Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại với Phác Trí Nghiên, hung hăng bước vào chính điện của phủ Lý gia.
Nhìn qua nhìn lại điều không thấy Phác Hiếu Mẫn, liền đi tìm kiếm xung quanh, ra đến hoa viên, liền thấy bóng dáng quen thuộc, thấy một nam nhân đang đánh vào lưng Phác Hiếu Mẫn, còn Phác Hiếu Mẫn nàng đang nhăn mặt tỏ ra khó chịu, Phác Trí Nghiên dùng khinh công đạp lên mặt nước bay đến bên cạnh, liền một chưởng đánh thẳng vào Hàm Ân Tĩnh.

Hàm Ân Tĩnh là người có võ công cao, liền tránh được, vội đáp lại Phác Trí Nghiên, cả 2 chợt lùi vài bước, Phác Hiếu Mẫn bên cạnh ngồi gục xuống đất, hơi thở yếu ớt.

Phác Trí Nghiên thấy thế liền chạy đến bên nàng liền sờ soạn khắp người Phác Hiếu Mẫn - "thuốc, thuốc của tỷ đâu a.."-Phác Trí Nghiên vốn dĩ biết Hiếu Mẫn đang lên cơn suyễn khó thở, lục trên người nàng, vì thuốc thường luôn bên người Phác Hiếu Mẫn.
"Nghiên..ta.. khó thở...thuốc..ở...trong...khụ khụ...trong nhà....trên..bàn...tránh...điện..."
Trí Nghiên ôm lấy nàng, nhảy à không bay, dùng hết lực bay thật nhanh đến chổ thuốc mà Phác Hiếu Mẫn để.

Hàm Ân Tĩnh một bên không hiểu chuyện gì, liền thấy cả hai đi khỏi à bay khỏi liền một mực đuổi theo, cơ thể khó chịu khi nhìn thấy Phác Trí Nghiên sờ mó Phác Hiếu Mẫn xinh đẹp của nàng, mơ hồ nghĩ xem hai người họ có mối quan hệ gì.
Phác Trí Nghiên cũng đến nơi để thuốc liền đưa ra Phác Hiếu Mẫn uống lấy. "Tỷ. sao ngươi lại để thuốc ở đây, đã bảo lúc nào cũng phải bên mình mà..." Phác Trí Nghiên liền lớn tiếng với Phác Hiếu Mẫn
"Ân..ta xin lỗi, Nghiên đừng giận, lúc nảy Ân Tĩnh mời ta ra hoa viên, ta liền quên mất thuốc có bên người hay không."
"Ân Tĩnh? Hắn là tên nào? " Phác Trí Nghiên tuy có giận dữ nhưng nhìn Phác Hiếu Mẫn nàng liền mềm lòng hạ dọng.
"Là người lúc nảy ngươi đánh đó."
"hắn..ta tưởng hắn đánh ngươi a, ta liền một chưỡng, chưỡng đến may mà hắn tránh kịp không là chết rồi."

Cùng lúc đó Hàm Ân Tĩnh bước vào trong, thấy hai người ôm ấp, à không ôm chỉ là Phác Hiếu Mẫn ngồi trên ghế, Phác Trí Nghiên quỳ bên cạnh cầm tay, người dựa vào lòng Phác Hiếu Mẫn thôi.
Phác Trí Nghiên thấy có người đến liền nhìn ra, thấy tên đắng ghét bước vào, liền đứng dậy. "Tỷ.. ta về thôi, lên ta cỏng"- Phác Trí Nghiên khinh thường Hàm Ân Tĩnh không thèm ngó nàng.

Phác Hiếu Mẫn e thẹn, tên hồ nháo này làm nàng khó xữ, có người thế kia còn có bắt nàng lên lưng thế sao.

Hàm Ân Tĩnh thấy thế liền lên tiếng- "a..Tiểu huynh đệ đây là ai a? còn Hiếu Mẫn nàng ấy bệnh như thế ngươi đễ nàng ở đây nghĩ ngơi đi."
"Không cần"- Phác Trí Nghiên không thèm ngó Hàm Ân Tĩnh một mực nhìn Phác Hiếu Mẫn.
Phác Hiếu Mẫn thấy vậy liền lên tiếng, dù sao hắn cũng là đệ của tỷ tỷ Cư Lệ, còn là sư nương nữa -"Nghiên, đừng vô lễ, Ân Tĩnh tướng quân còn là đệ đệ của Cư Lệ tỷ tỷ a."
"Đệ sư nương a?"- Phác Trí Nghiên bây giờ mới quay qua nhìn Ân Tĩnh một lần- "ân, ta không biết.."
Lý Cư Lệ đằng xa di tới tên hồ nháo Phác Trí Nghiên lại thế- "ai là sư nương ngươi a"
Phác Trí Nghiên giật mình, như là ăn trộm mà bị người ta bắt gặp rồi cười cười -"là ngươi a, sư nương của ta, còn không phải?"
"Hổn láo, ai nói ngươi ta là sư nương ngươi, còn không sửa lại" Lý Cư Lệ mặt lập tức đỏ lên, nhưng vẩn không quên lớn tiếng với Phác Trí Nghiên
"Sư nương ơi là sư nương, nàng là nương tử sư phụ ta, còn không phải là sư nương ta a"
"Phác Trí Nghiên ngươi...ai bảo ta là nương tử tên háo sắc kia"
"a..a ngươi nói sư phụ ta háo sắc..hắc hắc ta về báo sư phụ đến đây xữ tội ngươi a"
"Ngươi.. ta thách.." Lý Cư Lệ hung hăn chuẩn bị cho Phác Trí Nghiên ăn chưởng.

Hiếu Mẫn thấy không khí căn thẳng, liền lên tiếng ứng phó, một ngặt cái là 2 người này lúc nào cũng thế.. Phác Trí Nghiên luôn gọi Lý Cư Lệ là sư nương, cho là sư phụ dạy hư nàng đi, còn Lý Cư Lệ không chịu nhận, luôn khó chịu đáp trả, mỏi lần đưa thuốc cho Lý Cư Lệ, hai nàng điều tranh nhau vấn đề này nên dù có mang bệnh nàng vẩn đi theo.
"Tiểu Nghiên ngươi đừng hồ nháo nữa, chúng ta về thôi. Tỷ tỷ, chúng ta xin phép cáo biệt.."
"Ân" Phác Trí Nghiên quay qua lè lưỡi trêu chọc Lý Cư Lệ "Tỷ chúng ta về, sư nương ta về đây, tháng sau là đến a"- Phác Trí Nghiên đột ngột ôm lấy Hiếu Mẫn, cầm lấy tay nải (vỏ xách) chạy lẹ ra ngoài.
-Ngươi....PHÁC TRÍ NGHIÊN....-Lý Cư lệ bị chọc tức đến điên rồi a..

Hàm Ân Tĩnh từ nãy giờ đứng im, như người vô hình không kịp hiểu gì cả, nhìn thấy tên kia ôm Hiếu Mẫn xinh đẹp của nàng đi lòng lại đau nhói - "Tỷ tỷ, tên kia là ai? Còn nữa sư nương, sư phụ của hắn là ai? Tỷ tỷ thành thân rồi sao? Ta đây sao không được biết a?"
"Không có a, ta không thành thân, còn nữa ta không phải là sư nương tên kia a"- Cư Lệ hít lại 1 hơi nói tiếp- "tên hổn đản đó là Phác Trí Nghiên, đệ tử Phác Tố Nghiên, còn Hiếu Mẫn là tỷ nàng, lúc nào nàng cũng chọc tức ta mới được, lần sau bắt được ta liền cho biết mùi vị đau khổ a."
" Phác Tố Nghiên? Ân..hắn là nữ cải nam trang đúng không, còn Tố Nghiên.. hình như ta nghe đau đó rồi?"
" ân,Trí Nghiên là nữ nhân, còn Tố Nghiên 5 năm trước nàng đến phũ ta chữa bệnh cho ngươi đấy."
"hảo..ta nhớ rồi..."

---
Phác Trí Nghiên ôm lấy Phác Hiếu Mẫn chạy nhanh nhất có thể ra xe ngựa đặt nàng lên vội đánh cương ngựa, nếu Lý Cư Lệ bắt được nàng chết không xong.
"Nghiên ngươi chọc tức nàng, bây giờ sợ đến nổi này a..haha"- Phác Hiếu Mẫn cười ha hả, Phác Trí Nghiên chính là không sợ trời, không sợ đất, kể cả sư phụ nàng điều không sợ, chỉ sợ Lý Cư Lệ, không biết lý do gì Trí Nghiên luôn sợ lấy Lý Cư Lệ, mà lại luôn muốn chọc tức nàng.
"Ân ân, nàng ta bắt được ta chết chắt hahaha, nhưng chọc tức nàng ta điều vui a.."
Phác Hiếu Mẫn mỉm cười, ngồi bên cạnh Phác Trí Nghiên đánh ngựa- "Nghiên, ngươi mua đủ đồ sư phụ dặn chưa?"
"à..à...ân rồi a..."- Phác Trí Nghiên dùng tiền mua lấy trâm cho Phác Hiếu Mẫn tổn thất không nhỏ, đồ sư phụ dặn còn chưa đủ, chỉ một ít.
"Lấp bấp cái gì a, hay là.."-Hiếu Mẫn vội xem đồ Trí Nghiên để trong xe "Nghiên sao lại ít thế này"
"cái này..aa....aaa"-Trí Nghiên ôm lấy tai mình
"Ngươi..tên này...ngươi lại đi đánh bạc nữa sao a.."-Phác Hiếu Mẫn tức giận nắm tai Trí Nghiên kéo lên, nếu không đủ đồ dùng sư phụ dặn nàng ta sẽ phạt các nàng.
"aaa...không có a..ta vì mua cái này cho tỷ aaaa"- Phác Trí Nghiên dừng hẳn ngựa, lấy trong ống tay áo 1 cây trâm ra
Phác Hiếu Mẫn buông tay ra, cầm lấy trâm liền mỉm cười, liền đưa lên buối tóc cài vào, không thèm quan tâm Phác Trí Nghiên, Phác Hiếu Mẫn thích nhất là trang sức và trang phục a.
Phác Trí Nghiên muốn khóc a bị đánh oan uổn nha..."Lão thiên a...."-Trí Nghiên rưng nước mắt ngước lên trời than vãn
"Nghiên..Nghiên.. đừng khóc a.. ta xin lỗi mà a..có đau không"- Phác Hiếu Mẫn nhận ra tên kia đang khóc than trời, cài trâm xong liền dùng tay xoa xoa tai Trí Nghiên- "Còn đau không, ta không biết a, cứ tưỡng là ngươi lại đi đánh bạc lại thua hết a."

---
Lúc trước nàng cùng Phác Trí Nghiên xuống núi khám bệnh miễn phí cho dân nghèo, Phác Trí Nghiên là tính ham chơi, liền chôm lấy bạc của nàng đi đánh bạc thua hết. Nàng khám bệnh đến mặt trời đứng bóng mà không thấy Phác Trí Nghiên đâu, người đói lả lơi, lục lại túi bạc liền không thấy đâu, ngồi trên ghế mà khóc than. Đột nhiên có mấy tên nam nhân đến trêu gẹo nàng, lúc này nàng hét lên, mà trưa nắng người ở đường cũng ít đi.
"Phác Trí Nghiênnnnn, cứu ta"
"tiểu nương tử xinh đẹp ngươi không cần kêu cứu" một tên nam nhân đến gần nàng đưa tay lên sợ lấy gương măt xinh đẹp nàng.
Cùng lúc đó Phác Trí Nghiên bị thua bạc hết, trong người bực tức, trở về nơi Phác Hiếu Mẫn khám bệnh, thấy có 1 đám nam nhân, nàng liền phóng nhanh 1 cái đến trước mặt những tên kia, không nói tiếng nào nàng hất tung 1 đám nam nhân té xuống đất, Phác Trí Nghiên đạp chân lên người tên lúc nảy sờ mặt Phác Hiếu Mẫn. "ngươi, muốn chết à, dám đụng vào tỷ ta"

Tên đó sợ hãi, đã biết về Phác Trí Nghiên, đợt trước ở cửa hàng của cha hắn đã bị tên này giáo huấn. Hắn là con trai của Trần đại phu Trần Tiểu Tam, nhiều lần thấy Phác Hiếu Mẫn bán thuốc cho cha mình, hắn đem lòng thích muốn trêu gẹo nàng, ỷ có tiền hắn hung hăn trêu gẹo khắp nơi, nhưng bị Phác Trí Nghiên đánh bán sống bán chết, lần này không thấy Phác Trí Nghiên, nên hắn rủ theo nhiều thuộc hạ đến trêu Phác Hiếu Mẫn "a...a... Phác Trí Nghiên đại ca, ta chỉ muốn mời tiểu nương... à không mời Phác cô nương đây ăn cơm thôi a, ngươi...ngươi đừng hiểu lầm"
Phác Trí Nghiên thừa biết hắn nói dói liền hung hắn kéo hắn lên, lục trên người có 1 túi bạc, nhìn Phác Hiếu Mẫn " tỷ, hắn có ý định mời tỷ ăn cơm," nhưng Phác Hiếu Mẫn lắc đầu, rồi nhìn lại Tiểu Tam" ngươi muốn mời tỷ ta ăn cơm"
Tiểu Tam sợ xanh cả mặt liên tục gật đầu.
"được, ta lấy bạc của ngươi, xem là đi ăn cơm đi"
Tiểu Tam đột nhiên bị mất tiền, liền lên tiếng " này, ngươi dám lấy bạc của ta, trã lại đây"
Phác Trí Nghiên nắm tay Phác Hiếu Mẫn ngoảnh đầu lại "ngươi nói mời tỷ ra ăn cơm mà, ta lấy tiền ngươi xem như là vậy đi haha"

---
Phác Hiếu Mẫn nhớ lại lúc trước Phác Trí Nghiên đánh bạc bỏ mặt nàng, nàng bị nam nhân trêu gẹo, nhưng Phác Trí Nghiên lúc nào cũng xuất hiện bảo vệ nàng.

Phác Trí Nghiên nhìn Phác Hiếu Mẫn đau lòng vì nàng đau liền bỏ qua-" Ân không sao, tỷ ngươi thích không?"
"ân thích, Trí Nghiên mua cho ta điều rất thích a"
Trí Nghiên vui vẻ, lấy thêm hộp son trong tay áo ra.-"Tỷ còn có cái này cho ngươi a"
"Yên chi hồng (son môi đỏ), ngươi...ta thương ngươi nhất Nghiên a.."-Hiếu Mẫn ngồi lại gần Phác Trí Nghiên, ôm cổ nàng hôn chốc một cái..
"Tỷ 1 cái nữa được không, ta mua cho ngươi 2 món lận nha.."-Trí Nghiên cười gian xảo
"cũng được vì Nghiên mua cho ta."-Hiếu Mẫn đưa môi lên ghé vào má Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên là đại sắc lang làm sao có thể để yên như vậy, liền quay mặt ra, môi chạm môi.. Hiếu Mẫn đỏ cả mặt, từ đó giờ nàng điều hôn vào má Phác Trí Nghiên để thưởng nàng, đột nhiên bây giờ môi chạm môi tim nàng đập loạn cả lên, cơ thể nóng rang, khó thở a,..khó thở quá...

"Tỷ..ngươi" -Phác Trí Nghiên liền lấy thuốc cho Phác Hiếu Mẫn uống vào- "Tỷ, sao hôm nay lại phát bệnh nhiều như thế, không được rồi bên ngoài gió lạnh quá ngươi lại phát bệnh nhiều, chúng ta nhanh về, ngươi vào trong đi.."
Hiếu Mẫn gật nhẹ rồi bước vào trong xe, Trí Nghiên bên ngoài đánh ngựa nhanh về. Phác Hiếu Mẫn vì bị nụ hôn đó, dù có uống thuốc như hơi thở cũng còn gấp gáp, đột nhiên trong lòng lại có 1 chút gì đó ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro