phải...mà là em đừng thân thiết quá!

- ha...được rồi, em biết mình phải thế nào mà.

Tôi quay lại lườm anh một cái rồi bước nhanh vào bếp.

- Anh thích ăn thịt rang hay thịt kho.

- Gì cũng được.

Nguyên vừa nói vừa ra ban công thu dọn một đống đồ phơi lớn đem vào trong nhà.

- Anh đi tắm đây em nấu nhé, lát nữa anh sẽ rửa bát.

- Ừm...anh tắm đi.

Nói rồi, anh bước vào phòng trong.

Lát sau, tôi nghe tiếng nước xả trong nhà tắm miệng khẽ cười. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi cùng anh làm những việc lặt vặt trong nhà như vậy, ngọt ngào tựa như một đôi vợ chồng mới cưới.

Nhưng rồi lời nói chiều nay của Phong lại hiện rõ mồm một trong đầu tôi, xóa đi cái viễn cảnh trước mắt tôi lúc này.

"- Hãy cứ yêu Nguyên đến khi nào có thể, chứ đừng nói rằng cô sẽ yêu nó mãi mãi.

- Sao anh lại nói vậy?

- Cô không hiểu đâu, phức tạp lắm.

- Đúng tôi lại càng không hiểu nếu anh cứ nói mập mờ như vậy.

- Thế giới của Nguyên không phải dành cho cô...

- Tại sao...

- Tôi cũng không biết nói thế nào, nhưng rồi một ngày cô sẽ hiểu."

----------------------

- Nguyên này..

- Ừm...

- Anh sẽ yêu em bao lâu?

Anh bật cười, tay còn đang dở dang cùng đống bát đũa bẩn trong bồn nên không thể quay lại béo má cho cô một cái để bỏ cái tật hỏi linh tinh đi.

- Sao lại hỏi linh tinh gì thế?

- Thì ai yêu mà chẳng lo lắng. Anh trả lời em đi.

Đáy mắt Mai lay động, háo hức nhìn anh chờ câu trả lời làm lòng anh trùng xuống.

Nguyên nhìn cô cười âu yếm.

- ừm...chừng nào...

- Chừng nào?

- Chừng nào anh có thể!

- Chỉ thế thôi à.

Mai đứng cạnh anh, xị mặt ra hỏi lại.

- Anh có thể ở bên em suốt cuộc đời này. Đó là điều anh có thể làm được.

- Nói miệng nhiều quá rồi đấy. Hứa đi.

Miệng thì mỉn cười như mắt thì vẫn giả vờ gườm gườm anh, Mai vui vẻ lại gần ôm lưng anh nói.

- Rồi...anh hứa. Giờ đã hết lo lắng chưa?

- Rồi...

- Vậy thì hôn anh đi.

Mai biết mình bi trêu, đập vào lưng của Nguyên mất cái, nhưng vòng tay cô vẫn không rời lưng anh.

- Tập trung vào rửa bát đi.

- Tuân lệnh.

Nguyên đứng nghiêm giơ tay hô to, tiếng cười Mai giòn tan vang ra từ căn bếp ấm cúng.

---------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro