Chương 2: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu đã lõa ra rất nhiều do vết thương, mệt mỏi quá! Đôi mắt cô từ từ nhắm lại, sức lực như bị rút cạn. Vài phút sau, một người đàn ông khác chạy tới, đưa Đường Tâm Nhi tới bệnh viện, còn chút tỉnh táo, thật sự cô muốn xem người đang bế mình là ai. Liệu có phải là Hàn Tử Phong quay lại với cô? Những hành động trước chỉ là một trò đùa?

Sáng hôm sau...

Từng giọt nắng xuyên qua màn rèm trắng đang bay trong gió, 'đậu' trên cô gái nằm trên giường bệnh. Đôi mắt của cô nhắm nghiền, làn môi còn phơi phớt màu hồng nhạt. Cơ thể của Đường Tâm Nhi nhiều nơi bị thương tích, các vết thương cũng đã được sát trùng và băng bó. Nhìn vào ai cũng đáng thương cho cô gái này, tự hỏi sao lại để bản thân có những vết thương này? Con gái phải biết giữ gìn, nếu các thương tích này không có trên người cô, họ cảm thấy cô là nàng tiên nằm trên giường bệnh, sắc đẹp vậy ai chằng muốn có.

Ngón tay của cô đột nhiên cử động, một cái nhấc lên. Đường Tâm Nhi từ từ mở mắt ra, cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú, do mới tỉnh dậy nên cô vẫn chưa thích nghi với ánh sáng hiện tại, Đường Tâm Nhi cứ mở rồi nhắm lại, khoảng gần mười lăm phút sau mới bung đôi mắt ra hẳn.

Cô nhìn quanh căn phòng màu trắng, xung quanh chỉ có mùi thuốc sát trùng khiến cô muốn buồn nôn nhưng vẫn chưa đến nỗi vậy. Đường Tâm Nhi đưa mắt ra cửa sổ, nghĩ lại cái chuyện của tối đó, nghĩ lại bản thân mình thật quá nhu nhược! Cô trách móc bản thân, mắt cứ nhìn khung cảnh bên ngoài ở ô cửa sổ, chợt một dòng giọt lê trào nơi khóe mắt, lăn dài trên má cô, vị của nó thật chát, chát như cái tình yêu của cô vậy. Cô có chút nghĩ rằng đó chắc chỉ đùa giỡn thôi, nhưng các hành động kia thật sự là giả?

Ngoài kia có một chàng trai đứng nhìn cô từ lúc cô mới tỉnh dậy đến bây giờ, anh ta cũng đau khổ thay cho cô. Ban đầu anh đến thăm Đường Tâm Nhi, nhìn thấy cô đã tỉnh, anh định đẩy cửa vào thăm và nói chuyện với cô. Nhưng muốn nhìn thấy cô có tâm trạng thế nào hiện giờ nên đứng đấy nhìn, thấy Đường Tâm Nhi như vậy làm anh cắn rứt không thôi, hận cái người làm cô phải ra thế này.

Anh ta tên là Mạc Thiếu Ngôn.

Mạc Thiếu Ngôn đẩy cửa bước vào, trong tim có lóe lên một tia nghĩ: "Ngôn Ngôn à! Mày vào an ủi cô ấy, chắc chắn sẽ ăn điểm."

Đường Tâm Nhi nghe có tiếng động, liền đưa tay bị thương quẹt đi nước mắt đang đẫm khuôn mặt của mình, vết thương ở bàn tay đó chưa lành khỏi nên cô phát ra âm thanh biểu hiện sự đau rát.

Anh có phần hơi sững người đôi chút, cô che giấu cảm xúc hiện tại của bản thân, không cho người khác thấy bộ dạng yếu đuối của bản thân, thay vào chỉ là một lớp bọc nhân tạo do chính cô tạo ra.

Mạc Thiếu Ngôn bước tới, trên tay anh xách thêm túi hoa quả, hộp đồ ăn cho cô, anh bỏ những cái túi kia ở bàn bên cạnh giường của cô, rồi nhấn nhẹ cái nút đỏ ở đầu giường để báo cho bác sĩ, y tá cô đã tỉnh dậy, anh quay sang hỏi han.

"Tiểu Nhi, em đỡ hơn chưa? Em vừa mới dậy nên nằm nghỉ ngơi chút đi."

Đường Tâm Nhi mỉm cười nhẹ với anh, miệng lưu loát nói ra một câu nhẹ nhàng: "Được rồi anh. Mà em nằm đây bao nhiêu ngày rồi ạ?"

Mạc Thiếu Ngôn nhìn thấy nụ cười ấy của cô, trong lòng dân lên niềm hạnh phúc, cái cười ấy là cô dành cho anh đấy, Mạc Thiếu Ngôn cười thầm, anh hứa sẽ không quên. Nhanh chóng thoát ra những dòng tâm tư của chính mình, anh trả lời cô.

"Cũng gần được 5 ngày rồi, do tình trạng sức khỏe của em yếu nên cần bồi bổ dinh dưỡng, anh có đem trái cây cho em này."

Đường Tâm Nhi khẽ gật đầu, cô lại hỏi tiếp, cái câu hỏi mà cô lưỡng lự này giờ, muốn hỏi anh cho ra nhẽ: "Ừm anh à! Ai là người đưa em đến bệnh viện vậy, ai thông báo cho anh đến thăm em thế?"

Mạc Thiếu Ngôn dừng lại việc nhìn cô, anh cố chọn một câu thích hợp để có thể an ủi cô, trong câu phải có ý nghĩa là anh đã đưa cô đến đây.

Đáp lại cô chỉ là tiếng gió xào xạc ngoài kia, anh đang nghĩ gì vậy, cô thực sự muốn biết.

Đường Tâm Nhi kiễn nhẫn chờ đợi, sau mười phút lặng im, Mạc Thiếu Ngôn dịu dàng, xoa đầu cô, đáp.

"Là anh đây, em nghĩ người đưa em tới là người chồng của em?". Đáy mắt anh thoáng dâng lên nỗi buồn.

Cô cầm tay anh gạt xuống, cô chẳng muốn bị hiểu nhầm. Đường Tâm Nhi cụp mi mắt, vậy ra đó là sự thật, mắt cô giờ có chút cay cay, vì không cúi đầu, hành động này đã thu vào tầm mắt Mạc Thiếu Ngôn. Anh mở miệng chua xót, từng câu muốn an ủi cô, còn làm gương mặt dễ thương cho cô xem nữa.

"Này! Em sao vậy? Anh làm gì có lỗi sao? Tiểu Nhi đừng có khóc nhé!"

Đường Tâm Nhi khó hiểu nhìn anh, lúc sau cũng không lâu mới hiểu rằng: Mạc Thiếu Ngôn đang dỗ cô.

Cố thu trạng thái yếu đuối về, ngẩng đầu nhìn anh, cười một cách tươi rói để Mạc Thiếu Ngôn yên tâm.

'Lại nữa sao'. Đó chính là dòng suy nghĩ của anh khi thấy cô trao cho mình đến tận 2 lần nụ cười, chẳng có gì sung sướng thêm, thật muốn đem cô gái này cho bản thân mình.

'Tiểu Nhi đợi anh nhé!'

Đứng ngẩng hồi lâu, mãi có tiếng y tá bước vào anh mới chợt hoàn hồn. Giọng y tá vang tới tai anh.

"Xin lỗi đã đến trễ, mạn phép mời người thăm ra ngoài để chúng tôi kiểm tra bệnh nhân."

Mạc Thiếu Ngôn gật đầu, quay sang nháy mắt với Đường Tâm Nhi.

Rồi anh bước ra ngoài, những kỉ niệm trước kia của mình anh và trong đó nhân vật chính là cô ùa về.

Trước đây, Mạc Thiếu Ngôn và Đường Tâm Nhi học chung một trường Đại Học, lúc đó cô là hoa khôi nhận thêm vị trí là hội trưởng hội học sinh gương mẫu, còn anh thì chẳng thua kém gì. Cả cái cái trường ai cũng biết đến hai người này, kể cả bên ngoài nữa, anh và cô như là người nổi tiếng, còn phải nói thêm là góp mặt trong giới giải trí.

Mạc Thiếu Ngôn đã cảm nắng ngay lần đầu tiên gặp Đường Tâm Nhi, anh đã tìm mọi cách để tiếp cận cô, từ đó thì hai người trở thành anh em kết nghĩa nhưng vẫn có mức bạn bè ở trỏng.

Tính tình của Đường Tâm Nhi anh là người hiểu rõ nhất.

Trước đây ở trong trường, nhiều người ganh tị cô nên hay đồn bậy bạ, đằng sau khuôn mặt giả tạo của cô đó chính là bản chất ác quỷ, thâm độc. Nhưng Đường Tâm Nhi chẳng mấy để ý, nói vậy thật nhưng có chút chạnh lòng, cô thường hay khóc, chỉ có vài lần Mạc Thiếu Ngôn mới thấy. Còn lại chỉ là cô một mình! Vài lần anh định ra mặt giúp cô, đáp lại là sự ngăn cản của Tâm Nhi, vì cô chẳng muốn anh vì mình mà lâm vào tình huống này, kết thúc vẫn là Đường Tâm Nhi chịu khổ.

Đem lòng yêu Tâm Nhi, sự thật đâu ngờ, cô biết chỉ ngó lơ, xem Mạc Thiếu Ngôn đơn giản như người bạn lúc nào cũng bên cạnh cô, trái tim cô đã bị người đó - chính Hàn Tử Phong 'nhặt' đi rồi.

Một ngày nhận ra, hai người đã 'kết duyên hẹn thề', cảm xúc của anh trước đó chỉ có hỗn độn...

Thấy cô hạnh phúc, Mạc Thiếu Ngôn đành chúc thầm cho Đường Tâm Nhi.

Mãi đến ngày hôm nay, biết cô lại chịu đựng thêm những điều xui xẻo mà trời mang lại, Mạc Thiếu Ngôn tức giận không thôi, thề rằng cướp cô từ tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro