Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Quốc tỉnh dậy trong sự mệt mỏi, thắt lưng đau nhức đến nổi đứng dậy cũng không vững. Cậu cố đi vào phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ bản thân rồi từng bước đi xuống đại sảnh.

Vừa nhìn thấy cậu bước xuống phòng bếp, Thạc Trấn cùng những người khác liền đến hỏi thăm.

"Làm sao vậy, sắc mặt kém quá."
Thạc Trấn đỡ cậu ngồi xuống ghế, gương mặt cậu nhợt nhạt, đi đứng cũng rất kỳ lạ.

Chung Quốc lắc đầu, thở dài rồi nói.
"Anh cho tôi một chút gì ăn được không."

Thạc Trấn liền chuẩn bị một phần ăn sáng riêng cho cậu. Cũng may là Chủ tịch vừa sáng đứa đến công ty.

Chung Quốc chậm rãi ăn, bụng cồn cào khó chịu khi ăn một chút vào đột nhiên đau nhói. Cậu nhịn đói quá nhiều giờ nên mới như vậy, thêm phía sau rất đau. Cảm giác như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, thân thể đều mềm  nhũn.

"Không được rồi. Cậu cần đến bệnh viện kiểm tra."
Thạc Trấn đặt lên bàn một ly nước. Chung Quốc từ lúc sống ở đây ngày ngày bị Chủ tịch chửi mắng, tối hôm qua chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện.
Sự tình này thì không một ai dám thắc mắc cả, có người nghĩ Tuấn Chung Quốc chính là tình nhân mà Chủ tịch mang ở quán bar về, chủ yếu là để phục vụ. Nhưng cũng không đúng, Chủ tịch Kim không thích người lạ vào nhà mình, nếu là trai bao thì càng không thể. Mà nhìn cậu nhóc này, thế nào cũng thấy giống một công tử giàu có. Đương nhiên vẫn có những cô gái trẻ làm giúp việc ở đây không hề ưa cậu.

"Cũng là giúp việc như nhau. Lại tưởng mình là chủ."

Chung Quốc nghe thấy những lời đó. Bản thân cậu không muốn bận tâm,  tuy vậy vẫn cố mà ăn cho nhanh.

Chung Quốc sau khi ăn xong cũng không dễ chịu gì hơn, chỉ là lấp đầy bụng trống rỗng để sống. Cậu nói cảm ơn Thạc Trấn rồi trở ra phòng khách.
Nhà Tại Hưởng rất lớn, mọi thứ đều gọn gàng, Chung Quốc cũng giống như những người giúp việc ở đây, muốn được trừ nợ thì phải làm việc. Muốn không bị người khác nói ra nói vào thì phải công bằng với họ.

Giấy tờ trên bàn của Kim Tại Hưởng ngày hôm qua vẫn còn, Chung Quốc đem sắp xếp ngăn nắp, không dám thay đổi vị trí mắc công có chuyện gì hắn lại tức giận lên.
Chung Quốc nghĩ đến đêm ngày hôm qua, cả cơ thể cậu run lên một trận, tốt nhất là quên đi. Từ nay muốn ra ngoài hay làm bất cứ việc gì thì nên nghe theo lời của hắn. Cậu muốn yên thân trong ngôi nhà này, tất cả việc đó Chung Quốc nhận ra rằng đều là tùy thuộc vào tâm trạng của Kim Tại Hưởng.

.

Có tiếng chuông cửa. Người giúp việc nhìn thấy người đến là ai lập tức đã mở cửa.

Bước vào nhà là một cô gái, mái tóc đen ngắn ngang vai, tạo kiểu rất sang trọng. Gương mặt xinh đẹp trang điểm sắc sảo, từ dáng người đến phong thái đều toát ra một nét thanh cao.

"Mễ tiểu thư. Chủ tịch vẫn còn ở công ty."

"Tôi biết. Tôi đến để đợi anh ấy về. Không cần các người nữa, đi làm việc đi."

Mễ Yến Đình bước thẳng vào trong.
Cô ngừng bước một chút khi nhìn thấy trong nhà đột nhiên có sự xuất hiện của một người lạ mặt, là một cậu nhóc nhìn rất trẻ tuổi.

Cô tiến đến trước mặt Chung Quốc. Ngồi xuống sofa lên tiếng nói.
"Người giúp việc mới sao."

Chung Quốc cũng ngẩng mặt nhìn cô. Cậu không biết cô ta là ai, cho nên chỉ gật đầu chào.
"Đúng vậy. Cô là..."

"Là bạn gái của ông chủ cậu."

Tuấn Chung Quốc bất động vài giây. Bạn gái... Kim Tại Hưởng có bạn gái. Lúc trước cậu đã từng hỏi về việc này, hắn đã trả lời một câu không có, sau đó còn nói thêm là phụ nữ rất phiền phức.
Chung Quốc còn vô tư nói rằng hắn đừng bao giờ có bạn gái, vậy mới có thể dành thời gian nhiều cho cậu.
Thật sự ngày lúc đó, có lẽ là vì muốn Kim Tại Hưởng hoàn toàn bị mình chinh phục cho nên mới cảm thấy thấy vui trong lòng.

Nhưng hắn khi ấy là lừa cậu sao.

Chung Quốc thôi những suy nghĩ luyên thuyên trong đầu. Cậu nhìn cô gái kia, chậm rãi nói.
"Cô có cần gì thì cứ gọi tôi."

Cậu quay người. Trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, giống như lúc trước Kim Tại Hưởng mới chính là người xem cậu là một trò đùa.

"Khoan đã."

Mễ Yến Đình lên tiếng, đến khi cậu xoay người lại mới xác định được cậu nhóc này là ai.
Là người trong điện thoại của Tại Hưởng, chính là người mà anh ấy thường xuyên nhắc đến. Lúc trước khi cô muốn cùng hắn ăn tối cũng bị Tại Hưởng từ chối, muốn cùng hắn đi dạo hay mua sắm, thậm chí là chỉ gặp nhau thôi cũng không được, hỏi nguyên nhân mới biết là Tại Hưởng bận đi với cậu ta.

Mễ Yến Đình nhìn Chung Quốc chằm chằm. Gương mặt này, quả thật rất thu hút dễ nhìn.

"Cậu tên gì."

Chung Quốc cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ này hơi kỳ lạ. Từ lúc bước vào nhìn cậu giống như đang muốn điều tra việc gì đó.
"Tôi tên Tuấn Chung Quốc."

Chính xác là cậu ta. Sau một thời gian ngày nào Tại Hưởng cũng đi cùng cậu ta thì gần đây không thấy anh ấy nhắc đến nữa, cô cũng hiểu chuyện cho nên không hỏi. Tuy nhiên cậu ta đột nhiên xuất hiện tại nhà Tại Hưởng, lại còn với thân phận là người giúp việc, trong khi đó Tại Hưởng đã từng nói với cô rằng Tuấn Chung Quốc cũng là một đại thiếu gia giàu có.

Nhưng cái tên Tuấn Chung Quốc này có vẻ rất quen......

Là con trai của Chủ tịch tập đoàn C.oo đã bị phá sản.

Mọi chuyện còn rất nhiều khuất mắc. Mễ Yến Đình nghĩ mình cũng phải cần tìm hiểu. Đúng là có vài điểm vô cùng kỳ lạ, theo như tính cách của Tại Hưởng, nhất định cậu nhóc này rất đặc biệt đối với hắn.

Cô quan sát cậu thêm một lần nữa, thật sự đánh giá vẻ bề ngoài không một chút nhược điểm nào. Cuối cùng chỉ lên tiếng nói.

"Cậu đi lấy cho tôi ly nước cam."

Chung Quốc cười nhẹ một cái rồi vào trong.

Kể cả nụ cười cũng rất đẹp, so với con gái thì cậu ta có một nét đẹp rất khó diễn tả. Mặc dù cô chính là phụ nữ, nhưng xét về phương diện đối với cách nhìn của một nam nhân. Cậu nhóc Tuấn Chung Quốc này rất có sức hấp dẫn.

Thường ngày sau khi làm xong công việc. Tất cả người làm trong nhà đều không dám lên nhà chính, vậy mà Tuấn Chung Quốc được phép lảng vảng xung quanh. Kim Tại Hưởng rốt cuộc là có ý gì.
Ở cùng một nhà, thế nào cũng xảy ra chuyện không hay.

Mễ Yến Đình là một cô gái suy nghĩ rất nhạy cảm. Cô biết Tại Hưởng không hề đặt cô ở trong lòng, tuy nhiên cũng chưa từng lớn tiếng hay xua đuổi cô.
Mễ Yến Đình tinh tế, biết rõ chuyện gì hắn không thích, cô không phiền phức, chỉ cần hắn nói một câu cô liền hiểu.
Nhưng thật tình chuyện về Tuấn Chung Quốc, có nên hỏi rõ hắn hay không. Chuyện này cậu không hề suy đoán ra được.

.

Hơn 1 tiếng sau, Tại Hưởng từ công ty trở về nhà. Ngày hôm qua sau khi rời khỏi phòng của Tuấn Chung Quốc cũng không nhìn lại cậu ta một cái, hắn tự mình khẳng định đêm qua rất thô bạo, khi thức dậy cậu ta cũng phải chật vật lắm đây.
Chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, hắn cũng không rãnh rỗi để bận tâm. Cứng đầu như cậu ta đau đớn một chút thì có làm sao.


"Tại Hưởng. Anh về rồi."

Yến Đình cười rất tươi, tiến đến nắm lấy tay hắn.
"Em cố tình đến đây đợi anh về đó."

"Chẳng phải tuần trước đã gặp rồi sao."
Tại Hưởng không phản ứng gì, cũng không đẩy cô ra.

"Đương nhiên là nhớ anh rồi."

"Hôm nay không ra ngoài. Em muốn dùng bữa tối thì ở lại."
Tại Hưởng ngồi xuống sofa. Cởi bỏ cà vạt rồi lên tiếng gọi.

"Tuấn Chung Quốc."




Chung Quốc ở phía sau bếp, Thạc Trấn đang hướng dẫn cậu vài cách nấu ăn, nghe thấy tiếng của hắn đã nhanh chóng đi tới phòng khách, ngay lúc này lại cắn răng chịu đựng cơn đau truyền đến.
Thật sự mà nói Chung Quốc không còn ý định chống lại Kim Tại Hưởng nữa. Cậu sợ chuyện của ngày hôm qua lại tiếp diễn, nhất là cảm giác đơn độc đó.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy cậu bước từng bước khó khăn, trên người mặc tạp dề, gương mặt có phần mệt mỏi. Trong lòng hắn có vẻ rất hài lòng, tuy nhiên mày lại vô thức nhíu lại. 

"Tôi muốn dùng bữa tôi sau 30 phút nữa."

Chung Quốc không nói gì, chỉ gật đầu.

"Tại Hưởng à. Cậu ta... Anh cho cậu ta tự tiện ở trong nhà sao."
Yến Đình đã định hỏi về thân thế của Tuấn Chung Quốc nhưng lại thôi. Trước hết cô tự mình tìm hiểu sẽ tốt hơn.

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm cậu. Đột nhiên ở trước mặt hắn lại ngoan ngoãn. Còn tự mình học nấu ăn. Đã biết sợ rồi sao.

Hắn đứng lên. Cũng không trả lời Yến Đình mà bước đến trước mặt cậu, nâng gương mặt Chung Quốc lên.
"Cậu như thế này thì đâu có chuyện gì xảy ra."

Chung Quốc lùi lại một bước, gương mặt cũng quay sang hướng khác. Thật tình cậu không muốn nhìn thấy Kim Tại Hưởng, đối diện với hắn khiến cậu trở nên mềm yếu, bản thân một chút chống cự cũng không có cơ hội. Cộng với việc bạn gái của hắn đang ở đó, Chung Quốc tránh mặt thì hơn.

Mễ Yến Đình nhìn thấy cảnh tượng đó. Cũng không hẳn gọi là có gì quá đặc biệt, chỉ là biểu hiện của Tại Hưởng... Chính xác là ánh mắt của hắn khi nhìn cậu nhóc đó, không phải giận dữ, cũng không phải yêu thương. Nhưng nếu để ý kỹ thì từ lúc Tuấn Chung Quốc xuất hiện, tầm mắt của Tại Hưởng duy nhất chủ đặt lên người cậu ta, một chút phân tâm cũng không có.

"Tại Hưởng à. Cậu ta..."

"Em đừng bận tâm làm gì, cậu ta là người giúp việc.

Mễ Yến Đình không nói đến nữa, cô tạm thời bỏ qua cậu vì sợ Tại Hưởng sẽ khó chịu. Cô nhích lại gần hắn, nắm lấy bàn tay hắn vui vẻ nói.
"Thứ 7 này ba mẹ em rất muốn anh đến dự, dù sao anh cũng là nhân vật quan trọng."

Tại Hưởng nhớ lại buổi tiệc mừng dự án thành công cùng với công ty của gia đình cô, lần này hắn cũng góp một số vốn đầu tư. Thông thường những buổi tiệc tùng đều do thư ký hay quản lý của hắn đi thay, tuy nhiên lần này là sự kiện lớn, vẫn là nên có mặt một chút.

Kim Tại Hưởng đứng lên, vừa bước vào phòng ăn vừa nói.
"Anh sẽ đến đó khoản 1 tiếng. Em cũng biết anh không thích tiệc tùng."

Yến Đình nở một nụ cười rất tươi, liền bước theo phía sau hắn.
"Anh đến là tốt rồi. Chỉ cần anh xuất hiện chắc rất nhiều người sẽ quan tâm."

Ngồi xuống bàn ăn, Yến Đình cũng kéo ghế ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng thật sự vui vẻ.

"Đến lúc đó em đừng nói năng lung tung là được."

Mễ Yến Đình dần dần thu lại nụ cười, cô đương nhiên hiểu ý của Tại Hưởng, hắn chính là muốn cô giữ nơi đông người đừng tùy tiện giới thiệu hắn là bạn trai mình hoặc tỏ ra quá thân mật. Tại Hưởng rất ghét những điều đó.

Cô cười nhẹ, gật đầu đồng ý. Để được Kim Tại Hưởng giữ ở bên cạnh không biết cô đã đánh đổi bao nhiêu rồi, từ cơ hội sang nước ngoài học tập đến bao nhiêu người đàn ông tốt khác muốn cầu hôn. Nhưng cũng vì cô quá yêu Tại Hưởng, hắn chính là người mà mọi cô gái trên thế giới này đều mơ ước, Kim Tại Hưởng luôn luôn lạnh nhạt, thậm chí chưa từng khẳng định với ai rằng cô chính là bạn gái của hắn, điều đó chỉ là do một mình Mễ Yến Đình tự suy diễn ra.

Định nói thêm một câu, nhưng ngay lúc này nhìn lại đã thấy Tại Hưởng không rời mắt khỏi Tuấn Chung Quốc đang dọn bữa tối lên bàn. Cô im lặng quan sát Tại Hưởng, trước giờ chưa từng như vậy, chăm chú vào một người đến từng bước đi. Suy đi nghĩ lại duy nhất chỉ có một khả năng, cậu ta chính là người  mà hắn thật sự để tâm đến.

.

Sau khi Yến Đình ra về. Chung Quốc vẫn còn dọn dẹp rửa chén dĩa cùng người làm.

Chân cậu đứng lâu đã trở nên run rẩy, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Thạc Trấn thấy thế đã lấy chén dĩa trên tay cậu đặt xuống. Từ tốn nói.
"Mệt thì nghỉ ngơi đi. Ở đây có nhiều người rồi."

"Không cần đâu, đây là việc tôi nên làm."
Chung Quốc tiếp tục rửa bát, mặc dù bản thân mình lúc trước cực ghét công việc này.

"Bếp trưởng à. Anh đối tốt với cậu ta đến vậy, không sợ Chủ tịch trách sao."

Một nữ giúp việc nói với giọng điệu mỉa mai, những cô gái trẻ tuổi ở đây rất ngưỡng mộ Thạc Trấn, nhìn thấy gương mặt của Chung Quốc đương nhiên là sẽ ganh tỵ, thêm việc cậu luôn nhận được sự quan tâm của bếp trưởng.

"Đều làm việc cho Chủ tịch, đối xử tốt với nhau là việc thường tình. Các cô cũng nên giúp đỡ cậu ấy một chút."

"Ai thèm chứ. Chúng ta là người giúp việc, còn cậu ấy là chỉ là người làm ấm giường."




Chiếc dĩa trên tay Chung Quốc rơi xuống tạo ra tiếng động. Gương mặt nhanh chóng cuối gầm, trong lòng dâng lên một sự tức giận cùng tủi nhục vô cùng, cậu nắm chặt lòng bàn tay, bản thân giống như bị lửa thêu đốt.

"Cô ăn nói ý tứ một chút đi. Đừng tùy ý phán xét nữa."

Thạc Trấn trừng mắt nhìn cô gái kia rồi nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng Chung Quốc.
"Cậu lên phòng đi. Xem như chưa nghe thấy gì, cô ta chỉ vô ý nói thôi."

Chung Quốc cắn chặt môi dưới, không biết chính mình phải làm gì ngay lúc này, với tính cách của cậu, Chung Quốc ngay bây giờ muốn quát vào mặt cô ta một cách thậm tệ nhất, nhưng cậu đang ở trong nhà của hắn, đang là phận giúp việc thì làm được gì, nếu như quát mắng thì chính là cậu đang thừa nhận.

"Tuấn Chung Quốc."

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro