Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nam thành.

Phác Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn trên đường đến nhà Lý Cư Lệ. Phác Trí Nghiên nhìn thấy có 1 tiệm trang sức lúc nảy có đi ngang qua, nàng liền tìm cớ đi riêng một mình. "Tỷ, ngươi vào nhà sư nương trước đi a, ta đưa được thảo cho Trần đại phu."
"Ân, nhưng..có được hay không, ngươi lại gây sự với tiểu Tam nữa."
"không không có đâu a, ta không gay sự với hắn nữa, tại hắn cứ thích triêu trọc ngươi a."
"được rồi, ngươi đi đi, rồi nhanh về."

---
Tại tiệm hàng trang sức lúc nảy.
"ông chủ, cây trâm này bao nhiu a." Phác Trí Nghiên vừa bước vào nhìn ứng ý thấy 1 cây trăm bạc có đính hồng ngọc.
"10 lượng, công tử thật biết nhìn, trâm này được khắc tinh xão a, còn có viên hồng ngọc làm nổi bậc màu bạc của trâm"

Phác Trí Nghiên cầm cây trâm, trên tay muốn vì không đủ ngân lượng, từ nhỏ Phác Trí Nghiên quen mặc y phục nam nhân, nên lớn lên nàng điều mặc như thế, tránh khỏi phiền phức và bảo vệ được Phác Hiếu Mẫn, nên nhiều người hay nhìn lầm là nam nhân.
"3 lượng bán không"
"này tiểu tử kia, sáng sớm đến phá đám sao, đi chổ khác"
"ta không đủ tiền, ngươi bán bớt cho ta đi a"
"không được, mua cho nữ nhân của ngươi mà lại keo đến thế, ngươi không thể trả giá như thế được"
"ông đợi 1 tý, 1 tý ta sẽ ghé mua" Phác Trí Nghiên nghe 4 tiếng nữ nhân của ngươi liền hào hứng mĩm cười.

---
Trí Nghiên vội vác lên vai 1 bao y dược được hái trên núi, vội vàng đến tiệm thuốc của Trần đại phu. -"Trần đại phu, ta đưa thuốc tới đây."
"ân ân, ngươi để đó, tiền đây." Trần đại phu nhận lấy bao thuốc được đặt sẵn hàng tháng của Phác Tố Nghiên, vội vàng trả tiền rồi đuổi Phác Trí Nghiên đi. Vì hắn sợ Phác Trí Nghiên lại gây sự với con trai hắn.

---
Phác Trí nghiên nhận được tiền, cũng không quan tâm Trần đại phu có đuổi nàng đi nhanh như vậy, vội chạy đến tiệm hàng lúc nảy. "ông chủ, 10 lượng đây, cây trâm lúc nảy"
"ân ân, đa tạ , của ngươi đây." Ông chủ tiệm thấy bạc liền sáng mắt vội vả đưa đồ cho Phác Trí Nghiên.
"ông chủ, giảm giá cho ta hộp son này nhé." Phác Trí Nghiên nhìn thấy hộp son thì liền chộp lấy
"được rồi, nể tình ngươi dễ thương ta giảm cho"

---
Phác Trí Nghiên vui vẻ cầm lấy cây trâm cùng hợp son, bỏ vào tay áo. Rồi vội vàng trở về nhà Cư Lệ
Cùng lúc đó, Phác Hiếu Mẫn tay sách tay cầm, bước vào đại điện Lý phủ, liền gặp ngay chủ nhân là Lý Cư Lệ.
"Lý Tỷ tỷ, ta đến đưa thuốc cùng dược thảo tốt đây."
"Ân, Tiểu Mẫn, ngươi đến 1 mình sao?" Lý Cư Lệ vội bước đến phụ lấy đồ đạt trên tay Phác Hiếu Mẫn
" còn có Tiểu Nghiên, mà nàng còn giao thuốc bên ngoài, nên chắc sẽ đến sau"
"Ân, người ngồi đó chơi, ta lấy nước cho uống, đi đường xa hẳn mệt rồi, sức khỏe ngươi lại yếu, rao cho Tiểu Nghiên đi là được rồi"

Từ bên ngoài có 1 tiểu nhóc tử chảy hớn hả vào miệng liên tục gọi "chủ nhân, tiểu chủ nhân đã về."
Cư Lệ ngạc nhiên liền mĩm cười thì ra đệ đệ nàng đã về" ân, ta biết rồi"

Tiểu chủ nhân được nhắc lúc nảy cũng bước vào, trên người là quan phục, nhìn thì có thể đoán là tướng quân, bên hong còn có kiếm vác ngang, nhìn toàn diện rất oai phong a.
"Tỷ tỷ, ta đã trở về."
"Tĩnh nhi ngươi đã về" Lý Cư Lệ mắt có hơi đỏ, có lẽ là rất lâu mới gặp lấy con người này, nàng dang tay đón nhận người đó
"tỷ tỷ, ta thật nhớ ngươi a"- Hàm Ân Tĩnh bước đến ôm lấy Cư Lệ.
Cư Lệ vổ nhẹ lên đầu Ân Tĩnh- ân, được rồi, Tĩnh nhi ngươi mệt rồi, về nghĩ ngơi đi, ta sai người làm thức ăn ngon cho ngươi a.

Hàm Ân Tĩnh bị Lý Cư Lệ đẩy ra, có lẽ vì có Phác Hiếu Mẫn nơi đây cho là nàng xấu hổ đi, Hàm Ân Tĩnh xoay người ra, nhìn thấy 1 đại mỹ nhân ngồi trước đó liền không chần chờ lên tiếng " ân, còn vị này."
Phác Hiếu Mẫn thấy vậy, liền cung kính chào "xin chào công tử, ta là Phác Hiếu Mẫn, đưa thuốc cho Cư Lệ tỷ đây."

Hàm Ân Tĩnh là một nữ cải nam trang, thay cha tồng quân, thông minh, giỏi võ, chưa đầy 3 năm nàng tiến bước làm tướng quân trong Triều Đình, tính tình rất thẳng thắng, thích gì nói đó, không đắng đo suy nghĩ. Tuy cha mẹ mất hết nàng vẩn theo di nguyện của cha là gớp sức cho nước nhà, nên nàng vẫn cải nam trang thi cử đạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên, nàng liên lục thay nước đánh giặt.
"Ân, tại hạ Hàm Ân Tĩnh, chào cô nương, nàng thật sự xinh đẹp, ta đi biết bao nơi, ngươi là xinh đẹp nhất ta từng thấy" Hàm Ân Tĩnh không ngần ngại liền lên tiếng khen lấy Phác Hiếu Mẫn.
Hiếu Mẫn đỏ mặc e lệ - "tiểu nữ không dám nhận, mà sao lại.."- Hiếu Mẫn thắc mắc làm sao tỷ muội lại khác họ.
Cư Lệ biết Hiếu Mẫn thác mắc liền đáp nàng -"ha, Ân Tĩnh ngươi đừng náo loạn, Tiểu Mẫn, Ân Tĩnh đây là em họ ta, cha mẹ không còn, chỉ còn ta chăm sóc nó, tính tình thẳng thắng ngươi đừng ngại a."
"Ân Ân." Phác Hiếu Mẫn giải được thác mắc liền gật đầu mĩm cười.
Hàm Ân Tĩnh thấy Phác Hiếu Mẫn xinh đẹp liền muốn làm bạn với nàng,Hàm Ân Tĩnh tuy là nữ nhân nhưng nàng một lòng điều thích nữ nhân, Lý Cư Lệ không cấm kỵ nàng chỉ cần nàng vui là được, Hàm Ân Tĩnh cũng là một người đào hoa, nhưng đối với người nàng thích là 1 lòng 1 dạ.
Lý Cư Lệ cưng vì chiều Hàm Ân Tĩnh, muốn một tay mình làm thức ăn liền xuống bếp cùng các người hầu.

Hàm Ân Tĩnh thấy Cư Lệ tỷ xuống bếp liền mượn cớ, muốn cùng Phác Hiếu Mẫn tán gẫu, đành liều thử mời nàng ra hoa viên. Phác Hiếu Mẫn là khách nên đành nhận lời cùng Hàm Ân Tĩnh dạo bước ra hoa viên.

Cả hai rời đại điện, bước đến hoa viên ngắm cảnh trò truyện còn cả ngâm thơ, Phác Hiếu Mẫn tuy võ công điều không biết một chút gì, nhưng nàng thông minh văn chương điều nắm rỏ, hôm nay gặp 1 tướng quân Hàm Ân Tĩnh văn võ song toàn, cùng nàng hảo hảo ngâm thơ, lâu lắm rồi mới có cơ hội trỗ tài nghệ của mình vì trên núi Phác Tố Nghiên ít cùng nàng nói chuyện, chỉ có Phác Trí Nghiên, mà nàng lại lười biến chẳng bao giờ đụng vào thơ văn, gặp được Hàm Ân Tĩnh, Phác Hiếu Mẫn ngẫu hứng vui vẻ cùng nàng đối thơ.
"nàng thật thông minh a, rất giỏi rất giỏi." Hàm Ân Tĩnh ra bao nhiêu câu thơ điều được Phác Hiếu Mẫn đáp lại, mà ý thơ còn rất hay.
"tiểu nữ không dám nhận, Tướng quân đừng quá lời"
"ta điều là nói sự thật a, ta có mạo muội hỏi một chút được không?"
"Ân, tướng quân cứ hỏi"
"nàng không cần gọi ta là tướng quân, Ân Tĩnh đi a."
"Ân, Tướng...à Ân Tĩnh.." Phác Hiếu Mẫn thấy Hàm Ân Tĩnh châu mài liền sữa lại.
" Nàng có ý trung nhân chưa?" Hàm Ân Tĩnh chính là ăn ngây nói thẳng
Hiếu Mẫn đột nhiên đỏ mặc, nàng từ nhỏ sống cùng 2 nữ nhi, một là sư phụ, hai là Trí Nghiên, mà Trí Nghiên lại không cho nàng tiếp xúc với nam nhân, làm gì có ý trung nhân chứ a, còn nữa lần đầu nàng nói chuyện cùng với một nam nhân là Ân Tĩnh đây, còn có ngâm thơ điều là lần đầu. "khụ khụ..."-đột nhiên Hiếu Mẫn ho không ngừng.-"khụ khụ"
"nàng bệnh sao.." Hàm Ân Tĩnh thấy Phác Hiếu Mẫn ho, đột nhiên lo lắng
"ân. Khụ khụ.."- Hiếu Mẫn ho rất nhiều tiếng, bởi ra ngoài lúc trời gió thế này bệnh nàng lại nặng thêm.
Ân Tĩnh đột nhiên lại gần nàng vỗ nhẹ lên lưng nàng, lo lắng sợ mạo phạm liền lên tiếng giải thích -"Tỷ tỷ ta bảo nếu có ho, vổ lưng sẽ hết a"
Hiếu Mẫn muốn né tránh vì đột nhiên có nam nhân lại gần mình còn có đụng vào người, Phác Hiếu Mẫn cô thể run lên, còn ho dài thêm không ngừng, bệnh suyển lại tái phát, chợt nàng cảm thấy khó thở." th..uốc th..uốc..khụ khụ.."
"nàng nói gì ta không rỏ?" Hàm Ân Tĩnh bên cạnh nghe Phác Hiếu Mẫn thì thào điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro