Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng ăn xong bữa tối cũng đã quá trễ. Hơn nữa đêm, ngôi nhà rộng lớn đèn được bật sáng. Tuấn Chung Quốc một tiếng cũng không nói, im lặng chờ hắn ăn xong. Ngay cả gương mặt cũng không dám đối diện với anh, từ lúc không còn thân thiết, Chung Quốc luôn mặc định rằng Tại Hưởng ghét cậu, ghét cay ghét đắng con người của cậu. Trong bữa ăn... Tốt nhất đừng để hắn nhìn thấy mặt.

Tại Hưởng bước lên phòng. Đáng lẽ ra cả đêm nay hắn phải tham dự một buổi tiệc của khách hàng. Nhưng hắn lại gọi điện từ chối lời mời đó, trong lòng hắn... Có một chút gì đó muốn trở về nhà, ăn cơm ở nhà. So với buổi tiệc ồn ào đó, có lẽ sẽ khiến hắn dễ chịu hơn.

Chân hắn dừng lại. Xoay gương mặt lạnh lùng sáng bên phải, xuyên qua tấm kính trong suốt, Tuấn Chung Quốc đang ngồi trên bàn ăn. Những món ăn lúc nãy hắn dùng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thay vào đó là một phần mì ăn liền đóng hộp.
Tuấn Chung Quốc đang ăn cái thứ mất vệ sinh như vậy ở trong nhà của hắn. Trong nhà này bộ không có gì để cậu ta bỏ vào miệng hay sao. Ai mua mấy thứ đó cho cậu ta chứ.





"Tuấn Chung Quốc."

Chung Quốc ngẩng mặt đã thấy Tại Hưởng đang bước về phía mình. Cậu vội đứng lên, còn chưa kịp ăn một đũa mì.

"Anh cần gì sao."

Kim Tại Hưởng nhìn xuống bàn, trong lòng vô cùng khó chịu khi nhìn thấy thứ nghi ngút khói đó.
Tay hắn gạt bỏ hộp mì ăn liền vẫn còn nóng xuống sàn nhà. Hành động chỉ trong vòng 3 giây khiến bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.

"Dọn đi."

Kim Tại Hưởng quay lưng bước thẳng lên phòng. Ngay lúc đó mới cảm thấy bản thân thật vô lý, chuyện này cũng không có lý do gì làm hắn phải tức giận. Đầu óc như cậu ta... Chắc là không suy nghĩ gì nhiều đâu.

Tuấn Chung Quốc không hiểu hắn tại sao lại tức giận. Chỉ biết bữa tối của mình không còn nữa, bởi vì Chung Quốc không dám ăn đồ trong nhà của hắn, cho nên trong lúc Tại Hưởng không có ở nhà, Chung Quốc lén lút chạy ra bên ngoài cửa tiệm tạp hóa mua vài hộp mì ăn liền, cũng không dùng đến chén bát trong nhà. Tuy nhiên, đây là hộp cuối cùng, Chung Quốc vẫn chưa kịp mua thêm... Nói trắng ra là cậu không có tiền để mua.

Chung Quốc thở dài. Dọn dẹp đóng lộn xộn dưới sàn nhà, lau đi lau lại đến không còn phảng phất một chút mùi nào mới cảm thấy yên tâm.
Tắt hết đèn trong nhà, Chung Quốc bước lên phòng. Hôm nay nhịn ăn một bữa vậy.

Có đôi khi cậu cảm thấy Kim Tại Hưởng rất kỳ lạ. Hắn không ngó ngàng đến cậu, có lúc thì nhìn cậu chằm chằm, nhưng dù thế nào thì Tuấn Chung Quốc vẫn đề phòng khi ở trước mặt hắn. Chuyện hôm trước của anh Doãn Khởi đã khiến hắn rất giận. Mỗi lần nhìn hắn tức giận, thật tình trái tim của cậu đều rất đau.
Đến mức này rồi, Tuấn Chung Quốc cũng không muốn che giấu cảm xúc của mình nữa. Từ trước đến giờ, cảm giác mỗi lúc nhìn Kim Tại Hưởng không hề thay đổi. Cậu đau lòng khi bị hắn quát, tổn thương khi bị hắn khinh thường.
Nếu như là một Tuấn Chung Quốc của trước đây sẽ không bao giờ để ý tới những cảm giác phiền phức này. Nhưng cậu bây giờ, chỉ cần một ánh mắt lạnh nhạt của Kim Tại Hưởng đầu óc đã bắt đầu đảo loạn.

Tuấn Chung Quốc thật sự không muốn bản thân rung động trước Kim Tại Hưởng, đây chính là điều sai trái nhất đối với cậu.

____


Mân Doãn Khởi nhận được tin nhắn từ một số lạ. Khi nhìn thấy hai chữ Chung Quốc trong nội dung tin nhắn ngay lập tức đã đứng dậy. Vẫn là những câu nói cũ, vẫn là ngăn cản anh đừng đi tìm cậu. Chung Quốc nói rằng cậu rất an toàn, Kim Tại Hưởng không làm gì quá đáng cả. Cậu nhất định sẽ đến gặp anh nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp.

Doãn Khởi nắm chặt điện thoại, bấm số gọi cho cậu hai ba cuộc đều không có người bắt máy. Anh thở ra một hơi, cảm giác bất an trong lòng nhẹ hơn một chút.

Việc duy nhất anh có thể làm lúc này là chờ đợi.
Bởi vì anh vốn dĩ là một kẻ si tình quá vô dụng.


"Anh nhất định sẽ đánh bại Kim Tại Hưởng. Cho dù có trả giá như thế nào, anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho em."

_____



Buổi sáng hôm nay thời tiết rất đẹp. Chung Quốc đem quần áo của mình ra bên ngoài ban công trong phòng để phơi. Cậu sống ở đây đều độc lập như vậy, đến việc giặt quần áo cũng chỉ tự giặt trong phòng. Nhưng nhờ vậy Chung Quốc mới cảm nhận được không khí buổi sáng đẹp bao nhiêu, những điều đơn giản như thế này tại sao bao lâu nay cậu lại không bận tâm đến, nghĩ lại thì cuộc sống trước đây của Tuấn Chung Quốc dù có được mọi thứ vẫn là quá nhạt nhẽo, so với bây giờ, ở nơi này, mỗi ngày phải nhìn biểu cảm của Kim Tại Hưởng mà sống, về một phương diện nào đó cậu vẫn cảm thấy bản thân được giải thoát, thoát khỏi những ngày tháng sai lầm kia.

"Mọi chuyện rồi sẽ khá hơn thôi. Tuấn Chung Quốc."

Tự nói ra một câu. Chung Quốc mỉm cười nhẹ, hít vào hơi không khí trong lành.

Tuy nhiên cậu lại không biết có một ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát mình.
Kim Tại Hưởng đã bước vào phòng từ lúc nào, hắn đứng một chỗ nhìn từng hành động của cậu, nụ cười của Chung Quốc vào buổi sáng... Không còn mang nét vô tư thoải mái như lúc trước nữa. Cho dù có đẹp đến cỡ nào cũng kéo theo một chút u buồn kỳ lạ. Nhưng vào buổi sáng...lại vô cùng bình yên.

Kim Tại Hưởng bị cuốn vào nụ cười ấy một cách vô thức. Cậu ta rất đẹp, vẻ đẹp mê người làm hắn nhớ tới từ lần gặp đầu tiên. Hắn thừa nhận rằng lúc đó không tài nào cưỡng lại sự thu hút của Tuấn Chung Quốc, đến nổi cậu ta nói ra điều gì một người cao lãnh như hắn cũng muốn làm theo.
Trái tim hắn chậm đi một nhịp. Kim Tại Hưởng lập tức điều chỉnh bản thân, miệng kêu lên một tiếng phá đi không khí trầm lặng này.

"Cậu định đứng ở đó tới bao giờ."

Chung Quốc giật mình quay người lại, chân bất giác theo phản xạ mà lùi lại vài bước khiến một chút nữa đã ngã xuống bên dưới lầu.

"Tuấn Chung Quốc..."

Kim Tại Hưởng ngay thời điểm nguy hiểm đó đã nhanh chóng chạy lại. Nhưng kịp thời Chung Quốc đã bám vào lan can, có thể cũng đứng vững lên.

Tại Hưởng ngừng lại, bàn tay chưa kịp chạm vào người Chung Quốc đã lập tức thu về.

Tuấn Chung Quốc bất ngờ mở to mắt nhìn hắn. Cũng không biết phải phản ứng gì.
"Tôi... Đi làm bữa sáng cho anh."

Cậu bước ngang hắn, bước chân khá vội vì không muốn Tại Hưởng vừa sáng ra đã mắng mình. Cậu nhanh chóng chạy xuống bếp, các đầu bếp đang chuẩn bị bữa sáng cũng nhìn sang cậu.

"Làm gì mà mới sáng sớm đã như ma đuổi."

Tuấn Chung Quốc đứng im một chỗ. Đầu óc bắt đầu xao động, trái tim đập liên hồi.... Tại Hưởng lúc nãy, có phải là đang lo lắng cho cậu không.
Tuy nhiên ý nghĩ đó vừa nghĩ ra đã bị cậu tự gạt bỏ. Không thể nào, chỉ là do phản xạ tự nhiên.

"Chuyện gì vậy. Đêm qua gặp ác mộng sao."
Thạc Trấn cười một tiếng rồi đem tạp dề đeo lên người cậu.

"À, không có gì."
Chung Quốc lắc đầu, bắt đầu bỏ hết những suy nghĩ buồn cười kia.
.


Kim Tại Hưởng trở về phòng. Trước đây Tuấn Chung Quốc luôn luôn bám theo hắn, là người đầu tiên dám ngồi ở ghế bên cạnh trong xe hắn, là một cậu nhóc phá phách không xem ai ra gì. Vừa lúc nãy cũng chính là Tuấn Chung Quốc, nhưng vẻ mặt sợ sệt đó của cậu khi đối diện với hắn hoàn toàn xa lạ, Chung Quốc bắt đầu tránh né hắn, khi nhìn thấy hắn đều lùi lại vài bước. Nếu như lúc nãy không cẩn thận thì sẽ như thế nào. Nghe thấy giọng hắn cậu ta lại sợ đến như vậy.

Kim Tại Hưởng nhắm mắt lại, quả thật lúc nãy hắn bị Tuấn Chung Quốc dọa một phen. Lồng ngực co thắt một cách bất ngờ, ngay lúc đó... Bản thân hắn chỉ muốn tiến tới giữ chặt cậu vào lòng.
Đến lúc này Kim Tại Hưởng không muốn phủ nhận rằng mình đối với Tuấn Chung Quốc vẫn còn chút thương xót, nhưng điều này hoàn toàn không nằm trong dự tính ban đầu của hắn. Cái hắn muốn nhất chính là lúc này, cậu ta hoàn toàn trở thành một đồ vật nằm trong lòng bàn tay hắn, mặc hắn sai khiến mặc hắn chà đạp.

Cậu ta ung dung sống trong nhà của hắn, một chút đau khổ cũng không có. Kim Tại Hưởng hắn có lẽ đã quá nương tay với cậu ta rồi. Phải chấm dứt những cảm giác đáng ghét này.

Kim Tại Hưởng rời khỏi phòng. Hôm nay không có nhiều việc, hắn quyết định ở nhà một hôm. Cũng để xem thử, cả một ngày Tuấn Chung Quốc sẽ làm cái gì.

Dùng xong bữa sáng, Tại Hưởng ngồi ở phòng khách, bật tv lên lướt qua một lượt các kênh, cuối cùng dừng lại ở một bộ phim hành động Mỹ. Bao lâu rồi hắn không được thư giản đầu óc, công ty có rất nhiều việc cần làm, đôi lúc chính hắn tự thấy bản thân mình quá đơn độc. Cho nên lúc Tuấn Chung Quốc xuất hiện đã khiến hắn rất vui...

Mắt Tại Hưởng đảo quanh một vòng, nhìn thấy Tuấn Chung Quốc đang lau cửa kính. Căn nhà này trang trí rất nhiều cửa kính trong suốt,Tại Hưởng là người kỹ tính cho nên ngày nào cũng phải lau đến sáng bóng.

Chung Quốc làm việc rất tốt. Lau qua một lượt lại đứng lại quan sát xem đã sạch chưa. Hành động này người khác nhìn vào có thể nói là khá dễ thương.




"Cậu lên tầng 4 treo hết mấy tầm rèm này lên cửa đi. Nhanh tay lẹ chân lên."

Một người giúp việc đem hai túi đồ to tướng đặt vào tay cậu, vì là đồ mắc tiền cho nên được bào gối cẩn thận. chung Quốc lập tức ôm lấy, lên tiếng nói.
"Vài tuần đều có người đến thay mà, việc này tôi thật sự không biết làm."

"Đừng có nói nhiều nữa. Làm lẹ lên đi. Đồ rách việc."

Người giúp việc bỏ đi. Chung Quốc nhìn hai túi đựng rèm cửa trên tay, nặng nề bước vào thang máy đi lên tầng 4.
Cậu không biết làm việc này, nhưng cậu có thể cãi lệnh họ sao. Không thể cãi được.

Kim Tại Hưởng nhíu mày. Nhìn theo hướng tên giúp việc lúc nãy. Người giúp việc trong nhà khá nhiều, nhưng hắn đã nhớ được mặt tên đó.

Bước vào tháng máy đi lên tầng 4. Kim Tại Hưởng nhìn một lượt, đây chính là phòng thư giản của hắn, có đầy đủ mọi thứ ở đây, khi nào Kim Tại Hưởng tổ tức tiệc tùng ở nhà hay bản thân hắn muốn giảm áp lực thì tới, rạp chiếu phim, quầy bar, phòng tắm hơi đều có đủ.

Ở một giang phòng trống, bên ngoài là bể bơi trên không, bên trong đặt những chiếc ghế dài để nằm ngắm cảnh.

Nhìn thấy Tuấn Chung Quốc đứng trên một chiếc ghế dài đó, bắt đầu lấy một tấm rèm cửa so với cậu lớn hơn gấp hai ba lần. Lúc nãy cậu đã tìm hiểu thì ra việc này cũng không mấy khó, chỉ là hơi cao so với cậu.

Kim Tại Hưởng vừa nhìn thấy cảnh đó đã định lên tiếng gọi. Nhưng nhớ tới lúc sáng, gọi một tiếng cậu ta đã giật mình một chút nữa đã rơi xuống.
Hắn cảm thấy rất khó chịu kèm theo tức giận. Không muốn làm thì có thể từ chối, cũng không ai ép buộc cậu ta làm.

Chung Quốc nhón chân, bàn tay cẩn thận mở từng khuy sắc ở đầu tấm rèm. Thuận lợi cài được hơn 3 khuy. Cậu cười nhẹ, chuyện này không làm khó được cậu.

"Bộ dạng như vậy mà còn cười."

Kim Tại Hưởng thật sự rất muốn đánh cho cậu ta một trận. Chuyện như vậy không hề nhờ ai giúp đỡ, một mình cậu ta đến khi nào mới xong.




"Xong một cái."

Chung Quốc thở ra một hơi. Dù đơn giản nhưng vẫn hơi mệt, hai chân cũng bắt đầu mỏi.
Cậu xoa xoa cổ, bước xuống tiếp tục treo cái thứ hai. Một chân chạm đất, Chung Quốc mới sửng sốt mà bất động.


"Anh..."

Chung Quốc mở to mắt nhìn Tại Hưởng đang cuối cùng vịn hai chân ghế. Hèn gì lúc bước xuống lại thấy vững vàng đến vậy.

"Bước xuống."

Tại Hưởng lạnh lùng nhìn cậu. Chung Quốc cũng nhanh chóng bước xuống ghế, đừ ga im một chỗ chờ hắn nói.

Tại Hưởng nhìn sang đóng rèm cửa vẫn còn nằm dưới sàn nhà. Hắn không có biểu hiện gì mà lên tiếng.
"Đã biết bản thân không làm được còn cố làm."

Chung Quốc ngẩng mặt nhìn tấm rèm mình vừa mới treo. Cậu đưa tay vừa chỉ vừa nói.
"Tôi làm được mà. Cái đó.. Không phải treo như vậy sao?"

"Cậu định dùng cả ngày hôm nay để làm mấy thứ vớ vẫn này hả."

Tuấn Chung Quốc vẫn nhìn hắn chằm chằm. Cậu không hiểu Kim Tại Hưởng muốn gì, chẳng phải bây giờ cậu đã là người giúp việc trong nhà, những chuyện này cậu làm cũng là chuyện bình thường thôi.

"Tại sao anh đột nhiên lại tức giận chứ. Tôi cũng không làm gì sai."

Chung Quốc cuối nhặt thêm một tấm rèm, đi tới cửa sổ khác tìm cách trèo lên.

Kim Tại Hưởng nắm lấy cổ tay cậu, vứt tấm rèm phiền phức đó sang một bên. Hắn kéo cậu vào trong thang máy, ấn số tầng trệt.
"Sau này cứ nói là không muốn làm. Biết chưa."

Tuấn Chung Quốc nhìn bàn tay hắn đang giữ chặt cổ tay mình, cậu im lặng một lúc... Bàn tay Tại Hưởng rất ấm, nhưng cảm giác an toàn thoái mái khi nắm tay hắn như lúc trước đã không còn nữa. Ngược lại, cảm giác của cậu chính là rất bất an, sợ sệt.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro