Chương 36: Hãy gỡ mặt nạ ra để khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một đêm nữa tôi không thể chợp mắt được khi những cơn ác mộng cứ rải rác trong từng giấc ngủ.

Trước đây tôi đã từng nghĩ rằng...

Tôi đủ dũng khí vượt qua sự hụt hẫng mà Đạt để lại.

Tôi đủ bình thản để đón nhận mất mát và để anh trai mình ra đi...

Thì tôi sẽ đủ can đảm để đối diện với bất cứ nỗi đau nào ùa ập đến...

Nhưng....

Sự thật thì...tôi không kiên cường được như những gì tôi vẫn tưởng.

...............................................

Mọi tình yêu mang những hương vị khác nhau thì những nỗi đau cũng sẽ như vậy. Những nỗi đau khác nhau sẽ để lại trong trái tim những vệt sẹo khác nhau, không ai có thể bình thản đón nhận những thứ đó nhẹ nhàng như những gì mọi người vẫn tưởng. Chỉ là cách bộc lộ điều đó ra ngoài của chúng ta là khác nhau.

Có người sẽ ôm lấy nó cả một đời, gậm nhấm nó trong từng bữa ăn, từng giấc ngủ.

Có người sẽ hận thù nó, cứ nhớ về lại day dứt không nguôi.

Có người sẽ cố quên... và tưởng đã quên được rồi thì lại nhận ra nó vẫn luôn ở đó, rõ ràng, vẹn nguyên như chưa bao giờ từng biến mất.

Tôi bật một bản nhạc rock buồn, thứ âm nhạc mà một khi nghe người ta cảm thấy tâm can mình đang gào theo từng giai điệu. Tôi biết đó không phải là loại nhạc nghe để giấc ngủ của mình trở nên dễ dàng hơn, nhưng đó là thứ nhạc duy nhất giúp tôi vượt qua nỗi buồn.

Before the summer turns to winter, before the dreams will turn to snow.

I see the yellow leaves are falling and soon I know I have to go.

But I'll be back before the summer, next year you're in my arms again.

The winter breeze will send my message, it will keep you warm until then.

The path to home is long and winding.

I'll keep the flame alive for you until I am back.

You and I will walk that road together,

I'll show that all the dreams are true

if you only let them be before the winter.

—— Before the winter—-

Nguyên gọi đến cuộc điện thoại thứ 2 thì tôi bắt máy.

Giọng nói ấm áp thân quen ở đầu dây bên kia khiến trái tim tôi rung lên những nhịp thổn thức.

- Hôm nay em lại mất ngủ à?

- Ừm...anh ko xem bóng đá à?

- Đang giữa hiệp. Sao dạo này em hay mất ngủ thế, uống cà phê hay ăn linh tinh gì để đầy bụng hả?

- Không em có ăn gì đâu, thôi sắp vào trận rồi anh tập trung xem với bạn đi. Em về giường đây.

- Buồn ngủ rồi hả?

- Cũng hơi hơi rồi.

Tôi cười nhẹ nói trấn an lòng Nguyên.

Nguyên căn dặn một hồi rồi cúp máy.

- Ừm, thế em ngủ đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều, người ta nói nghĩ ngợi nhiều cũng dễ mất ngủ lắm. Sáng mai anh qua nhé!

- Vâng.

Tôi cúp máy rồi lại thao thức... Tôi sợ phải nhắm mắt lại, sợ cơn buồn ngủ kéo đến, sợ khi tôi mở mắt ra một ngày nữa lại trôi qua. Dù tôi biết mọi thứ mình làm chỉ là vô ích, mặt trời vẫn sẽ ló rạng ...ngày mai vẫn sẽ đến và sẽ có một ngày tôi ...phải để anh ấy ra đi.

Nhiều năm về sau, anh có hỏi tôi về cảm giác ngày hôm đó khi bỏ lại anh ra sao, khi hồi tưởng lại cái quãng thời gian này tôi đã nói với anh rằng:

- Em chỉ cảm thấy luyến tiếc...

Đối với anh, tình cảm luyến tiếc ấy mãi mãi còn đọng lại trong tôi chưa bao giờ phai màu.

Chỉ là...luyến tiếc...nhưng không phải ai cũng hiểu.

Tiếc vì quãng thời gian ấy quá ngắn ngủi.

Tiếc vì đáng lẽ ra tôi nên nhận lời yêu anh ngay từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

Tiếc vì tôi còn có quá nhiều thứ muốn làm cùng anh, muốn trải qua cùng anh, muốn cùng anh đối mặt...

Vì tiếc nuối nên mới thấy đau khổ.

Vì tiếc nuối nên mới tự dằn vặt mình suốt bao nhiêu năm.

Vì tiếc nuối nên mới không thể đặt hình bóng anh lại trong quá khứ.

Vì tiếc nuối nên mới...không thể yêu khác ngoài anh.

———————————————

Phong lo ngại nhìn đôi mắt thâm quầng của tôi.

- Cô đang tự hành xác đấy à?

- Tôi mất ngủ.

- Đi khám đi. Hôm qua sang nhà Nguyên xem đá bóng, tôi cũng thấy nó nói lo lắng cho cô.

- Tôi biết rồi.

Tôi nở một nụ cười nhạt đáp lại Phong.

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện thì bỗng cảm thấy đi bên cạnh mình Phong đang bước chậm lại.

- Sao thế?

- Cái gì tới rồi cũng phải tới.

Phong lo lắng nói, đôi mắt không rời bóng người đang bước lại gần chúng tôi.

Nhìn theo anh tôi chợt hiểu ra tất cả.

Đây là giờ phút tôi chấm dứt những cơn mất ngủ của mình để bước vào những cơn ác mộng.

Cuộc đời này đã cho tôi nhiều bài học, nhưng bài học đắt nhất mà cho đến tận giờ tôi vẫn không thể quên đó là: Thế giới này có nhiều chỗ cho bạn, nhưng không phải chỗ nào cũng dành cho bạn. Nếu bạn vượt quá cái lằn ranh đó mà không muốn quay đầu trở lại thì cái giá phải trả không bao giờ là rẻ.

 " Ngày xửa ngày xưa, có một nàng tiên cá đem lòng yêu say đắm vị hoàng tử mà mình cứu, khi chàng chẳng may rơi xuống biển. Để được gặp chàng, nàng tiên cá đã phải đánh đổi giọng nói của mình để được đôi chân của người phàm trần. Nhưng khi nàng chạy đến gặp hoàng tử thì chàng không hề nhận ra nàng là ai và thật không may chàng lại đem lòng yêu một cô gái khác. Cuối cùng, để giải thoát cho mình nàng tiên cá buộc phải giết người mình yêu để trở về với đại dương. Tuy nhiên, thật đáng buồn là trái tim yếu đuối của nàng không thể làm được điều đó nên kết cục nàng tan biến thành bọt biển mãi mãi..."

Câu chuyện tàn nhẫn ấy đã chi tôi biết rằng:

Trong cuộc đời người, tôi mãi mãi chỉ sắm vai một nàng tiên cá không thể nói cho anh biết sự thật mà tự mình tan thành bọt biển mà rời xa anh...

.............................

Đó là ngày mưa gió đầu tháng 8, anh nhận được cuộc điện thoại từ tôi.

Có lẽ khi ấy anh tưởng tôi đang đùa cợt, nhưng khi nhận ra lời nói của tôi là sự thật anh vỡ òa với tất cả mọi sự oán hận trên đời dành cho tôi.

Nguyên không tin vào những lời tôi nói, anh thậm chí còn bắt tôi gặp mặt để nói mọi chuyện thật rõ ràng. Chúng tôi đang rất hạnh phúc, chẳng có lý do gì khiến tôi phũ phàng nói lời chia tay. Đúng chúng tôi đang rất hạnh phúc, bởi vì quá hạnh phúc nên chia tay anh, tôi đã đau đớn biết bao..

Nguyên không gọi được cho tôi, anh đứng hàng giờ đồng hồ ở ngoài cửa. Dù ai khuyên can, ai bảo ban anh cũng không chịu về nếu tôi không chịu gặp mặt.

Nỗi đau ấy tôi để lại cho anh quá lớn, quá lớn để anh đối diện và tin đó là sự thật..

Tôi van xin Phong và Quang giúp Nguyên có thể vượt qua được cú sốc đó. Họ nói rằng họ có thể ngăn Nguyên không đến tìm tôi, nhưng không thể ngăn Nguyên làm những điều điên rồ với bản thân mình.

- Mai, tôi nghĩ cô nên nói cho Nguyên biết tất cả. Nếu không...tôi sợ..

Lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt Phong đau khổ đến vậy, anh ấy cũng yêu Nguyên nên đâu có thể bình thản nhìn anh đang dày vò bản thân mình.

- Phong tôi xin anh. Anh hãy nói với Nguyên rằng, anh ấy đừng đợi nữa...tôi sẽ không đến đâu.

- Tại sao, cô không thử cùng nó trải qua việc này. Chính vì ngày xưa Hoàng Anh không nói cho Quang nên mới để xảy ra cơ sự đó.

- Anh không hiểu...

Tôi ôm lấy ngực mình ngăn nỗi đau đang nghẹn lại, từng giọt nước mắt tôi rơi xuống lăn dài trên má, mệt mỏi không muốn gạt nó đi.

- Bà ấy nói với tôi rằng, nếu tôi không rời xa anh ấy... Người ra đi không phải là tôi! Anh hiểu không... Nếu ở bên tôi mà khiến anh ấy mất tất cả thì chi bằng tôi rời xa anh ấy sẽ hạnh phúc hơn. Tôi không thể là người phá hủy tương lai của anh ấy được. Tôi xin anh...hãy giúp tôi.

Phong bước lại gần tôi, anh ta đưa một ngón tay lạnh ngắt lên gạt đi những giọt nước đang lăn dài trên má.

- Tôi sẽ chuyển đi nơi khác, tôi sẽ rời xa anh ấy. Tôi xin anh, nếu tôi gặp anh ấy,nhất định tôi sẽ không thể dứt ra được. Anh hãy giúp tôi...

- Bà ta đã nói những gì mà khiến cô hoảng loạn đến vậy, bình tĩnh lại và nói cho tôi nghe.

Và rồi trong cơn hoảng loạn đó tôi trào ra hết tất cả những gì người đàn bà đó đã nói với mình. Nghe xong, Phong chỉ thở dài, anh đưa bàn tay day day hai bên trán rồi trầm ngâm trong nghĩ ngợi.

- Nguyên sẽ không chịu thế này đâu, nó sẽ tìm mọi cách để tìm cô, bắt cô nói cho rõ ràng mọi chuyện. Cô là người đầu tiên nó yêu sâu đậm như vậy...

- anh ấy cũng là người tôi yêu ...bằng cả trái tim. Anh nghĩ rằng rời xa anh ấy, tôi vui vẻ lắm sao.

- Được rồi...Tôi sẽ nghĩ cách...Trước hết cô hãy chuyển nhà đi đã. Ít nhất như thế mới có thể tuyệt tình được.

- Hẳn anh ấy sẽ hận tôi lắm.

Tôi cười ngây ngốc nghĩ về những tháng ngày tiếp theo khi không còn anh trong cuộc đời.

- Hi vọng nó sẽ hiểu vì sao cô lại làm vậy...

Phong chỉ nói vậy rồi rời đi, chỉ còn lại một mình tôi ở nơi đó...đối mặt với khoảng rỗng đáng sợ trong tâm hồn.

—————————————————————

———————————————————————

Do ảnh hưởng từ cơn bão đêm qua, mưa từ sáng đến giờ vẫn chưa dứt.

Phía ngoài sân bay, hầu hết mọi người đều đang vội vã tìm cho mình một chiếc taxi vừa ý để ra về.

Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, rõ ràng chuyến báy đã phải tới từ 15 phút trước, không chờ thêm tôi quyết định đứng dậy đi mua cho mình bánh và đồ uống...

- Cuối cùng cũng gặp được Mai.

Giọng nói quen thuộc bên tai khiến tôi sửng sốt quay lại, suýt rơi chiếc bánh đang cầm trên tay xuống đất.

Huy xách hành lý đứng đó từ bao giờ cười toe toét nhìn tôi.

- Huy, tôi tưởng....Tôi hét lên như vừa mới gặp ma.

- Mai tưởng tôi chưa tới phải không?

Miệng cậu vừa cười vừa nói, tay cầm lấy chiếc bánh của tôi đưa lên miệng làm một miếng rõ lớn.

- Haixx tôi ra ở cửa B, còn đây là cửa A. Tôi chờ Mai cũng được 15 phút rồi, chắc nhẩm Mai có việc nên không tới. Đang nghĩ bụng qua đây mua chút đồ ăn rồi mới ra gọi taxi, trời mưa quá nên cũng lười.

Huy nói một tràng, còn tôi vẫn chưa hết sững sờ nhìn cậu ấy.

Cậu ấy cũng chẳng làm ngạc nhiên khi thấy biểu cảm chưa hoàn hồn của tôi, bình thản ăn hết chiếc bánh mì, đặt hàng lý trên tay xuống dang rộng tay ra nói lớn:

- Nào, bạn về mà không lỡ ôm bạn lấy một cái à.

Lúc này tôi mới cười nhẹ lại gần sà lòng cậu ấy.

- Cậu về rồi..

- Ừm, tôi về rồi.

Huy cất giọng trầm ấm, đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi và thế là tôi òa khóc. Giống như bao nhiêu oán hận, bao nhiêu thứ đang phải chịu đựng, tôi muốn trút hết vào vòng tay ấy. Tôi khóc, khóc thật lớn...khóc cho nguôi ngoai những oán giận với cuộc đời, khóc cho nguôi ngoai nỗi nhớ về anh, khóc cho thỏa những tháng ngày tôi gồng mình để không rơi nước mắt.

Huy vuốt nhẹ mái tóc tôi, khuôn mặt tôi gục vào vai cậu trút xuống bao nhiêu thổn thức. Lời cậu thầm thì bên tai tôi bồng bềnh, dịu mát như một cơn gió:

- Ổn rồi, mình về rồi.... Đã đến lúc cởi mặt nạ ra để khóc rồi...yên tâm đi, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

—————————————————————

"Nguyên, em xin lỗi vì tất cả"

Nguyên vò chặt tờ giấy trong tay, anh nhìn bộ dạng mình trong gương nhếch mép nở một nụ cười khinh bỉ.

- Một lời xin lỗi của cô...là không đủ với tôi.

Anh lững thững rời đi, phía sau lưng anh thứ ánh sáng yếu ớt thu nhỏ dần lại....nếu tình yêu đã rời bỏ anh mà đi, chẳng có lý do gì anh mãi níu giữ.

.....................................

Before the summer turns to winter, before the dreams will turn to snow.

I see the yellow leaves are falling and soon I know I have to go...

Next season is coming soon!!!!

(P/S: Chỉ cần anh chờ là em sẽ đến sẽ kết thúc ở chương thứ 36 này, xin chân thành cảm ơn các bạn đã theo đón đọc theo dõi bộ truyện từ những chương đầu đến giờ và cho mình những đánh giá đóng góp vô cùng có giá trị. Phần 2 của truyện mang mang tên: "Nếu như đó là anh" sẽ được ra mắt trong tuần tới, sẽ tiếp tục những phần dang dở ở phần 1. Lý do mà mình chia truyện làm 2 phần thì sẽ có vô vàn các lý do, cố đưa 2 lý do chính: thứ nhất, đó bởi viết dài bản thân mình cũng mau chán nên mình muốn có một bắt đầu mới cho câu truyện. Thứ 2, trước khi viết bộ truyện này mình đã có nhiều ý tưởng "khủng khiếp" muốn triển khai nhưng nhân vật ở ngôi thứ nhất thì hơi khó phát triển, mình muốn đặt các nhân vật ở ngôi thứ 3 để phát triển câu truyện rộng hơn không bị gò bó. Phần 2 của bộ truyện hứa hẹn sẽ mang đến các bạn cái nhìn đa chiều hơn về suy nghĩ, cảm xúc của các nhân vật, cũng như những tình tiết khác được mở rộng hơn. Mình vô cùng mong những ai vẫn còn dành tình cảm yêu mến bộ truyện này sẽ ủng hộ phần thứ 2 của truyện. Một lần nữa mình xin chân thành cảm ơn! Thank u and see you soon")

link phần 2:

https://www.wattpad.com/story/41929700-n%E1%BA%BFu-nh%C6%B0-%C4%91%C3%B3-l%C3%A0-anh



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro