Chương 33: Đừng nói chia tay, vì đã bao giờ nói yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng nói chia tay, vì đã bao giờ nói yêu ...........

—————————————

Phong nhìn Mai đang chăm chú cắm mặt ăn cốc kem bên cạnh Nguyên, miệng anh hơi mỉn.

- Ăn được đấy chứ!

Anh hếch mặt về phía cô nói.

Nguyên âu yếm nhìn người yêu, rồi vuốt nhẹ sau tóc cô như một thói quen bình thường anh vẫn làm vậy.

- Ừm...chắc hôm nay đói.

Phong thấy tim mình hơi nhói lên.

- Anh trai mày bao giờ về, anh ấy không định học nốt bằng à?

- Chịu, lão ấy đang ở Châu Phi rồi có gọi cũng không về.

- Ông nội nói cũng không về????

Nguyên cười lớn, ánh mắt tỏ ra sự không quan tâm.

- Ờm...ông nội tao gọi là bị dập máy mới mất dạy chứ!!!!

- Anh ấy đúng là số một đấy. Mày nên học hỏi theo đi là vừa, ko thấy bí bách à.

Nguyên nhìn Phong cười lắc đầu.

- Không, bố mẹ tao chỉ cần 1 đứa làm cho buồn lòng là đủ rồi.

Mai giờ mới ngẩng lên nhìn hai người này ánh mắt khó hiểu, họ nói chuyện gì đó mà từ nãy giờ vì cái bụng réo ầm ĩ nên cô cũng không thể tập trung mà hiểu được.

- Thôi em không cần quan tâm đâu.

Nguyên thấy mặt cô ngẩng ngơ, đưa một thìa kem gần miệng của cô nói nhỏ.

- Tập trung vào cái công cuộc ăn uống cho nó tốt là được rồi.

- Mà hai người này dạo này hay đi chơi mảnh lắm nhé! Bỗng anh quay sang Phong nói giọng như trách móc.

- Mày đang thi, đòi hỏi gì!

- Mà bọn em đi được có mấy lần chứ mấy.

Phong nói một lời, Mai đỡ một lời khiến Nguyên cười vui vẻ đáp lại họ.

- Vâng, giờ hai người thì vui rồi. Tôi còn thi cong mông ra đây.

- Xì...anh lười cho lắm vào!!!

- Thế tại ai ?

Nguyên lườm Mai, trêu chọc.

Hai má Mai ửng đỏ, cô ngại ngùng đập vào cánh tay anh mất cái.

- Cái gì...anh đổ thừa hả....điên vừa thôi!

- Đổ đâu mà đổ...

Anh và Mai mải cãi qua cãi lại một câu chuyện ngọt ngào chẳng đầu cuối, Phong chỉ hơi nhỉnh môi uống cạn chén trà không hề xen vào dù chỉ là một câu nói đùa.

Phong chua chát nhận ra rằng, có một nỗi đau thực sự đáng sợ đang bao trùm lên mình, đó là khi anh nhận ra rằng có những khoảng khắc riêng tư của Nguyên anh không thể bước vào.

Chắc Mai cũng hiểu điều đó nên cô luôn cố gắng kiềm chế sự quan tâm dành cho Nguyên mỗi khi ba người họ ngồi với nhau.

Nhưng, Nguyên lại khác, anh quá yêu Mai mà không hề hay biết có một người đang thầm lặng yêu anh nhiều như thế, nên anh cứ vui đùa mặc cho trái tim Phong tái tê, vỡ nứt thành từng mảnh.

...............................

- Phong có khi nào anh nghĩ mình nên ngừng yêu Nguyên và cho mình một cơ hội. Ngoài kia, có rất nhiều người,.... như anh.

Mai ngập ngừng hỏi Phong, anh chỉ hơi mỉn cười, vẫn cái nụ cười nhàn nhạt tỏ ra chẳng quan tâm, anh cất giọng nói.

- Ừm...tôi cũng đã từng. Nhưng cô biết hẳn là rất khó. Yêu chia tay, đau khổ rồi sẽ quên và yêu người khác. Nhưng...yêu một người mà chưa từng biết đến hai từ chia tay, thì làm sao quên. Mối tình của tôi chưa bao giờ bắt đầu nên chưa bao giờ chấm dứt...thì cô nói xem, tôi quên bằng cách nào?

Phong có một giọng nói trầm ấm tựa như có nắng, anh đang nói với cô lạnh nhạt và vô tình nhưng Mai lại chỉ cảm thấy trong lời nói ấy chất chứa buồn thương và đau khổ. Chưa bao giờ bắt đầu, nên chưa bao giờ được kết thúc...

- Xin lỗi, tôi hơi ích kỉ.

- Không cô nói có phần đúng, rồi tôi sẽ quên được Nguyên nếu tôi tìm được người thuộc về mình. Chỉ có điều là chưa thấy...

- Tôi hi vọng sẽ có một người tốt hơn Nguyên đến với anh.

- Hừm...

Phong che miệng cười, ánh mắt anh hướng về Mai tuy gần như vô cảm nhưng cô vẫn cảm thấy lời nói của anh chân thành và ấm áp.

- Có nhiều lý do để tôi thích cô, khác với những đứa đã từng yêu Nguyên.

Cô hơi tò mò, tròn mắt nhìn người con trai ấy, còn anh thì tỏ ra vô cùng bình thản.

- Đó là cách cô lạnh lùng vừa phải, cá tính vừa phải và dịu dàng vừa phải. Điều quan trọng hơn cả là cô chân thật... Nhiều đứa con gái diễn trước mặt người mình yêu, vì chúng nó toan tính. Còn cô, tôi cảm nhận thấy cô luôn là chính mình kể cả người bên cạnh cô có là Nguyên hay là ai đi nữa.

- Đúng chắc có lẽ tôi ko quan tâm đến bọn họ.

Mai lơ đãng vừa nói vừa nhìn những hạt mưa ngoài cửa sổ, phía xa Nguyên đang đứng hút nốt điếu thuốc còn dang dở của mình.

- Anh có biết, tôi thích ngồi thanh thơi để ngắm người ta bề bộn dưới trời mưa như vậy. Đó ko phải là vì tôi ích kỉ, mà đó là cảm giác duy nhất để tôi nhận ra mình đang tồn tại ở thế giới này.

- Ha ha ha ha...đến cô cũng biết mình không tồn tại.

Phong cười, rồi từ từ uống nước.

- Chắc Nguyên kể nhiều về tôi với anh.

- ừm hầu như lúc nào nó cũng kể về cô. Nó nói rằng cảm giác như cô ko quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh mình. Nếu nó ko đeo đuổi, có lẽ đến mặt nó...cô còn quên.

- Ừm...cũng đúng.

Mai từ tốn đáp, khẽ vén mái tóc mình sang một bên, để lộ khuôn mặt rạng ngời với nụ cười tươi tắn.

- Chắc anh không biết...Anh cũng rất giống tôi.

Cô nói rồi đứng dậy, nhẹ nhàng đi về phía cửa bước ra ngoài đi đến bên cạnh Nguyên.

Họ nhìn nhau cười một lúc rồi bước vào trong.

Mái tóc Nguyên lấm tấm những hạt mưa bụi.

- Mày ơi đi thôi, không muộn phim mất.

- Ừm...

Phong gật đầu đứng dậy.

Mai liếc anh nở một nụ cười nhẹ, anh cũng đáp lại cô bằng một ánh mắt chân thành.

——————————————————

Tôi mở cửa sổ phòng của Nguyên ra, ánh nắng chiếu vào phòng khiến anh nhăn nhó chùm chăn kín mặt quay sang phía khác.

- Anh có dậy đi không?

Tôi cằn nhằn mắng.

- 12h rồi!!!

- Để anh ngủ thêm 1 tí. Lâu lắm mới có ngày nghỉ.

Anh thò mặt ra nhăn nhó nói rồi lại nhắm mắt lại.

- Dậy còn ăn trưa, lát đưa em về.

- Sao lại về?

- Em ở đây hơn 1 tuần rồi không về mà chết à???? Anh trai anh tuần sau về rồi còn gì?

Nguyên mở mắt ra, đứng dậy lại gần tôi, khuôn mặt nhăn nhăn chưa tỉnh ngủ anh hôn nhẹ lên môi tôi.

- Hết tuần sau hẵn về.

- Chị em ko kiên nhẫn để em đi bụi thế đâu.

Tôi cười cười đẩy người anh ra rồi nói tiếp.

- Thôi đi đánh răng đi còn ăn trưa. Lát còn đưa em về.

- Đến anh mà dám bảo đi bụi. Bảo chị là đến nhà anh thì có làm sao???

- Thế thì càng về gấp chứ sao!!!

- Nhưng...anh sẽ nhớ em lắm.

Nguyên ôm lấy tôi, giọng lưu luyến.

- Anh cứ làm như sắp phân ly tử biệt không bằng ấy.

Tôi cười ngất mắng anh, nói vậy thôi chứ tối thảo nào cũng mò đến nhà tôi chứ nào có chịu yên.

- Không thế thì sao....Em lúc nào cũng chỉ muốn về, về, về... Ở cạnh anh chán lắm hay sao.

Nguyên bắt đầu dở giọng trách móc để níu kéo nhưng vô ích, tôi đã quyết về thì anh có kéo bằng trời.

- Không...mà là chị Phương gọi điện cho em mấy lần rồi. Em ko nói suông mãi được.

Tôi cười cười, nhưng giọng lại rất cương quyết.

Nguyên ỉu xìu, trở dậy đi vào phòng tắm, không quên hậm hực nhìn tôi nói.

- Được rồi muốn về thì cứ về đi...em làm anh buồn rồi, lo mà nghĩ cách làm lành đi.

Ngồi xuống giường, nhìn theo anh tôi không nhịn nổi cười.

................

Nguyên tắm chưa đầy 5 phút thì điện thoại của tôi đổ chuông, cuộc gọi từ nước ngoài khiến tôi vội vàng bắt máy.

Số điện thoại là của Huy, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia hoàn toàn xa lạ.

- Chào cô, tôi là Giang.

Giang gọi đến khiến tôi có linh cảm điều chẳng lành xảy đến với bạn mình.

- Huy không biết tôi gọi cho bạn. Và nếu nó có biết thì...chắc cũng không cho.

- Ừm...có chuyện gì sao??? Tôi lo lắng.

- Cũng ko to tát lắm, nhưng hiện tại thì Huy đang nằm viện.

- Sao??? Huy bị làm sao???

Tôi đứng bật dậy, bước vội ra ngoài ban công.

- Thì đại khái mạng nó cũng lớn. Chỉ bị 2 vết chém ở sườn thôi, vừa tỉnh sáng nay đang nằm hồi sức, không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả.

- chuyện là sao??? Sao lại ra nông nỗi ấy.

Giọng Giang vẫn đều đều không hề để lộ một chút cảm xúc nào trong từng câu chữ.

- Ờ...chuyện thì dài. Khi nào nó tỉnh, thì hỏi nó để nó kể cho bạn. Còn tôi chỉ thông báo thôi, kẻo nó đột ngột có chết thì bạn cũng không sốc.

Tôi hoàn toàn bất ngờ, không phải vì Huy bị tai nạn mà là vì thái độ dửng dưng của Giang. Cảm giác như cậu ta làm đúng một nhiệm vụ duy nhất là thông báo, ngoài ra thì không còn gì hơn thế. Chẳng lẽ trước cái tin bạn thân mình đang nguy hiểm mà cậu ta không tỏ ra một chút lo lắng, dù chỉ là giả vờ cũng ko???

- Huy sao rồi, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy.

Lòng tôi nóng như lửa đốt.

- Nó ngủ rồi. Lát dậy tôi sẽ chuyển lại lời cô. Vậy thôi nhé.

- Từ từ...

Tôi vội vàng kéo Giang lại trước khi cậu ta muốn cúp máy.

- Cậu giúp tôi chăm sóc Huy...

- Được!

Tiếng máy cụp khô khốc, trái tim tôi như hẫng 1 nhịp.

Đang định bước vào phòng thì Nguyên thì đâu bước ra ban công.

Anh ngạc nhiên nhìn đôi mắt đỏ sọc của tôi, bối rối hỏi.

- Sao thế, có chuyện gì à???

- Không...không có chuyện gì cả???

Nói thì như vậy, nhưng cả người tôi đã run rẩy ôm lấy anh , nước mắt không ngừng rơi.

- Em...sao thế???

Anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy đến, chỉ biết vuốt tóc xoa dịu cơn nấc đang giằng xé nơi cổ họng tôi.

- Bình tĩnh nói cho anh nghe có chuyện gì???

- Không...chỉ là...một người bạn của em bị tai nạn.

- Thôi chết, có sao không???? Anh chở em đến bệnh viện, ở bệnh viện nào??? Đừng khóc nữa, em phải bình tĩnh..

Nguyên hốt hoảng nói.

- Không cần, bạn ấy ở xa lắm... Em mới biết tin thôi.

- Vậy à....

Cả hai chúng tôi cùng im lặng, Nguyên vẫn lo lắng ôm chặt lấy tôi, còn tâm trí tôi thì rối bời nghĩ về nơi xa xôi mà Huy đang bị ốm.

Hi vọng không có điều gì tồi tệ xảy ra....

———————————————

Quang- anh trai Nguyên, sớm nay vừa đặt chân xuống sân bay.

Bộ quần áo lôi thôi, bám đầy bụi bặm mà anh khoác lên người khiến những hành khách "sang trọng" ở một nơi "sang chảnh" này đưa về phía anh những cái nhìn ái ngại.

- Vâng, lát con sẽ qua chỗ ông. Bố con ạ??? Bố con đang vừa bay qua Anh.

- Ờ, về sớm con nhé. Ông bà đợi cơm con.

- Vâng...

Quang nhét điện thoại lại túi quần, anh lững thững bước ra cửa sân bay vẫy một chiếc taxi...

Rồi anh bật cười một mình khi nhìn thấy ánh mắt dò xét, khinh thường của những người tài xế. Không phải chỉ riêng Việt Nam họ mới coi thường những kẻ không tiền, nhưng chỉ duy nhất Việt Nam là coi thường khách....

- Con trai đi xe ôm không con, bá chở cho, con đi về đâu?

Người xe ôm với khuôn mặt xạm đen, thân hình gầy guộc phóng chiếc xe máy cà tàng lại gần anh. Có vẻ nơi chốn chỉ toàn taxi làm việc như thế này, ông đứng ở đây cả ngày trời rồi mà vẫn không có người khách nào hỏi vớ được người "ít sang chảnh" như anh quả là may mắn "nhất trong ngày".

- Vâng, nhưng đường xa lắm bác có chở được không? Con vào tận nội thành cơ.

- Ừm, nội thành bao xa, con đến đoạn nào bác chở được hết.

- Bà triệu.

- Ừm...thế cho bác xin 200k con nhé!

Quang mỉn cười, nụ cười anh hiền lành thánh thiện đến mức người xe ôm cảm thấy chột dạ bởi vừa chót nói một cái giá hơi cao.

- Vâng.

Ông càng bất ngờ khi anh gật đầu không hề mặc cả.

- Sao bác không đứng ở mấy bến xe có phải dễ bắt khách không, đứng ở sân bay khó bắt khách lắm bác, họ nhiều đồ đạc cồng kềnh nên hay đi taxi.

Xe đi được một đoạn anh bắt chuyện với người lái xe.

- Ôi rồi ôi con ạ, hôm nay nhỡ nhàng ra bác với ra đây. Mọi hôm thì bác hay bắt khách ở Mỹ Đình, nhưng hôm nay con bé ở nhà nó bị cảm thế là đưa bà nhà khi bệnh viện tiện đường qua đây luôn. Chứ vòng về Mỹ Đình thì nó xa...

- Em ốm có nặng không?

- Nó kéo đau bụng suốt từ tối qua, mẹ nó sốt ruột nên bảo hôm nay cho nó đi khám. Nhưng may quá không sao, hai mẹ con vừa bắt xe bus về rồi...rõ khổ.

- Vâng...may là bé không sao?

- Con bé nhà bác nó mắc cái bệnh khó tiêu từ bé nên hay bị đau bụng thế đấy.

.........................

Quang vui vẻ trò chuyện cùng người xe ôm, chẳng mấy chốc đã tới nội thành Hà Nội.

- Cậu đi đâu mà không mang theo hành lý gì thế, làng bác có mấy đứa đi xuất khẩu lao động cuối cùng chẳng hiểu vì sao người ta cho về nước.

Nói đến đây người xe ôm hơi ái ngại, ông biết câu chuyện của mình chẳng đầu chẳng cuối lại vô tình lỡ mồm với khách.

- Cháu đi du lịch, không muốn mang nhiều lích kích lắm bác ạ.

- Ờ... thế à. Cậu đi đâu??

- Cháu đi nhiều nơi, nhưng vừa rồi là ở Châu Phi về.

Anh cười nói.

- Qua đó làm từ thiện đó bác.

- Vậy à...cậu tốt bụng thật. Bên đấy nhiều nơi đói khổ lắm, tội nghiệp lắm.

- Vâng... Đúng là đi nhiều mới biết được nhiều điều.

- Ừm..Tuổi trẻ là phải xông phá cháu ạ.

Bác lái xe nói khiến Quang ngừng lại một lúc, anh đứa mắt ngắm nhìn những con đường Hà Nội thân thuộc trước mắt mình. Từng con phố đi qua, anh không nhờ mặt thuộc tên nhưng những hoài niệm ở mỗi con đường ùa ập vào lòng anh hương vị của đất mẹ. Đúng tuổi trẻ là phải xông pha!!! Không biết bao lần Quang ra đi, cũng không thể đếm hết bao lần anh trở lại...Nhưng chỉ có những lần trở về, Quang mấy hiểu hết được hai từ "quê hương"...

...............

Chiếc xe dừng bánh, Quang xuống xe tháo mũ bảo hiểm, rút ví đưa cho người đàn ông một tờ 500 nghìn, mỉn cười với ông,  rồi quay người đi.

- này cậu, không lấy tiền trả lại à?

Bác lái xe vẫy theo anh, nhưng Quang chỉ quay lại lắc nhẹ đầu.

- Bác khỏi thối. Cảm ơn bác đã chở cháu về.

Người xe ôm già chỉ biết nhìn theo anh, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa lấy làm biết ơn. Cả ngày hôm nay mà chở có chục lượt khách chưa chắc đã kiếm được từng này, cầm đồng tiền trên tay ông chợt mỉn cười nhẹ nhõm...

..............

Quang đi bộ dọc con phố dài, anh dừng chân lại tại một quán nước trông khá màu mè trước mắt.

- Thằng này đổi gu hay sao lại hẹn ở quán này.

Anh mở cửa bước vào, hơi điều hòa mát rượi từ quán phả vào người khiến anh như được giải thoát khỏi cái nóng như nung ở bên ngoài.

Tưởng chừng như cả cái quán ấy đang trố mắt ra nhìn anh – chiếc quần bò sờn cũ, áo phông đen lấm tấm mồ hôi cộng với nước da phơi nắng đen giòn – hắn định xin tiền chăng? Chắc họ đang nghĩ như vậy.

Đáp lại, Quang bình thản đi lững thững vào phía trong quán, tiến lại gần chiếc bàn phía trong cùng sát cửa sổ.

Người thanh niên nhìn anh từ xa đứng bật dậy đón anh bằng một nụ cười rạng rỡ. Quang vẫy tay đáp lại, nhưng lòng anh lại nghĩ khác...mỗi lần Nguyên-em trai anh chào đón anh về bằng nụ cười ấy...anh lại có cảm giác của một kẻ chỉ biết trốn chạy,

- Anh về muộn thế!

- Ờ, delay mất 2 tiếng.

Quang quăng chiếc túi sang một bên, định ngồi xuống ghế thì chợt có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

- Em chào anh!

Đôi mắt có phần lạnh lùng của cô bé ấy ngước lên nhìn anh, dù gương mặt có vẻ thân thiện nhưng đôi môi chỉ hơi nhỉn lên chứ không hề nở một nụ cười.

- À, đây là bạn gái em Mai. Còn đây là anh trai anh, anh Quang.

- Ha, bạn gái xinh đấy.

Anh nhìn xuống khuôn mặt đang hơi cúi xuống của cô bé đó rồi đặt mình xuống ghế.

- Thằng Phong đâu? Anh gọi cả cho nó nữa mà.

- Đang thi mà anh, nó hôm nay thi 2 môn liền.

- Vậy hả???

- Lát anh qua chỗ ông nội không?

- Ừm, có mày có qua không?

- Em chắc không, anh biết là em với ông không hợp nhau mà.

- Bà mong mày lắm đây.

Quang vừa cười vừa liếc nhìn Mai, anh mắt có chút thăm dò cô gái nãy giờ chưa miệng nói câu gì khác ngoài việc chào anh.

- Em sẽ thăm bà sau.

- ừm...thế lát hai đứa định đi đâu à??

- Vâng bọn em đi chỗ này chỗ kia tí.

- ờ...thế thì uống xong nước rồi thì anh cũng qua chỗ ông luôn. Hà Nội này khó bắt taxi ha!

Nguyên nhìn Quang cười lớn.

- Anh nên xem cách ăn mặc của mình đi.

- Tao làm sao? Mai em thấy anh có làm sao không?

- Không ạ.

Mai khuôn mặt lanh tanh đáp lại câu hỏi đùa của Quang, khiến anh ngửa ra sau ghế ôm bụng cười.

- đấy, mày nghe chưa?

Nguyên chỉ hơi lắc nhẹ đầu, thở dài cười.

—————————————————————-

Cả tối tôi tìm mọi cách để gọi cho Huy không được, biết cậu ấy vừa ra viên đã lập tức lao vào vụ án khác khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.

Cuộc điện thoại lúc 2h sáng.

- Mai ngủ chưa?

- Rồi...

Tôi trở mình ghé điện thoại vào tai nhẹ nói.

- Ừm, tôi thấy nhiều cuộc gọi nhỡ quá.

- Ừm...vừa nãy tôi gọi cho cậu.

- Mai đừng lo tôi ổn cả rồi.

Giọng Huy có vẻ như ổn thật, tôi bị cơn buồn ngủ chi phối, vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm trong miệng.

- Tôi...đã nói cậu đừng làm mấy việc đó nữa. Công việc của cậu có phải ở hiện trường đâu.

- Tôi biết nhưng Mai không thấy thú vị sao?

Huy nói đầy hào hứng.

- Không, tôi chỉ thấy nguy hiểm cho cậu.

- Tôi đã nói rồi, tôi có cách tự lo cho mình mà. Yên tâm! Thôi Mai ngủ đi, muộn rồi để lúc khác tôi gọi cho nhé.

Huy cúp máy rất nhanh, cảm giác sau cuộc điện thoại này, cậu ấy sẽ lại lao nhanh như một cơn gió đắm chìm vào cái thế giới đầy rẫy những nguy hiểm của mình.

Nhiều lúc tôi tự hỏi, bao nhiều ngành khác nhau sao Huy không chọn chữa bệnh cho người mà lại đi chọn cái nghề mổ xác chết ghê rợn như vậy. Huy mà tôi biết không hề có cái sở thích bạo lực như xem phim kinh dị, máu me vừa ăn tiết nóng, hay mê truyện trinh thám, để chọn cái nghề kì lạ này.

Có lẽ có lý do gì đó khiến Huy có hứng thú như vậy?

Tôi ngẫm nghĩ rồi chìm lại vào giấc ngủ vừa bị ngắt quãng.

Tâm tưởng hỗn loạn khiến tôi nằm mơ thấy ác mộng, may sao tỉnh dậy thì trời đã sáng.

.....................

Điện thoại lại reo chuông một lần nữa, lần này lại là một số hoàn toàn xa lạ.

- Cho hỏi đây có phải số của Mai không?

- Dạ ai vậy ạ?

- Anh là Quang- anh trai Nguyên đây, hôm nay em rảnh không, mình café nhé!

Tiếng Quang ở đầu dây khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.

- À, vâng...

Tôi đưa mắt nhanh nhìn đồng hồ.

- Ừm...vậy hẹn em 2h chiều ở quán nước hôm trước nhé. Okie.

- Dạ. Để em nói Nguyên.

- Không, chỉ hai anh em mình thôi!

Tuy Quang nói rất thân thiện, nhưng sao trong lòng tôi lúc đó bất giác có một nỗi sợ kì lạ, cứ nhem nhóm, âm ỉ không thôi.

..................................

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro