Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Hưởng đột nhiên gọi tên cậu. Cắt ngang lời MC nói, lần này quả thật còn có thêm một sự bất ngờ nữa.

Chung Quốc không hiểu là Tại Hưởng đang muốn làm gì. Cậu nhìn hắn rồi nhìn xung quanh, thấy mọi người đang chú ý về phía mình nhưng dường như họ không có ý xấu gì cả.

Kim Tại Hưởng nữa ngồi nữa quỳ ngay thềm sân khấu, đối diện với Chung Quốc. Hắn đưa tay xoa xoa gò má cậu rồi nói.

"Em ấy, chính là ánh sáng của tôi."

Chung Quốc nhìn hắn. Đối mắt chứa đựng vô vàng sự hạnh phúc.
Cậu rơi một giọt nước mắt, nhưng môi vẫn đang mỉm cượi.

Tại Hưởng đưa tay lau nước mắt cho cậu. Môi hắn dịu dàng cong lên.
"Trước đây cuộc sống anh thật nhàm chán. Từ khi em xuất hiện đã khiến anh thay đổi rất nhiều. Cảm ơn em, Chung Quốc."

Chung Quốc giống như bất động vậy. Cậu phải làm gì trong tình huống này đây, trong lòng cậu hạnh phúc đến mức quên rằng mình đang ở chỗ nào.

"Tại Hưởng. Sao anh lại nói những việc này ở đây chứ."

Chung Quốc cuối mặt, cậu bắt đầu đã cảm thấy ngại ngùng rồi.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đã không thể kìm được cảm xúc. Không ngờ rằng một người Chủ tịch nổi tiếng là sắc đá lại dịu dàng với một người con trai trẻ tuổi như vậy.
Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao.

Tại Hưởng bước xuống sân khấu. Thư ký Trần mang đến một chiếc hộp. Tại Hưởng mở nắp hộp, lấy ra một chiếc vòng cổ có thiết kế giống như bộ sưu tập vừa ra mắt lần này, nhưng đây chính là chiếc suy nhất được thiết kế hình một con hổ bằng kim cương, là mẫu duy nhất dành cho nam. Cũng là do chính tay hắn tự thiết kế.

Tại Hưởng ôm lấy Chung Quốc vào lòng. Giọng nói trầm ấm phát ra.

"Anh yêu em. Chung Quốc."

Tiếng hò hét của mọi người một lần nữa vang lên. Tất cả đều ủng hộ chuyện này.

Chung Quốc cũng ôm lấy hắn. Giây phút này đối với cậu chính là giây phút hạnh phúc nhất. Cả cuộc này của Chung Quốc chỉ như vậy là đủ rồi. Được nhìn thấy người mà cậu yêu, được mọi người công nhận cậu xứng đáng ở bên cạnh Tại Hưởng.

"Em yêu anh. Tại Hưởng."

Cả hai đều cười rất vui vẻ. Hòa cùng không khí vơi mọi ngườ sau buổi trình diễn.
Hầu như tối ngày hôm nay ai cũng đều ra về với tâm trạng thật vui vẻ. Buổi trình diễn thật tuyệt vời, bộ trang sức cũng thật tuyệt vời và cả màng tỏ tình của Chủ tịch yêu mà người yêu cũng thật tuyệt.

Cái tên Tuấn Chung Quốc cũng được mọi người khắc sâu trong lòng. Vì chính là nhờ cậu họ mới có thể được thưởng thức một buổi biểu diễn thời trang đặc sắc này.

Vẫn còn một điều. Chính là về tập đoàn SLUG. Kim Tại Hưởng không phải là triệt luôn đường sống của Mân Doãn Khởi, cho dù kế hoạch lật đổ hắn của anh ta thất bại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bộ sưu tập lần này.
Mân Doãn Khởi này đáng lẽ ra phải nên cảm ơn Kim Tại Hưởng hắn mới đúng. Đằng này lại biến đâu mất.
Nếu như Kim Tại Hưởng tiết lộ chuyện này cho báo chí và cả pháp luật. Thì Mân Doãn Khởi chưa chắc gì đã giữ được cái công ty đó của anh ta.

_________

"Tại Hưởng à...."

Tại Hưởng đóng cửa phòng. Nhẹ nhàng hôn Chung Quốc từng chút một.

"Nè, anh có phải là đang say không vậy.  Ưm~~"

"Anh không hề uống rượu. Chung Quốc, anh đang rất tỉnh táo."

Tại Hưởng đặt Chung Quốc xuống giường. Tiếp tục hôn cậu, thật sự không muốn bỏ soát một chỗ nào trên người cậu cả.

"Anh yêu em. Anh yêu em.."

Chung Quốc biết hắn đang muốn làm chuyện gì. Cậu có một chút chần chừ.
Nhưng nhìn lại Tại Hưởng... Hôm may hắn đã ở trước mắt mọi người nói ra những lời đó. Chung Quốc không muốn làm hắn buồn.
Tâm trạng của Tại Hưởng đang rất tốt, lúc trên xe trở về nhà còn cười rất nhiều lần.

Chung Quốc áp tay vào mặt hắn. Giọng nói thật nhẹ nhàng phát ra.
"Tại Hưởng, hôm nay em thật sự rất hạnh phúc. Em chưa bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc đến vậy. Cảm ơn anh."

Tại Hưởng hôn lên bàn tay cậu.
"Đừng cảm ơn anh. Em xứng đáng được những điều đó. Anh chỉ muốn nói cho mọi người biết người anh yêu chính là em."

Chung Quốc vòng tay của cổ hắn. Nhìn thẳng vào mắt Tại Hưởng.
Đây chính là người mà cậu yêu, Chung Quốc xác định rõ ràng rồi, ngoài hắn ra cậu không còn cần thêm bất kỳ điều gì nữa. Chỉ cần một mình Tại Hưởng.

Chung Quốc chủ động hôn hắn. Đối với hắn cậu không hề tiếc gì cả.

Tại Hưởng từng chút một nâng niu cậu, đưa Chung Quốc vào sự dịu dàng nhất có thể. Hắn không muốn làm cậu cảm thấy không thoải mái. Hắn hoàn toàn không muốn Chung Quốc sợ hãi.

Tại Hưởng nhìn vào mắt cậu, giọng nói trầm ấm phát ra.
"Anh.... có thể không?"

Đợi cho cậu gật đầu hắn mới tiếp tục. Cảm giác của Chung Quốc thật sự rất khác. Tại Hưởng thật nhẹ nhàng, hoàn toàn dịu dàng với cậu.

Quần áo của cậu không còn trên người nữa. Chung Quốc là người rất mẫn cảm. Miệng cậu phát ra âm thanh nhẹ khi Tại Hưởng hôn đến từng nơi trên cơ thể mình.

Người Chung Quốc cong lại.
"A... Tại Hưởng à..."

Tại Hưởng trong lòng đã nóng như lửa đốt, tuy nhiên hắn không thể mạnh bạo được, những lần trước đã khiến cậu đau đớn rồi. Hắn tự nhủ với lòng phải thật nhẹ nhàng.

Hắn hôn khắp cơ thể cậu. Cuối cùng là dừng lại ở nơi đã có chút cương lên của Chung Quốc.
Tại Hưởng ngậm lấy nó khiến Chung Quốc giật bắn mình.

"Không... Không được đâu Tại Hưởng."

"A... Anh đừng làm vậy."
Tại Hưởng chưa từng như thế này trong lúc làm tình trước đây. Hắn, hắn không thể như vậy được.

"Không sao. Đừng ngại mà Chung Quốc."
Hắn nắm lấy tay cậu. Tiếp tục làm Chung Quốc thoải mái.

Chung Quốc giấu mặt mình vào trong chăn. Nơi nó cảm giác rất khác biệt.... Thật khó chịu, cũng thật dễ chịu.

"Tại... Hưởng..a~"

"Chung Quốc. Em đáng yêu quá đi mất. Cố chịu một chút thôi." 

Tại Hưởng bắt đầu đưa một ngón tay vào bên trong cậu. Anh làm rất nhẹ, bởi vì muốn Chung Quốc được dễ chịu hơn.

"A..."

Tại Hưởng nghe tiếng la của cậu, thấy gương mặt Chung Quốc đã thay đổi. Anh liền nhớ ra một chút mà liên tục xin lỗi cậu.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Đợi anh một chút."

Hắn đứng lên tiến đến trong tủ quần áo. Tìm gel bơi trơn. Hắn thật sự vô ý quá.

Có bôi trơn vào quả thật là đã dễ dàng hơn một chút.
Chung Quốc cố lấy lại bình tĩnh. Cậu cắn chặt môi, sau đó Tại Hưởng đã cuối cười hôn lấy môi cậu.

"Ngoan. Thả lỏng ra, đau thì nói anh biết được chứ."

Chung Quốc gật đầu. Thật sự mà nói trong lòng cậu mặc dù không muốn làm chuyện này. Tại Hưởng mỗi khi ngủ cùng cậu, hôn cậu nhưng lại không làm gì cả. Thay vào đó là hắn đi vào phòng tắm tự giải quyết.

"Ư...."

"Không sao chứ?"

Ngón tay của hắn dừng lại. Lo lắng nhìn Chung Quốc, hắn vuốt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán để an ủi.

Chung Quốc lắc đầu. Điều chỉnh hơi thở để hắn yên tâm.
"Không sao. Anh tiếp tục đi."

Tại Hưởng nhìn thấy cậu mặc dù đang đau nhưng vẫn cố mỉm cười, hắn cảm thấy trong lòng rất có lỗi mà nhẹ nhàng rút ngón tay ra....
Cho dù dục vọng của hắn có lớn đến mấy nhưng sức khỏe Chung Quốc không tố, hắn sợ rằng cậu sẽ không thể chịu đựng được.

Hắn yêu cậu, cho nên không muốn ép buộc cậu, khiến Chung Quốc phải chịu đau.

Phía sau của Chung Quốc bất chợt trống trải. Cậu ngẩn mặt nhìn đã thấy Tại Hưởng rơi vào trầm tư.
Chung Quốc vội nắm lấy tay hắn.
"Anh sao vậy."

Kim Tại Hưởng ôm cậu vào lòng. Phía dưới của hắn nóng như lữa đốt, tuy nhiên hắn chính là đang cố nhịn vì cậu.

"Anh sẽ làm tổn thương em mất."

Tuấn Chung Quốc nghe đến đây thì cảm động vô cùng. Cậu biết bên dưới hắn đã cương cứng, Tại Hưởng vì sợ cậu tổn thương nên mới không tiếp tục nữa.

Chung Quốc cuối mặt nhìn nơi đó của Tại Hưởng. Cậu trấn tĩnh bản thân, ổn định hơi thở mà đưa tay cầm lấy nó.
Vật to lớn bắt đầu có phản ứng. Kim Tại Hưởng vội vàng lên tiếng nói.

"Không được. Chung Quốc, đừng làm vậy..."

"Không sao cả. Anh đừng nhịn nữa."

Chung Quốc vuốt ve cư vật của hắn, sau đó tăng tốc độ để khiến băn thoải mái hơn.

"Chung Quốc à. Anh... Sẽ làm đau em mất."

Tuấn Chung Quốc hít vài một hơi. Cậu đứng lên tự mình muốn ngồi lên đùi Tại Hưởng để đưa vật cương cứng của hắn vào bên trong cậu.

"Em đang làm gì vậy. Không được... Aa.."

Kim Tại Hưởng quả thật trong chuyện này thật khó để kiểm soát bản thân, cộng với việc Chung Quốc đã chủ động cho nên trong đầu hân hiện tại như săp nổ tung lên.

Cuối cùng Chung Quốc cũng đã thành công để hắn đâm sâu vào cơ thể mình.
Cậu cố chịu đau. Tuy nhiên lần này lại không đau bằng những lần trước, có lẽ do lúc nãy Tại Hưởng đã nới lỏng phía sau cho cậu.

"Không sao. A~~ Tại Hưởng à. Anh, ha, làm đi."

Chung Quốc cũng rất ngại khi nói ra những câu này, nhưng vì cậu muốn khiến Tại Hưởng dễ chịu hơn. Cậu yêu hắn, nên cậu sẽ làm việc này vì hắn.

Kim Tại Hưởng bắt đầu thở dốc. Hai tay nắm lấy eo của Chung Quốc. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, vẫn là hỏi thêm một câu nữa.

"Em thật sự ổn chứ."

Chung Quốc gật gật đầu. Môi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Tại Hưởng bắt đầu chuyển động hông. Cư vật di chuyển bên trong Chung Quốc một cách nhịp nhàng. Hắn chú ý cẩn thận mà dịu dàng. Từng chút một ra vào cơ thể cậu để khiến Chung Quốc không quá đau.

"Ưmm... Anh, có thể nhanh hơn cũng được. Em chịu được mà."

Tại Hưởng không nói gì. Chỉ nhìn sắc mặt của cậu, xem xét thật kỹ để có thể dừng lại kịp thời.
Hắn bắt đầu chuyển động nhanh hơn, hơi thở cả hai hòa vào nhau, tiếng kêu của Chung Quốc cũng ngày một to hơn, vang vọng khắp cả căn phòng.

"Ư, Tại Hưởng.... Tại Hưởng..."

Tại Hưởng hôn lên lưng cậu, từng nụ hôn trải dài khắp lưng mà cổ cậu.
Để lại dấu ấn trên cơ thể trắng ngần.

"Chung Quốc. Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều. Anh yêu em.. Aaa .."

Tốc độ nhanh hơn một chút. Dường như ra vào đã dễ dàng hơn.

"Em đã thấy thoải mái hơn chưa."

Chung Quốc như chìm đứa vào sự nhẹ nhàng nhưng không hề yếu ớt của Tại Hưởng. Cậu đã bắt đầu hòa nhập vào cảm giác này. Trong lòng hiện tại đã biết thế nào là sự sung sướng khi được làm chuyện này với người mình yêu thật sự.

"A... Thoải mái. Thật dễ chịu."

Tại Hưởng lật người cậu lại, đôi má Chung Quốc đỏ hồng. Hắn hôn lên má cậu, đôi môi cười nhẹ rồi tiếp tục đến cao trào.

Tiếng rên rĩ của Chung Quốc bị ngắt quản trong lúc này. Hai chân cậu gác lên vai hắn, cả người theo từng cú thút của hắn mà nâng lên hạ xuống một cách mãnh liệt.
Tau cậu đan vài tay hắn. Cả hai cũng nhau tận hưởng giây phút tuyệt vời này.

"A... Tại Hưởng. Em, em muốn ra. Ưm.."

"Đợi anh. Cùng ra được chứ."

"Anh nhanh lên.  Em... Ư... Chịu không nổi nữa."

Kim Tại Hưởng cuối cùng cũng đã đạt đến cao trào. Cùng Chung Quốc xuất ra cơn dục vọng kiềm nén.

Tại Hưởng ôm lấy cậu vào lòng. Hơi thở cả hai hòa vào nhau. Cảm giác vô cùng kỳ lạ khiến Chung Quốc đến giờ vẫn còn cản thấy mơ màng.
Tối hôm nay rất khác với những lúc cùng trên một giường với Tại Hưởng. Cậu được hắn nâng niu, không hề cảm thấy đau đớn đến mức phải ngất đi.

Đột nhiên Chung Quốc cảm nhận được điều gì đó. Cậu vội vàng đẩy nhẹ Tại Hưởng nhưng hắn lại một mực ôm chặt lấy cậu.

Giọng nói hắn có phần khác lạ vang lên.

"Anh xin lỗi.. Anh có làm em sợ không, xin lỗi Chung Quốc. Những lần trước đây anh quá tồi tệ, đã khiến em phải chịu khổ như vậy."

Một giọt nước mắt trên má hắn rơi xuống thấm vài vai trần của cậu.

Chung Quốc biết rằng hắn đang khóc. Cậu vỗ nhẹ vai Tại Hưởng. Im lặng nghe hắn tiếp tục nói.

"Anh thật sự muốn đánh chết bản thân mình. Đáng lẽ ra hôm nay anh không nên để em phải nhớ lại chuyện cũ."

Tuân Chung Quốc buông hắn ra. Tại Hưởng vậy mà đã khóc vì cậu, mắt hắn đỏ hoe, mái tóc được phủ xuống thật giống như một đứa trẻ khóc nhè vậy.

Chung Quốc vẫn còn đang rất mệt. Cậu đưa tay sờ lên mặt hắn, lắc đầu nói.
"Tại Hưởng. Em ổn mà, cảm giác lúc nãy.... tuyệt lắm."

Chung Quốc mỉm cười nhẹ. Cuối cùng là nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Nhưng thật sự trong lòng cậu đang rất vui, cũng là làm chuyện đó nhưng lại vô cùng khác nhau. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự nâng niu của Tại Hưởng, từng nụ hôn của hắn dành cho cậu, vừa dịu dàng vừa ấm áp. Chung Quốc không sợ hãi, ngược lại còn muốn cùng hắn tiếp tục. Muốn cả hai cũng nhau thỏa mãn.

Tại Hưởng đặt cậu nằm ở vị trí thoải mái nhất. Đáng lẽ ra Chung Quốc nên đi tắm trước để tẩy rữa sạch sẽ những thứ mà hắn để lại bên trong mới thật sự thoải mái. Nhưng cậu đã ngủ say như vậy rồi, hắn không nở đánh thức.
Vì thế nên chỉ dùng khăn ấm lau sạch người cho cậu, hắn cũng lên giường ôm Chung Quốc vào lòng.
Điều này thật hạnh phúc, nằm bên cạnh là người mà hắn hết mực yêu thương. Tại Hưởng quả thật rất vui vì Chung Quốc đã chủ động với hắn, tuy nhiên hắn không thể làm việc này với cậu quá nhiều lần vì có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu.

Tại Hưởng chạm vào chóp mủi cậu. Hắn cười một cái, hôn cậu thêm một cái rồi mới chỉnh chăn lại cho Chung Quốc.

"Ngủ ngon. Cậu nhóc đáng yêu của anh."

________






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro