Chương 34: Chỉ cần yêu anh thôi có được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu là ngày em bên anh không chút ưu phiền...

đừng buồn lo trôi qua ngày bình yên.

——————————————————

2h giờ chiều quán cà phê thưa thớt khách.

Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, cách cửa ra vào một chiếc bàn. Đây là lần đầu tiên tôi đến quán quen uống nước một mình, cảm giác có chút dư vị gì đó lạ lẫm trong chén trà mình vẫn hay uống. Có lẽ đó là cái cảm giác thiếu vắng anh ở nơi đây...

Quang đến khá trễ, tôi thở dài nhìn chiếc đồng hồ trên tay, rồi quay mặt lại nhìn ra cửa ngóng chờ.

Nguyên ít khi trễ hẹn, đặc biệt là với tôi nên thành ra trong lòng tôi luôn có cảm giác khó chịu với những người bắt mình phải chờ đợi. Nếu bình thường Nguyên đến trễ, thể nào tôi cũng cáu nhặng lên, bực dọc, nghĩ lại mới thấy đôi khi mình thật quá đáng... Chờ đợi người ngoài được mà người yêu mình không chờ anh nổi một giây.

Nửa tiếng sau, Quang cũng đến.

Anh hôm nay ăn mặc chỉnh chu hơn bữa đầu chúng tôi gặp mặt, có lẽ do anh mới cạo râu nữa nên trông mặt mũi cũng sáng sủa hơn.

- Em chờ lâu không? Sorry, anh phải đi lấy cái xe về chờ ông chủ mở gara lâu quá.

Tôi nở một nụ cười nhạt, không nói gì.

- Ừm...chắc có lẽ mình cũng biết nhau rồi. Nguyên kể cho anh nghe về em rất nhiều, em chính là người khiến thằng em anh chìm đắm trong bể tình đúng không?

Lòng tôi thoáng xao động vì lời bông đùa của Quang, nhanh chóng tôi bình tâm lại nở thêm một nụ cười nữa...

- Ừm...anh ấy nói vậy ạ?

- Ừ, đại ý là như vậy.

- mỗi lần nhắc đến Nguyên, trông khuôn mặt em rất hạnh phúc

Tôi bất giác đưa một tay sờ lên má mình, đó là hành động bộc phát mỗi khi tôi thấy ngượng ngùng khi bị ai đó nói đúng tâm can của mình.

- Anh rất thẳng thắn.

Quang hơi nheo mắt nhìn về phía tôi, rồi anh nhẹ nở một nụ cười

- Tôi cũng bình thường. Nhưng vì em đã có lời khen thì tôi cũng sẽ vào đề luôn.

- Vâng.

- Hôm nay tôi muốn gặp em là vì chuyện của gia đình tôi.

- Sao ạ???

Trong lòng tôi khi nghe Quang nói như vậy cảm giác như có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.

- Nếu một ngày mẹ tôi tìm đến em, ngày đó...xin em hãy chủ động rời xa nó.

Đúng là tôi không nên khen anh ta thẳng thắn, lời anh ta nói khiến tôi như rơi tuột xuống 9 tầng địa ngục mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

- Em...em không hiểu.

- Rồi em sẽ hiểu những gì hôm nay tôi nói. Sớm thôi...

- Sao lại như vậy? Em và Nguyên...

- Khi tôi bằng tuổi em, tôi cũng đã từng có một tình yêu đẹp như em bây giờ. Thậm chí chúng tôi đã nghĩ đến việc kết hôn khi sắp ra trường. Nhưng khi đó tôi còn quá trẻ, thứ duy nhất chúng tôi nghĩ đến chỉ có yêu, yêu và yêu...để rồi, tôi phải trả một cái giá đắt cho điều đó.

Tôi thẫn thờ nghe từng lời Quang nói, dù trong đầu vẫn còn mập mờ về tất cả nhưng tôi biết đây không phải là một câu chuyện đùa.

- Mai, chắc em cũng biết Nguyên và em là người của 2 thế giới hoàn toàn khác nhau.

- Vâng, em đã nghĩ nhiều về điều này khi chúng em mới hẹn hò.

Lúc đầu tôi có nghĩ rằng Nguyên sống trong một gia đình khá giả, nhưng vì khi yêu anh lại bình thường như bao người bình thường khác nên lâu dần tôi không còn chú ý đến cái khoảng cách đó nữa.

- Anh không biết rằng em nghĩ về khoảng cách giữa 2 người bao xa. Nhưng em có nghĩ là bao nhiêu đi nữa, cũng gấp 10 lần chỗ đó lên.

- Ý anh rằng, em và Nguyên sẽ không đến được với nhau vì gia cảnh của chúng em quá chênh lệch.

Quang không hề né tránh, anh khảng khái gật đầu.

Còn tôi vẫn chưa hết bàng hoàng về những lời anh ấy nói.

- Quang...em thực sự...bây giờ...đang rất hỗn loạn.

- Anh không có ý cấm đoán gì em, đây chỉ là những gì anh cảnh báo.

- Em...chỉ là yêu anh ấy thôi...mà cũng ko được sao anh???

Quang chậm rãi nhả khói thuốc, khuôn mặt anh mơ hồ nhờ về khoảng thời gian xa xôi nào đó cũng có người đã nói với anh câu nói ấy, ánh mắt buồn của anh khẽ lay động...

- Hãy cứ yêu cho đến khi em không chịu được, nhưng...em phải nhớ hãy là người rời xa nó trước.

- Em...em..không thể.

Tôi lắc đầu nguây nguẩy.

- Chỉ khi em rời bỏ trước thì hai đứa sau này mới hạnh phúc được, em hiểu không?

—————————————————

Nguyên mở chốt cửa bước vào nhà, anh có vẻ ngạc nhiên vì khóa nhà không đóng. Nhưng sự ngạc nhiên chưa kéo dài được bao lâu thì tôi đã nhào tới ôm lấy anh.

Anh sững người chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tay thì vẫn vuốt ve lưng tôi dỗ dành.

- Sao thế? Bạn em lại làm sao à? Có chuyện gì thế?

Tôi dụi đầu vào ngực anh, cố ngăn tiếng nấc đang trực trào ở cổ họng

- Nguyên, em chỉ cần yêu anh thôi..liệu có được không???

- Ơ, thì mình vẫn đang yêu...

- Không, anh trả lời đi.

- Được tất nhiên là được.

Anh mạnh mẽ khẳng định, lúc này tôi mới rời khỏi ngực anh, ngước mắt lên nhìn.

- Em có chuyện gì thế, sao hai mắt lại sưng húp lên thế này.

Nguyên xoa đầu tôi lo lắng hỏi.

- Không... em không sao thiếu ngủ thôi.

- Thế có chuyện gì, không phải em nói hôm nay ở nhà sao? Ai làm em buồn à?

Tôi nhợt nhạt nở một nụ cười, rồi vòng tay ôm lấy anh.

- Chẳng ai làm em buồn cả, chỉ là em vừa mơ thấy ác mộng. Em sợ quá nên chạy đến đây.

Nguyên cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, rồi bật cười.

- Em đúng là an nhàn quá rồi đấy. Ngủ giờ này mới dậy hả, mới 6h tối thôi mà em nói anh tưởng nửa đêm rồi cơ đấy.

- Ngủ ban ngày mà mơ thấy ác mộng cũng đáng sợ.

Tôi lí nhí nói, lúc này chỉ muốn ôm anh thật chặt để xóa hết những lời độc ác mà chiều nay Quang đã nói với mình ra khỏi đầu.

- Thôi được rồi, có anh đây rồi. Tối nay sẽ ôm em thật chặt đảm bảo không mơ thấy gì nữa.OK!!

- Ừm...

- Đáng yêu quá.

Anh béo hai má tôi cười, rồi ôm tôi lại gần ghế đệm.

- Giờ buông anh ra, ngồi đây xem ti vi đi để anh đi tắm rửa cái đã. Vừa đi thi mà đường tắt kinh hồn, người toàn mùi khói xe... Tởm lắm!!!

- Ừm...

Tôi vờ mỉn cười gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bật ti vi.

Nguyên cười nhẹ rồi quay người bước vào phòng bên cạnh, bóng lưng anh đổ dài trên nền gạch, lòng tôi như thắt lại...

Nếu lời Quang nói chiều này là sự thật... thì tôi sẽ phải làm sao đây!

———————————————————————————

Huy mỉn cười kí tên rồi đóng quyển hồ sơ lại.

Andrew hút thuốc bên cạnh, trầm tư hỏi cậu.

- Có muốn vào phòng thẩm vấn chiều này không?

- Tôi ko, anh cứ thẩm tra hắn đi. Anh biết tôi chỉ là người "mổ xẻ xác" chết thôi mà, ngoài nhiệm vụ của tôi rồi.

- Người "mổ xẻ xác chết", cậu đặt biệt hiệu cho mình nghe giống một kẻ giết người đấy.

Huy hơi nhỉnh môi đáp.

- Cảnh sát Andrew, anh không biết rồi. Có 1 thứ tâm lý tồn tại trong con người vốn dĩ là một con quái vật.

- Cậu không thể thành quái vật được nhóc ạ.

- Ha...anh nói đúng. Chính vì vậy tôi mới chọn khoa này, nơi tôi có thể thỏa mãn được "niềm ham mê của mình"

Andrew cảm thấy hơi rùng mình trước lời của Huy, nhưng anh vẫn chậm rãi đưa điếu thuốc lên miệng bình tĩnh nói.

- Nếu niềm ham mê của cậu đặt lên những thi thể còn sống, thì tôi sẽ là người đầu tiên còng tay cậu lại.

- Tôi biết...

- Thôi được rồi, người "mổ xẻ xác" tương lai tốt nhất nên đi gặp bác sĩ của mình thường xuyên hơn. Ông ta sẽ có nhiều lời khuyên có cái bệnh ám ảnh cưỡng chế của cậu đấy.

- Ha...tôi chưa bỏ một buổi trị liệu nào. "chém gió" với ông ta rất hấp dẫn.

Huy cười, xách ba lô đứng lên.

- Nhanh nhanh xong luận văn, rồi cút về Việt Nam với cô nàng "tri kỉ" của chú đi.

Andrew cười lớn, vỗ vai Huy.

- Nhưng anh không cho chú về lâu đâu đấy. Tóm cổ cô ta sang đây đi, không anh sẽ đào cả cái Việt Nam ra để tìm chú.

- Anh biết vụ án này còn chưa kết thúc mà, khi nào xong tôi về cũng chưa muộn. Mà khi kết thúc thì Andrew, anh tốt nhất nên cầu hôn Jenny, tôi cũng muốn dự đám cưới của anh trước khi về..

- ha...ha ha ha... Được tôi sẽ cho cậu dự đám cưới linh đình của tôi trước khi rời khỏi đây. Còn giờ thì về trường đi.

Huy giơ tay chào tạm biệt Andrew.

Cậu nhanh chóng rời khỏi căn phòng ngột ngạt giấy tớ kia , băng qua từng tốp người đứng, ngồi lũ lượt ở hành lang. Bước chân Huy dừng lại ở một căn phòng cuối hành lang, người đàn ông trong đó ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn cậu, nhe hàm răng nham nhở vàng khè khiêu khích.

- Tao nhất định sẽ bắt được nó!

Cậu mở khẩu hình nói từng từ qua lớp kính trong suốt.

- Nếu. Mày. Có. Thể

Hắn ta nói rồi ngửa cổ ra sau cười lớn.

Huy nhếch môi nhìn gã khinh bỉ rồi quay người bước đi.

Andrew bước ra cửa, anh nhìn theo bóng người cao gầy của Huy khẽ lắc nhẹ đầu.

———————————————

 Thêm một ngày nữa tôi lại cảm thấy bồn chồn.

Nguyên thấy dạo này tôi hay lo lắng mà mơ về đêm nên anh cũng cố gặn hỏi.

Tôi không dám nói, dù trong lòng đang rất muốn nói hết tất cả mọi thứ mình đang suy nghĩ cho anh nghe.

Tôi đang cùng anh sải bước trên hành lang bệnh viện tưởng chừng dài vô tận

Nguyên nói hôm nay là sinh nhật của một người bạn, anh không thể không đến. Tôi tò mò nghĩ đến người mà anh từng nói sẽ cho tôi gặp khi hai đứa đang ở Sapa, liệu có phải là người đó không và sao người đó lại ở trong bệnh viện.

Bệnh viện 108 quá rộng, chúng tôi đi hết hành lang của khu nhà này sang khu nhà khác mà vẫn chưa gặp được người muốn gặp.

Cuối cùng Nguyên cũng bước chậm lại.

Tôi tự hiểu rằng nơi đó đang cách mình không bao xa.

Một người thanh niên mặc sơ mi trắng, đang quay mặt về phía tôi đang bước tới.

Tôi nhận ra đó là Quang...lập tức trái tim tôi như muộn nghẹn lại.

Quang ánh mắt trầm tư hơn thường lệ, trên bàn tay trái của anh đeo một chiếc nhẫn sáng lấp lánh, tay còn lại anh cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ thẫm.

- Đến rồi à.

- Vâng.

Nguyên nhẹ cười.

Quang gật đầu đáp lại câu chào của tôi, ánh mắt xa xăm của anh vẫn hướng về tấm kính trước mặt.

Tôi cũng nhìn theo ánh mắt đó của anh.

Một cô gái mặc một bộ váy trắng, nằm trên chiếc giường cũng trắng muốt như bộ váy của cô. Gương mặt và bờ môi nhợt nhạt, toàn thân bất động không hề nhúc nhích, thứ duy nhất để tôi biết rằng cô ấy còn sống đó là những chỉ số yếu ớt đang hiện lên trên chiếc máy đặt cạnh giường của cô gái.

- Người này là??

Tôi nói khẽ.

- Chị ấy tên là Hoàng Anh. Vợ chưa cưới của anh Quang.

Chỉ một lời Nguyên nói, cộng với ánh mắt của Quang, tôi dường như đã hiểu ra tất cả.

Nguyên nhìn thấy khuôn mặt tái xanh cùng bàn tay đang giữ chặt lấy miệng của tôi, khẽ siết chặt vòng tay ôm lấy tôi. Chắc Nguyên nghĩ rằng tôi đang thường xót cho Hoàng Anh, đó chỉ là một phần... điều tôi đang sợ hãi đó chính là những lời Quang nói cách đây không lâu đang vờn quanh tâm trí của tôi.

- Quang...ngày hôm nay.

- Ừm...

Quang nói rồi đẩy cửa bước vào trong, tôi và Nguyên cũng theo chân anh bước vào. Anh lặng lẽ đến bên giường, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đã rụng gần hết của cô gái ấy, ánh mắt xao động nở một nụ cười dịu dàng.

- Anh đã về rồi.

Quang nói rồi mở chiếc hộp trên tay mình, lồng chiếc nhẫn trắng bạc gắn hình đôi cánh vào tay Hoàng Anh.

- Em thích không, anh đã sang tận Anh để đặt người ta làm cho em đó. Không phải em thích chiếc nhẫn hình như vậy nhất hay sao? Tay em đẹp quá, đeo chiếc nhẫn này trông càng xinh hơn...

Anh cứ một mình độc thoại, không có lời hồi đáp.

Tôi và Nguyên chỉ đứng bên cạnh, hai người chúng tôi đều lặng thinh không nói một lời nào.

- Bác sĩ nói...đã đến lúc phải để em đi. Anh biết, anh biết nên để em đi...

Quang gục xuống bên Hoàng Anh, đôi tay anh vẫn siết chặt những ngón tay mỏng manh của cô...

Nguyên nhẹ nhàng đặt bó hoa lên trên bàn, rồi nắm tay tôi dắt ra ngoài.

Tôi ngoái lại nhìn Quang, anh vẫn gục xuống đầy tuyệt vọng.

..........................

- Hoàng Anh chính là lý do tại sao anh không muốn em đi chơi xa bằng xe máy với bạn bè.

Khi ra ngoài, Nguyên mới khẽ thì thầm vào tai tôi.

- Chuyện là sao hả anh?

- Ừm...Chị Hoàng Anh và anh trai anh đều là 2 người mê những trò mạo hiểm. Họ cũng quen nhau từ một chuyến đi phượt dài, rồi yêu nhau. Yêu từ thời còn là sinh viên cho đến lúc ra trường, đã tính đến nước cưới nhau rồi mà chuyện không may xảy đến.

- Chuyện gì ạ??

Nguyên thấy mặt tôi tái xanh, người lạnh ngắt vội vàng hỏi.

- Em sao thế, sốt à??? Người lạnh toát thế này.

- Em không sao...anh nói đi. Tôi sốt sắng.

Anh nắm tay tôi dắt vào ngồi ở ghế, tay vừa sờ trán tôi vừa kể.

- Mọi lần Hoàng Anh luôn đi du lịch của Quang, chưa bao giờ họ rời nhau đi riêng cả. Nhưng không hiểu sao hôm ấy Hoàng Anh lại nói dối Quang, cùng bạn đi Bắc Cạn.

- Sao nữa...

- Tai nạn xảy đến, Xe Hoàng Anh bị một chiếc ô tô đi ngược chiều tông vào, người bạn đi cùng chị ấy thì bị văng lên lề đường đầu đập và đá, đưa lên viện thì mất. Còn Hoàng Anh thì bác sĩ nói nếu chị ấy có tỉnh lại thì cũng trở thành người...không bình thường.

- Kinh khủng quá.

Tôi nắm chặt lấy tay Nguyên.

- Hoàng Anh đã như vậy 2 năm rồi. Bác sĩ nói không nên kéo dài thêm nữa, gia đình cũng không chi trả nổi viện phí, mà cũng không còn hi vọng gì nữa rồi.

- Vậy...hôm nay là ngày...

- Ừm...chúng ta đến để chia tay chị ấy. Chị ấy đã từng rất tốt với anh.

Anh vuốt nhẹ tóc tôi rồi nói.

- Giờ em đã hiểu vì sao lần trước anh mắng em chưa?

- Em xin lỗi...em xin lỗi anh.

Tôi ôm chầm lấy Nguyên, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.

Hối hận, sợ hãi và tiếc thương...

Tất cả những cảm xúc hỗn độn ấy cào xé trong lòng khiến nước mắt tôi không thể ngừng rơi được.

- Được rồi...anh không trách em gì cả??

- Em đừng khóc nữa...đừng khóc nữa...em hiểu vì sao anh lại khó tính thế với em là được rồi.

- Em sẽ không như thế nữa...em sẽ không đi chơi mà nói dối anh nữa.

Nguyên bật cười, vỗ nhẹ vào bờ vai đang run lên vì khóc của tôi.

- Được rồi, anh biết rồi... Ngoan đừng khóc nữa....

Anh vẫn kiên nhẫn dỗ dành mà không biết rằng thật ra tôi đang khóc vì một điều khác.

Không biết được tương lai sẽ khiến cho người ta tò mò, nhưng khi biết được tương lai rồi thì con người lại rơi vào bế tắc.

Thế giới của tôi gần như bị đảo lộn

Tôi không muốn mất anh...

Tôi không muốn rời xa anh...

Nhưng....nếu tôi không lựa chọn cách đó ...thì tôi sẽ chết...

Chỉ muốn được yêu anh, yêu bằng cả trái tim, cả linh hồn...mà đó là cái kết mà tôi nhận được hay sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro