Chương 187

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian sau đó, trước mặt mọi người ,hai người qua lại với nhau bình thường như hai thằng bạn thân thiết.

Chỉ những khi không còn ai ?Thái Nguyên nhẹ nhàng ôm lấy người yêu trong lòng ,tham lam hít ngửi mùi hương trên người Chí Hùng.

Chí Hùng thường ngủ thiếp đi bên cạnh Thái Nguyên ,Thái Nguyên yên tĩnh nhìn người yêu ngủ cho tới trời ngả hoàng hôn cũng không nỡ đánh thức .

Dưới ánh chiều hoàng  hôn đỏ rực,Thái Nguyên cõng Chí Hùng trên lưng ,con mèo lười này đúng là tham ngủ

"Em à ~ dậy đi~  Dậy mà xem cái này nè~?"

Chí Hùng mỉm cười , thật ra cậu đã dậy từ lâu rồi, chỉ là bờ vai của ai kia thoải mái quá nên giả vờ còn ngủ.

"Hửm ~ cái gì vậy?"

Thái Nguyên mỉm cười, vẫn còn cõng người trên lưng đứng đối diện với ánh hoàng hôn .

"Em nhìn xem cầu vồng"

"Oa~ cầu vòng trước buổi hoàng hôn, cực hiếm nha~?"Chí Hùng mở to mắt thích thú ngắm nhìn.

"Khi con người yêu nhau, thường có những điều kì diệu xảy ra,ví dụ như cầu vồng này, trước khi quen nhau,anh thường đi theo sau em về nhà, không thấy có , đến khi chúng ta yêu nhau thì cầu vồng liền xuất hiện , tuyệt vời quá phải không em?"

"Ừm~ Thật kì diệu,Thái Nguyên~ trước khi chúng ta quen nhau,em chỉ là một tờ giấy, một tờ giấy với nét vẽ màu trắng, bởi vì em không biết tô màu gì cho trang giấy đó cả, màu gì đối với em cũng như nhau, cũng chỉ như một màu trắng hiện tại em đã biết ,em muốn vẽ cái gì trên trang giấy rồi?"

Thái Nguyên im lặng lắng nghe.

"Và giờ em đã biết mình cần vẽ màu gì trên trang giấy trắng rồi ,em muốn vẽ màu của bảy sắc cầu vồng "

Thái Nguyên mỉm cười,ý nghĩ của người yêu thật lớn, chỉ có người đa sầu đa cảm như Chí Hùng mới suy nghĩ nhiều điều như vậy?

"Anh phải cùng em hoàn thiện bức tranh này nhé ? không có anh bảy sắc cầu vồng không còn ý nghĩa "

Thái Nguyên mỉm cười "dĩ nhiên , trong bức tranh ấy phải có anh và em rồi "

Thật hạnh phúc khi có người yêu bên cạnh,tâm tư hay ý nghĩ của cả hai hoà hợp đến như vậy ? không ồn ào , không giận hờn vu vơ , chỉ cần một cái chớp mắt ,ánh nhìn của đối phương cũng hiểu nhau hoàn toàn.

Ánh nắng vàng đỏ hoà cùng bảy sắc cầu vồng chiếu lên thân ảnh  hai người hoà cùng một chỗ, cùng với hai cái cặp táp được vắt bên hông Thái Nguyên.

Không cần biết tương lai sẽ ra sao ???chỉ cần biết hiện tại được bên nhau là hạnh phúc rồi .

"Này~ đừng xuống nước hôn nhau nữa nhé ?bị đỉa cắn tới muốn tởn luôn rồi nè ?"

"Lúc lửa tình đang rực cháy nào còn nhớ trong hồ có đỉa "

"Anh này~"Chí Hùng bức xúc đấm vai Thái Nguyên, Thái Nguyên chỉ biết cười hề.

"Này~ đừng ra bãi cỏ ngủ nữa nha~ lần trước bị con vắt chui vô háng cắn,em còn tưởng mình tới tháng như con gái"

"Vậy~ để anh tìm một chỗ nào đó,cất một cái nhà chòi ,hai đứa mình sẽ ra đó hú hí cùng nhau em nhé ?"

"Cái anh này~"Chí Hùng hậm hực bẹo mặt Thái Nguyên ,cái bản mặt đẹp trai vô đối  cười hề lấy lòng đó,đáng yêu vô cùng ,Chí Hùng lại càng yêu hơn con người này.

..................

Thời gian thấm thoát trôi qua,đôi bạn trẻ cuối cùng cũng vượt qua kì thi học kỳ hai ,có người háo hức chờ đợi kết quả  nhưng cũng có kẻ lo lắng đứng ngồi không yên .

Riêng Thái Nguyên không bận tâm chút nào .

"Thật sự bạn không lo lắng sao ????"Chí Hùng đang đọc sách,quan tâm hỏi người yêu.

Thái Nguyên ôn nhu mỉm cười , tự tin nhìn vào đôi mắt của Chí Hùng .

Bắt gặp ánh mắt Thái Nguyên tự tin nhìn mình ,Chí Hùng mỉm cười nói một câu chỉ đủ Thái Nguyên nghe thấy "em luôn tin anh"

Lớp trưởng phát kết quả bài kiểm tra , không thể tin nhìn Thái Nguyên bởi vì môn văn của Thái Nguyên là 9,75 điểm được phê là bài viết cực xuất sắc ,trong khi người giỏi văn nhất khối cũng chỉ được 8,5 điểm .

Đến môn toán ,Thái Nguyên được 10 điểm tròn ,còn người giỏi toán nhất khối chỉ được 9,25 điểm .

Mọi người ngạc nhiên hết sức , không thể tin và bắt đầu nghi ngờ Thái Nguyên có gian lận.

Các môn khác lần lượt được phát xong ,những con số 10 liên tục làm hoa mắt mọi người càng khiến nhiều người thêm khẳng định điều đó và tỏ ra xem thường Thái Nguyên đã gian lận trong thi cử.

"Thái Nguyên, thầy chủ nhiệm bảo bạn lên phòng hiệu trưởng có việc "Lớp trưởng nói xong nhanh chóng đi khỏi.

Mọi người nhìn Thái Nguyên như nhìn kẻ tội phạm,như kiểu ta đã biết rồi ,làm gì một học sinh quanh năm đội sổ ,trong mấy tháng học lại có thành tích tốt đến kì lạ ,chắc chắn là làm chuyện mờ ám rồi, mới phải bị kêu lên phòng thầy hiệu trưởng .

Các bạn học sinh bắt đầu buôn dưa lê và ồ ạt chạy nhanh đến phòng thầy hiệu trưởng xem chuyện vui .

Chỉ riêng Chí Hùng là còn ở lại lớp học ,lấy ra bài văn được  9,75 điểm của Thái Nguyên ra đọc .

Còn trong phòng thầy hiệu trưởng , không khí có vẻ nặng nề ?

Thầy chủ nhiệm cùng các giáo viên bộ môn khác lơm lơm nhìn Thái Nguyên như tội nhân , chỉ có thầy hiệu trưởng cùng Chí Hùng là tin tưởng Thái Nguyên .

"Nói đi , là em ăn cắp đề thi trong phòng thầy hiệu trưởng phải không ???"thầy Bùi chủ nhiệm nói như đã biết rõ rồi ấy.

"Thưa thầy, đây là lần đầu tiên em bước chân vô phòng thầy hiệu trưởng "

Thầy hiệu trưởng mỉm cười không nói gì ??? hoàn toàn tin tưởng Thái Nguyên.

Thầy Bùi chủ nhiệm vẫn muốn buộc tội Thái Nguyên.

"Nếu không có thì tôi không biết ,một học sinh mười năm đội sổ như em làm thế nào có thể làm tốt bài kiểm tra "

Thầy Bùi văng sổ liên lạc của Thái Nguyên  lên bàn cho các giáo viên bộ môn khác xem ,nhìn vào sổ liên lạc ,có chữ kí của thầy hiệu trưởng là phụ huynh, mọi người ngỡ ngàng ,bao nhiêu nghi ngờ theo đó nổi lên ?hình như đúng là có chuyện mờ ám ?nhưng không ai dám nói là thầy hiệu trưởng đã tiết lộ đề thi cho Thái Nguyên,vì không có bằng chứng.

Thầy hiệu trưởng không bận tâm chút nào? vì thầy tin Thái Nguyên tự bản thân giải quyết được.

"Thầy không nhìn xem , điểm số trung bình tất cả các môn ở cuối học kỳ là vừa đủ điểm lên lớp hay sao?"Thái Nguyên tỏ ra xem thường người thầy ngu muội này.

"Điều đó chứng minh được gì chứ?"

Riêng các giáo viên bộ môn khác thì bắt đầu thấy điểm lạ, dù là học sinh giỏi cũng không ai giỏi hết, cũng phải có vài môn ở mức trung bình, và ngược lại học sinh yếu kém cũng không hẳn yếu kém toàn bộ, cũng phải có vài môn khá, nhưng còn sổ liên lạc này, điểm số trung bình sao lại như nhau, không chênh lệch ở môn nào hết?

"Thưa thầy ,thầy là chủ nhiệm của em ,mà không nhận ra năng lực của học sinh mình sao ???"

"Năng lực của em rõ ràng là thậm tệ"

Các bạn bên ngoài hóng biến cười to vì cho rằng thầy nói đúng .

Riêng Thái Nguyên vô cùng tức giận,thầy hiệu trưởng cũng thấy khó chịu với cách xử sự của thầy Bùi .

Còn Chí Hùng ở trong lớp học, một mình nhẹ nhàng xếp lại các bài kiểm tra của Thái Nguyên và đánh giá, lời văn lưu loát ,nét chữ rõ ràng ,câu văn cú pháp không sai điểm nào ?dù là học tủ cũng không có khả năng làm tốt đến thế?

"Thái Nguyên ~ anh của em thật là giỏi"Chí Hùng cảm thấy rất tự hào.

Thâỳ Bùi tự nhận bản thân đang làm chuyện tốt ,ngăn chặn bệnh thành tích và gian lận trong thi cử là điều nên làm ,chỉ cần buộc tội được Thái Nguyên thì cái ghế hiệu trưởng lung lay ,và như vậy mình sẽ được tuyên dương thành tích ,thầy Bùi cười vui trong lòng ,tham vọng này thật sự quá lớn.

"Vậy thầy có dám thử không ???"

"Thử gì chứ ???"

Cả hai bắt đầu không còn nể nhau.

Thầy Bùi không bận tâm Thái Nguyên có ý định gì ? chắc chỉ giãy dụa một chút thôi .

Thái Nguyên nhìn đến các thầy cô bộ môn khác nói .

"Thầy cô đã ở đây rồi ,vậy thì tiện thể các thầy các cô mỗi người cho em một đề thi bất kì ,để xem em có năng lực làm hết tất cả không ???nói trước đề nào cũng được ,thậm chí là đề thi đại học "

OH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một tiếng oh vang lớn bên ngoài phòng thầy hiệu trưởng của tụi học sinh hóng biến, tụi nó trố mắt không thể tin nhìn Thái Nguyên ,nếu nói đề thi đại học làm được thì chứng tỏ năng lực thật sự của Thái Nguyên cao đến mức nào ?cho đến hiện tại ngay cả học sinh giỏi nhất khối còn chưa dám chạm đến đề thi đại học .

Trong khi chờ đợi các giáo viên bộ môn ra đề, trong đó có cả thầy Bùi chủ nhiệm ,lúc này thầy hiệu trưởng mới lên tiếng .

"Thái Nguyên ,con ngồi xuống đi ,đứng lâu mỏi chân "

"Dạ ,thưa thầy "Thái Nguyên ngoan ngoãn lễ phép ngồi xuống,dù là quan hệ cha con, người ta cũng chỉ xưng hô là thầy , còn thầy hiệu trưởng lại rất quan tâm đứa con này,các giáo viên bộ môn bắt đầu run tay rồi .

Rõ ràng thái độ của Thái Nguyên đối với ai cũng rất lễ phép , không có chỗ nào ra dáng là học sinh cá biệt, ngoại trừ học hành điểm số có hơi tệ , nhưng vì việc này mà lại đánh đồng người ta không toàn diện thì cũng không đúng .

Còn Thầy hiệu trưởng rất xem trọng thành tích học tập của học sinh, không lí nào một học sinh cá biệt lại được thầy quan tâm ,nếu là con cháu của thầy ,thầy sẽ càng nghiêm khắc hơn nữa mới đúng.

Các thầy cô bộ môn đưa mắt nhìn nhau ,bắt đầu lo lắng về ý nghĩ tin theo thầy Bùi trước đó , không biết ra đề như thế nào cho đúng ?

2 tiếng sau ,Thái Nguyên đi ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng trước ánh mắt thán phục của tụi hóng biến.

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại thầy hiệu trưởng và các giáo viên bộ môn đang chấm bài , tụi hóng biến chưa vội rời khỏi vì chúng nó muốn biết xem Thái Nguyên có thật sự làm được không? năm bài kiểm tra anh, toán,lí,hoá , văn được Thái Nguyên hoàn thành trong hai tiếng.

Thái Nguyên bước vội nhanh để chở về phòng học,nhìn người đang ngủ gục trên bàn ,Thái Nguyên bất giác mỉm cười ,yêu thương ôm người yêu vào lòng .

Chí Hùng lim dim mở mắt hỏi.

"giải quyết xong rồi hả ?"

"Ừ,con mèo tham ngủ , để em ở đây một mình anh thật là lo?? "

Sở dĩ Thái Nguyên gọi Chí Hùng là con mèo vì mỗi khi ôm Chí Hùng ,cơ thể rất mềm mại như ôm một con mèo .

Chí Hùng mỉm cười ,cọ người vào lòng Thái Nguyên tìm một vị trí tốt nói "để người ta ngủ gục trên bàn ,cứng và đau muốn chết "

Thái Nguyên mỉm cười ,yêu thương nhéo mũi người yêu nói "xin lỗi đã để em đợi lâu ."

Thái Nguyên cúi đầu ,nhẹ nhàng đưa môi lại gần môi Chí Hùng và hôn một cái ,Chí Hùng cũng không ngần ngại mở miệng ra và cả hai bắt đầu chơi trò quấn lưỡi ,hành động quen thuộc đến nỗi cả hai không còn xấu hổ mỗi khi làm.

Quay lại phòng thầy hiệu trưởng ,nhìn kết quả điểm tuyệt đối ,các thầy cô tâm phục khẩu phục .

Thầy Bùi im lặng cúi đầu ,xấu hổ không dám nhìn mặt người nữa ,thật sự bài kiểm tra hôm nay chỉ có thầy Bùi là ra đề thi đại học và Thái Nguyên đã làm đúng hết tất cả không sai câu nào ?

Các thầy cô bộ môn đồng loạt xin phép ra ngoài ,đồng thời đuổi mấy đứa bên ngoài chở về lớp học.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, thầy hiệu trưởng liền hỏi thầy Bùi "thầy còn thắc mắc gì không???"

"Dạ thưa thầy,em xin lỗi khi đã hiểu lầm thầy "thầy Bùi quỳ gối dưới chân thầy hiệu trưởng, cúi đầu càng thấp hơn.

"Người thầy cần phải xin lỗi là Thái Nguyên mới đúng , tôi cũng có lỗi khi không nói rõ cho thầy biết Thái Nguyên là thiên tài, nó có khả năng học một hiểu mười và đọc một lần là nhớ mãi nội dung "

Thầy Bùi càng thêm xấu hổ ,Thái Nguyên nói đúng ,thầy là giáo viên chủ nhiệm mà lại không tin vào năng lực của học sinh mình .

Một người thầy ,nhưng lại không hiểu được học sinh của mình thì làm sao để các em hiểu mình đang dạy các em những điều gì ???Cứ tự cho rằng bản thân là thầy giáo thì luôn đúng nhưng thật ra bản thân chỉ là một con người ngu muội ,vì mục đích cá nhân mà thôi.

Nhân cách không tốt thì làm sao uốn nắn tốt các em học sinh ?

"Thầy à ,ai không phạm sai lầm ,biết sai và sửa mới là điều quan trọng "

"Thầy hiệu trưởng,em ~"

"Chở về đi ,dạy lại các em học sinh của mình cho thật tốt".

"Vâng ,em cám ơn thầy "Thầy Bùi xấu hổ rời đi.

Thầy hiệu trưởng nhìn lại bài kiểm tra của Thái Nguyên ,các con số đỏ tuyệt đối làm thầy hài lòng "con làm tốt lắm Thái Nguyên à ~."

Thầy nghiêm túc sắp xếp lại bài kiểm tra ,để gọn trong ngăn kéo ,như nỗi lòng của người cha yêu thương con trai mình , dù Thái Nguyên chỉ là con nuôi.

Mười năm trước ,ông cùng vợ đang bế con trai nhỏ chỉ mới một tháng tuổi trên tay tìm hầm tránh đạn.

Tìm được một cái hầm ,ông không ngần ngại cùng vợ vào bên trong ,đẩy hai xác chết nằm chắn cửa sang bên,kiểm tra mới biết,con trai nhỏ một tháng tuổi đã chết từ lúc nào?cái áo trắng nhỏ tinh khôi thấm ướt một màu máu,ông đau lòng đến rơi lệ, vợ ông ngần như gào thét trong cơn điên.

"con ơi là con !!!!!con còn nhỏ dại !!!!!!ai đã giết chết con tôi ??????"

Hai vợ chồng khó khăn lắm mới có một mụn con,hi vọng chiến tranh sắp kết thúc,con trai sẽ được sống trong cảnh đất nước hoà bình, nào ngờ con lại chết trong giây phút gần kết thúc chiến tranh này,nỗi đau mất mát quá lớn,ông ôm vợ và con khóc nức nở.

Cho đến khi bên ngoài trời sáng ,và một lá cờ đỏ sao vàng được một anh bộ đội cụ Hồ vơ trên tay thông báo Việt Nam đã chiến thắng! Việt Nam hoàn toàn độc lập!!!!Việt Nam hoàn toàn độc lập!!!!Đến lúc này hai vợ chồng mới bình tĩnh chở lại,ngàn năm kháng chiến cuối cùng Việt Nam cũng được làm chủ chính mình, có thể nói đây là giây phút lịch sử trọng đại,nên hai vợ chồng cũng nguôi ngoai phần nào nỗi đau mất con.

"Ba ơi~ mẹ ơi~ "

Vì trong hầm quá tối ,hai vợ chồng không nhận ra trong hầm còn có người ,cho đến khi, Thái Nguyên ~ đứa nhỏ độ chừng bảy tuổi ôm lấy thân xác của ba mẹ nằm ngã ngục trên đất thì hai người mới nhận ra , thân thể bé con run rẩy ôm lấy hai thây ma đã cứng đờ , khóc gọi ba ơi mẹ ơi.

Hai vợ chồng xúc động khôn cùng,họ mất con, đứa nhỏ mồ côi cha mẹ ,trong hoàn cảnh này hai người quyết định nhận nuôi Thái Nguyên như cái duyên cái nợ thay cho đứa con vắng số .

Nuôi Thái Nguyên một thời gian ,dạy viết chữ đọc chữ mới biết Thái Nguyên là một đứa trẻ thiên tài, có thể giúp ích cho đất nước trong tình hình hiện tại và sau này.

Thế nhưng ông lại muốn Thái Nguyên sống vô tư ,tự do như một đứa trẻ bình thường , cho nên không yêu cầu con bộc lộ tài năng và Thái Nguyên đã làm tốt ,thật sự là từ khi con nói muốn học lên đại học ,thì ông biết rõ chuyện này sẽ xảy ra .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro