Chương 40 - Nhật ký chăm sóc quốc bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tôi đỏ mặt mở cửa phòng ngủ liền thấy Chu Cường đang ngồi trên sofa nghiến răng nghiến lợi. Nhìn thấy Đỗ Dực thỏa mãn chỉnh lại áo, Chu Cường đi tới nắm cổ áo Đỗ anh, hét lớn:

"Hai người gạt tôi qua một bên thì thôi không nói, nhưng tôi đang thất tình mà hai người lại ở trong đó làm chuyện kích thích tôi như vậy."

Đỗ Dực kéo tôi qua, móng vuốt đặt ở eo tôi, nói không biết xấu hổ: "Tôi chỉ muốn chứng minh với cậu là tôi không phải gay."

Chu Cường lệ rơi đầy mặt: "Nhưng cũng không cần phải chứng minh kịch liệt như vậy. Ba tiếng đồng hồ!!! Tôi đã tỉnh rượu từ lâu rồi, nếu không phải nhà tôi khá xa, tôi cũng không mang theo nhiều tiền thì tôi đã bỏ đi từ lâu rồi."

"Đỗ Dực, em phải về rồi, gần mười một giờ rồi." Tôi kéo áo Đỗ Dực, thực sự rất xấu hổ. Mặc dù Đỗ Dực đã thề là sẽ giày vò tôi nhưng chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả. Trong ba tiếng ở trong phòng, chúng tôi đã phê bình và rút kinh nghiệm sau sự việc lần này.

Đầu tiên là tôi. Tôi không đủ lòng tin đối với Đỗ Dực, không đủ kiên định nên không thể vượt qua thành kiến chủ quan, lạc lối vào chủ nghĩa cơ hội hữu khuynh, nhận thức lạc hậu, không theo kịp sự biến đổi của xã hội, thậm chí là làm trái với quy luật phát triển tự nhiên, phủ định chủ nguyên tắc và nguyên lý của chủ nghĩa Mác - Lênin, quá xem thường quân địch, không biết tổ chức đấu tranh cùng quần chúng, cuối cùng để mất cơ hội, chỉ có thể trốn chạy. Tôi ghi nhận sâu sắc sai lầm của mình, tự kiểm điểm bản thân, bảo đảm sửa đổi bản thân, làm lại cuộc đời. Tôi xin kêu gọi Đảng, nhân dân cả nước hay chỉ đơn giản là một thường dân như Đỗ Dực hãy tha thứ cho tôi, tôi hứa tôi sẽ cải tạo triệt để, tư tưởng đúng đắn, luôn tích cực đi về phía trước, làm thanh niên tốt có tám điều quang vinh, tám việc hổ thẹn.

(Chủ nghĩa cơ hội là hệ thống quan điểm chính trị không theo một định hướng, một đường lối rõ rệt, khong có chính kiến, gió chiều nào xoay chiều ấy nhằm mưu lợi trước mắt.

Chủ nghĩa cơ hội chia làm hai loại là tả khuynh và hữu khuynh. Chủ nghĩa cơ hội tả khuynh là khư khư biến chủ nghĩa Mác thành một thứ giáo lý chết cứng như kinh thánh của tôn giáo, làm cho chủ nghĩa Mác mất sức sống, cứng nhắc và không sáng tạo, xa rời đời sống thực tiễn, gần gụi với chủ nghĩa giáo điều, máy móc, rập khuôn. Còn chủ nghĩa cơ hội hữu khuynh là làm mờ nhạt, suy yếu, thủ tiêu nội dung cách mạng của chủ nghĩa Mác, nó "tuyên truyền trong công nhân thứ chủ nghĩa xã hội lửng lơ bên trên lợi ích giai cấp của họ, bên trên đấu tranh giai cấp và ra sức điều hoà theo tinh thần nhân đạo cao cả những lợi ích của hai giai cấp đang đấu tranh với nhau", biến chủ nghĩa Mác thành cái mà ngay cả giai cấp tư sản cũng có thể chấp nhận được.

Tám điều vinh quang, tám việc hổ thẹn: còn được gọi là thuyết 'Bát vinh bát sỉ' do Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đưa ra tại một cuộc họp trong Đại hội toàn quốc Chính Hiệp vào tháng 3 năm 2006. Nội dung là: "Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục")

Kế tiếp là Đỗ Dực. Trong quá trình phạm tội, mặc dù Đỗ Dực đã kịp thời dừng lại động cơ không tốt của mình nhưng vẫn không thể phủ nhận mục đích phạm tội ban đầu, vì thế anh cũng có tội. Mặc khác, Đỗ Dực đã không chịu trao đổi toàn diện với tôi, nghĩa là anh chỉ quan tâm đến việc tìm hiểu cơ thể nhưng lại bỏ qua nối liền hai tâm hồn, là một trong những nguyên nhân dẫn đến hậu quả nghiêm trọng của vụ việc, cũng là hành động thoát ly khỏi quần chúng, bế quan tỏa cảng, phạm vào chủ nghĩa cơ hội tả khuynh, làm việc nóng vội, khuếch đại lực lượng cách mạng, khinh thường khó khăn. Tất nhiên, đối với sai lầm của Đỗ Dực, nhân dân quần chúng bao gồm cả tôi đã phê bình và đưa ra biện pháp sửa đổi, cũng đã tha thứ.

Quay trở lại tình hình thực tế. Cơ thể và khẩu vị của tôi ngày càng thay đổi, tình thế ngày càng khẩn cấp. Đỗ Dực ôm tôi ngồi trên đùi anh, cắn tôi hai cái rồi mới đau lòng, nói: "Gầy quá."

Sau đó móng vuốt của anh cẩn thận ôm bụng tôi, nói vui vẻ: "Chỗ này to hơn rồi."

"Em tăng cân đó." Tôi thút thít.

"Em tăng một cân, hạnh phúc muôn phần." Đỗ Dực buông lời tàn nhẫn.

"Anh còn dám nói hả? Tại ai mà em béo lên, điện thoại cũng bị vỡ nát, ngay cả thịt cũng không được ăn." Tôi cựa quậy làm nũng. Vì tôi đã qua giai đoạn nguy hiểm nên Đỗ Dực cứ để mặc tôi làm loạn. Chẳng biết muốn sàm sỡ hay vì thật sự lo tôi sẽ té xuống đất mà hai tay anh đỡ lấy mông và eo tôi.

Nhắc đến điện thoại tôi mới nhớ ra một việc. Tôi lấy điện thoại của anh, mở danh bạ tìm tên tôi rồi chỉ cho anh thấy mấy chữ 'Chu Tiểu Du có bệnh." anh lúng túng quay mặt sang chỗ khác, ấp úng: "Đồng cam cộng khổ, đồng bệnh tương lân. Cái này, cái này chứng tỏ tình cảm kiên định của anh. Đúng vậy, gọi tắt là si tình."

"Si tình? Vậy tại sao anh đứng dưới nhà em hai ngày mà không đi vào? Tại sao mấy ngày sau đó lại không đến tìm em?" Tôi chính là loại nữ chính muốn người ta đến nhưng lại không cho người ấy đến, muốn người ta khóc lóc khổ sở chứ không thể nhìn thấy người ấy bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

"Sau khi về nhà thì anh bị lên sốt, phải vào viện mấy ngày, hôm qua mới ra viện." Đầu Đỗ Dực đã đầy hắc tuyến.

"Cục cưng Dực." Tình thương của mẹ trong tôi bộc phát, vội vàng xoa đầu an ủi anh. Đỗ Dực nhìn tôi chăm chú, đôi mắt anh đen láy, hiền lành như con nai vàng ngơ ngác trong vườn thú.

Camera chuyển cảnh đến mười một giờ. Đỗ Dực lái xe đưa tôi về nhà, trên đường có ghé vào siêu thị mua cho tôi một ít đồ ăn vặt. Tôi mở túi đồ ra thì thấy nào là ô mai, nước chanh, nào là sốt cà chua, khoai tây chua ngọt... Tôi vừa nhìn đã thấy chua lè rồi.

Mặc dù biết Đỗ Dực đưa tôi về nhưng ba tôi vẫn đứng dưới nhà chờ tôi. Tuy ông tò mò vì sao tôi đi cùng lâm Hạo Nhiên nhưng cuối cùng lại về với Đỗ Dực nhưng vì quá tin tưởng Đỗ Dực nên ông cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm ơn rồi hỏi anh như những người dân bình thường khác: "Có muốn lên nhà uống chút trà không?"

Đỗ Dực khách sáo từ chối rồi quay qua dặn tôi cố gắng nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ.

"Đỗ Dực." Lúc anh định xoay người rời đi thì tôi chợt nhớ tới lời chú Đỗ nên nói với anh: "Đêm giao thừa anh đến nhà em ăn cơm tất niên nhé."

Đỗ Dực ngẩn người, sắc mặt hơi thay đổi. Tôi biết mấy năm trước anh đều không về đó đón năm mới, năm nay có thêm một cậu em trai thì lại càng không về. Nghĩ tới việc khi tất cả mọi người quây quần với nhau bên mâm cơm tất niên mà anh lại một mình ở trong căn nhà vắng lặng thì tôi rất đau lòng. Rốt cuộc tôi cũng đã hiểu cảm giác đau khổ Đỗ Dực khi anh nói: "Thà rằng cả nhà nghèo túng ăn chung một bữa cơm đạm bạc còn hơn là ba người ở ba nơi ăn sơn hào hải vị."

"Đúng đó, Đỗ Dực tới nhà chú cùng ăn bữa cơm tất niên nhé. Lúc nhỏ cháu cũng thường đến nhà chú ăn cơm vào đem ba mươi mà." Ba tôi chân thành thuyết phục. Khi biết tình hình của nhà Đỗ Dực, ông chỉ đành cảm thán lòng người thay đổi theo thời gian.

"Với lại sau này rất có thể chúng ta trở thành người một nhà." Ba tôi ranh mãnh liếc tôi một cái.

"Thầy Chu." Đỗ Dực nhìn ba tôi, nở nụ cười gian xảo: "Ăn cơm thì có thể, nhưng thầy Chu phải đáp ứng với cháu một điều kiện."

Tôi tức giận rủa thầm anh, người gì kỳ cục, có ai đến nhà người khác ăn cơm còn nói điều kiện không? Em còn chưa nói điều kiện với anh đấy! Anh đến nhà em ăn cơm thì phải cho em tiền mừng tuổi!

Ba tôi bối rối, hỏi lại: "Điều kiện gì?"

"Xin hãy giao Tiểu Du cho cháu." Đỗ Dực nói thẳng.

Tôi như bị ngũ mã phanh thây. Đỗ Dực, sao anh lại tàn nhẫn nói những lời như vậy? Nói cho anh biết, em là con gái duy nhất của ba đó, anh tưởng nói giao cho anh là giao à? Một cân thịt heo cũng phải bỏ ra mấy tệ để mua đấy!

Ba tôi bị bộ dạng quyết tâm của anh làm cho lùi bước. Ông luôn là người hối thúc người khác khiến bọn họ phải hồn xiêu phách tán mà nay lại bị một thằng nít ranh áp bức.

Ba tôi nhìn Đỗ Dực một chút rồi nhỏ giọng tính toán: "Có nhà, có xe, có trình độ học vấn. Còn công việc thì sao nhỉ? Hình như chưa đi làm, nhưng tốt nghiệp trường đại học Q thì tìm việc chắc không thành vấn đề. Nhưng gia đình hơi phức tạp. Về phương diện đạo đức, tình trạng sức khỏe thì thông qua. Chuyện này để bàn sau đi."

Ba tôi như vậy thì chuyện này có lẽ đã quyết định xong rồi.

***

Đêm ba mươi tết cũng là sinh nhật tôi. Vì là ngày song hỷ lâm môn nên tôi chịu khó giúp mẹ một tay, chẳng hạn như rửa thức ăn, lột hành bóc tỏi gì đó. Xế chiều, Đỗ Dực mang đến lễ vật hết sức long trọng, đó là bào ngư và tổ yến, ngoài ra còn nhét vào lòng tôi một đống thực phẩm dinh dưỡng.

Ba tôi rảnh rỗi nên kéo Đỗ Dực đánh cờ vây với ông, vừa quan sát bàn cờ vừa quanh co lòng vòng hỏi anh có tính toán gì cho tương lai.

Đỗ Dực quay đầu nhìn tôi rồi nói thành thật: "Tạm thời cháu sẽ đi làm ở công ty của ba cháu. Trước hết phải kiểm tra rõ ràng vấn đề tài chính của công ty, tìm hiểu nguyên nhân tại sao công ty lại thất thoát nhiều như vậy, sau đó nếu tìm được người thích hợp thì sẽ để người đó điều hành công ty luôn. Cháu không phải là người có đầu óc kinh doanh, cả thương trường lẫn quan trường cháu đều không hiểu rõ. Thầy giáo hướng dẫn của cháu có một hạng mục ở sở nghiên cứu, cháu muốn đến đó phát triển hạng mục ấy, cái này vừa là hứng thú cũng là công việc tương lai của cháu. Còn về vấn đề tài sản của nhà họ Đỗ, điều này luôn khiến cháu đau đầu, nhưng giờ cháu quyết định sẽ không quan tâm nữa, vì cháu muốn xây dựng một mái nhà chỉ thuộc về Đỗ Dực."

Tôi cảm động quá, rốt cuộc Đỗ Dực cũng thăng hoa rồi!

"Ăn cơm thôi." Chuông đồng hồ gõ sáu tiếng, báo hiệu đã sáu giờ, cũng đến lúc ăn cơm tất niên rồi.

Trên bàn, nồi lẩu uyên ương nóng hổi được đặt ở giữa, dưới bàn là một thùng bia. Thức ăn trên bàn rất đẹp mắt, đều là những món tôi thích ăn, tôi cũng không thèm quan tâm bụng tôi có ăn được hay không.

"Ăn thôi, Đỗ Dực!" Ba tôi hiểu rõ đạo đãi khách, tuy nóng lòng muốn vỗ béo Đỗ Dực nhưng rất cẩn thận, nói: "Coi chừng nóng, thổi nguội rồi hãy ăn."

Mẹ tôi cũng không chịu yếu thế, múc một chén cháo bào ngư cho Đỗ Dực, nhiệt tình bảo anh ăn.

Tôi, bị, lạnh, nhạt.

Vĩ nhân đã nói: tự thân vận động, cơm no áo ấm. Tôi dùng thìa xúc lấy một viên thịt bò, bỏ vào chén rồi phồng miệng thổi. Khổ cực ghê gớm mới thổi cho viên thịt bò bớt nóng, tôi vội vàng bỏ vào miệng. Nhưng mới nhai được mấy miếng thì tôi thấy rất khó chịu, vội vàng che miệng chạy đến chỗ thùng rác trong phòng bếp nhả ra. Tuy trong miệng không còn gì nhưng tôi vẫn không ngừng nôn khan.

Bạn nói thử xem, rốt cuộc tôi có thể ăn được cái gì? Mẹ làm món thịt kho tàu thơm ngon như vậy, tôi không ăn được! Ba đứng xếp hàng rất lâu mới mua được thịt bò viên ngon như vậy, tôi không ăn được! Lúc tôi đang buồn bã đứng rửa thì phía sau có người chọt chọt lưng tôi rồi đưa cho tôi một cốc nước nóng.

Tôi xoay người lại, hóa ra là Đỗ Dực.

"Tiểu Du." Anh nắm tay tôi, dắt tôi về bàn ăn rồi mở bọc lấy cho tôi một viên ô mai.

Tôi hơi buồn bực, đẩy tay anh ra. Là con người, còn là phụ nữ, tính tình vốn đã kỳ cục, khi dì cả tới thăm thì càng kỳ cục, mang thai rồi thì lại tăng thêm mức độ kỳ cục. Vừa rồi bầu trời còn trong xanh, bây giờ chỉ vì ăn gì nôn nấy thì lập tức chuyển thành mây mù xám xịt.

"Chu Du, sắp sang năm mới rồi sao lại khó chịu như vậy? Bình thường con tùy hứng thì ba mẹ cũng chiều, con muốn làm gì thì làm nhưng hôm nay nhất định phải vui vẻ!" Mẹ tôi gọi cả tên họ của tôi, chứng tỏ bà rất tức giận. Mẹ tôi là người hay kiêng kỵ, đầu năm mới thì tuyệt đối không cho tôi tỏ ra cáu kỉnh, vì nếu như vậy thì cả năm sẽ không may mắn.

"Cô ấy..." Đỗ Dực nắm chặt bàn tay tôi dưới bàn.

"Đỗ Dực, cháu đừng nuông chiều nó như vậy." Ba tôi cắt ngang lời Đỗ Dực: "Nếu tính tình của nó cứ mãi trẻ con như vậy thì cuộc sống lâu dài sau này cháu sẽ không chịu đựng được."

Tôi bĩu môi ấm ức, nước mắt đã ngập bờ mi.

"Tiểu Du đang mang thai đứa con của cháu."

Đỗ Dực vừa dứt lời, viên thịt bò kẹp trên đũa của ba rớt xuống chén, muỗng cháo đang chuẩn bị được đưa vào miệng của mẹ ngừng lại, miệng của bà há lớn không khép vào được. Nước mắt ấm ức của tôi lập tức trào ra, khóc nức nở.

"Sao cậu dám làm loại chuyện đó với con gái tôi!!!" Ba tôi đập bàn.

"Không phải Tiểu Du nhà chúng tôi không thể có con sao?" Mẹ tôi nhìn Đỗ Dực, ngơ ngác: "Cháu chữa bệnh cho nó?"

Tôi khóc trong một lát mà tháy không có ai để ý đến mình nên ngừng khóc. Tôi lén múc một muỗng cháo bào ngư đưa vào miệng, chẹp chẹp, rất thơm ngon, quan trọng là không buồn nôn, được lắm. Thế là tôi công khai thể hiện tình cảm với bào ngư, tăng năng suất làm việc. Trong lúc tôi đang ăn cháo bào ngư thì ba người kia cuối cùng cũng chú ý đến tôi.

"Hây da, thôi vậy, dù sao cháu cũng đã chịu trách nhiệm với Tiểu Du rồi." Ba tôi ngồi xuống than thở.

"Tôi đã nói rồi, con gái của tôi sao có thể không có con được, nhìn mông nó to như vậy là biết nó sẽ sinh rất nhiều rồi."

Mẹ à, người nghĩ con là heo sao?

"Em ăn được bào ngư? Vậy để ngày mai anh đi mua." Đỗ dực cung kính dâng cho tôi chén cháo của anh.

Trong phút chốc nhận được sự chú ý của dân chúng, tôi cười đắc ý, tiếp tục thể hiện tình cảm với chén cháo bào ngư. Từ nay trở đi, sẽ không có ai dám tranh giành thức ăn với tôi, vì hiện giờ tôi đã là quốc bảo, ai cũng phải chiều chuộng tôi. Trong giây phút ấy, tôi dường như đã hiểu được cảm giác của Võ Tắc Thiên. Í, nếu tôi là Võ Tắc Thiên thì Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông của tôi ở đâu?

(Quốc bảo: Bảo vật quốc gia

Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi là hai anh em, cũng là 'người tình' của Võ Tắc Thiên.)

Thội kệ đi, vì cuộc sống đày đọa anh trai Đỗ đã đén rồi!

"Đỗ Dực."

"Anh đây!"

"Cho em ly nước chanh."

"Được."

"Đỗ Dực."

"Anh đây!"

"Lấy cà chua ra giúp em."

"Được."

Dùng phương pháp loại suy, sau khi anh trai Đỗ hầu hạ tôi vô cùng chu đáo trong bảy tháng, con của chúng tôi ra đời ở bệnh viện, người đỡ đẻ là Đường Duyệt. Chị ấy rất giận chuyện tôi không nói thật với chị ấy nên lúc tôi không sinh được đã đề nghị với bác sĩ chính cho tôi sinh mổ.

Thế là một sinh mệnh mới chào đời. Đúng với kỳ vọng của Đỗ Dực, đó là con gái, điều đó có nghĩa là bà đây đã thua cuộc thê thảm, vì thế bà đây phải sinh cho anh một đứa con trai nữa!

Quả nhiên nữ thần may mắn luôn đi theo đàn ông.

(p/s: lúc đặt tên cho con gái, Đỗ Dực đồng ý để nó theo họ mẹ. Tôi muốn đặt cho con một cái tên thật hay nên đã suy nghĩ rất nhiều, cũng gọi điện nhờ bạn bè nghĩ giúp. Ba ngày sau, một người bạn tên Yến Hoàn của Lâm Hạo Nhiên nghĩ ra một cái tên. Tôi mở tờ giấy ra, vừa nhìn thấy cái tên thì giật mình. Trên đó ghi là Chu Đỗ. Bụng heo? Quả nhiên là núi này cao còn có núi khác cao hơn!!!)

(杜: Đỗ trong Đỗ Dực, Chu Đỗ, là họ.

肚: từ này đồng âm với từ "Đỗ" phía trên, nghĩa là dạ dày, cái bụng.)


  HOÀN  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro