Bắt cóc em ... điều là bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tới rồi , thời khắc định mệnh , hiện giờ Trần Nhiễm Nhiễm cô đang đứng tại sân sau với bộ dạng thật thảm hại , run rẩy , sợ sệt . Thật sự cô rất muốn biết người đó là ai , nhưng cũng ko muốn biết người đó là ai , bởi vì cô thân yếu thế cô , người ta nếu là nam nhi lực lưỡng chẳng phải kẻ thiệt thòi là cô sao . Suy đi tính lại , cô vẫn là nên tháo chạy thì hơn .
    Có lẽ ý trời ko cho phép , Nhiễm Nhiễm vừa quay đầu định rút lui đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn chắc khỏe , thật sự là sợ tới tay chân rụng rời , cả cử chỉ ngẩng đầu xem mặt đối phương cũng bị khựng đi trong giây lát .
     Cuối cùng cô dùng hết khả năng bình sinh mạnh mẽ ngước đầu quan sát nam nhân đối diện , bóng dáng này gợi cho cô cảm giác rất quen thuộc , hình như cô đều gặp mỗi ngày nhưng lại chẳng thèm để tâm đến ...

" Tại sao lại là cậu ? "

" Có gì đáng cho em ngạc nhiên đến thế ? "

" Này cậu đùa với tôi à Lục Tử Hạ !! "

" Tôi chưa từng nghĩ vậy . "

Cô ko ngờ lại là cậu , cũng ko nghĩ có thể là cậu . Tử Hạ rất mờ nhạt , hình như từ trước tới giờ cô chưa từng tiếp xúc , thậm chí là tất cả mọi người cũng vậy , đều lướt qua và lãng quên cậu . Mặc dù là vậy , cậu có vẻ ko quan tâm lắm , cứ tĩnh lặng và trầm mặc như quay lưng với tất cả mọi thứ , tựa hồ ko cần ai cũng ko biết bản thân mong muốn điều gì .

" Cậu đừng làm phiền đến tôi nữa , mấy ngày qua tôi thật sự rất mệt mỏi . "

Phải đây chính là điều cô muốn nói , cô thật sự rất mệt , cảm giác như cả ngày cô cứ bị cậu quay vòng vòng đến mức lảo đảo , mọi thứ xung quanh như chẳng thể nhìn rõ được nữa .

" Xin lỗi ... Thật sự không thể được . "

" Dừng trò chơi bỡn cợt của cậu lại đi , hãy để cho tôi yên . "

Nói rồi cô tức giận quay lưng rời đi , Lục Tử Hạ ko nói một lời , chỉ đứng lặng nhìn bóng cô khuất dần , ánh mắt tựa mặt hồ mùa thu ko chút gợn sóng .

Cô ngồi trong lớp uể oải , vừa tức giận lại vừa phiền lòng . Nhiễm Nhiễm rất muốn kể cho Tử Di và Bảo Bảo nghe , nhưng lại sợ Lục Tử Hạ cậu ta làm gì bọn họ , cuối cùng vẫn giữ trong lòng như thể bị đá đè , bức bối và khó chịu .

    Tiếng chuông vẫn reo lên báo hiệu giờ học kết thúc , cô sải bước về nhà như mọi ngày . Trên đường về im ắng đến lạ thường , hay là do cô tưởng tượng ?
     Bỗng cô bị tấn công từ đằng sau , một bàn tay vồ lấy và chụp khăn vào mặt cô , Nhiễm Nhiễm chỉ có thể cựa nguậy vài cái rồi ngất đi rất nhanh chóng .

Trở về hiện tại ...
  
      Khi cô tỉnh lại đã nhìn thấy cậu ngồi trước mặt , ánh mắt nhìn ngắm cô đầy yêu thương cưng chiều . Nhiễm Nhiễm thật sự hoảng sợ , cậu ta bắt cóc cô mà ko hề sợ hãi , giống như chuyện này là một lẽ thường đối với Lục Tử Hạ .

" Tại sao cậu lại bắt cóc tôi ? Nếu gia đình tôi biết được sẽ tống cậu vào tù đấy . "
   
Cô buông lời hăm dọa , trái lại Lục Tử Hạ rất bình thản , ko sợ hãi cũng ko biết sợ hãi là gì .

" Em đừng sợ . "

Cậu mỉm cười , rồi tháo dây trói cho cô . Cô vội vàng lùi về phía sau , tránh đụng chạm thân thể với cậu , vừa sợ hãi lại vừa muốn trốn tránh .

Tử Hạ bước đến gần cô , nắm chặt lấy tay mặc cho cô ra sức vùng vẫy . Cậu kéo cô đứng dậy , cưỡng ép cô đi theo cậu . Nhiễm Nhiễm ngó nghiêng xung quanh , cô đang ở trong một căn nhà rất đẹp , nội thất sang trọng , đơn giản lại tinh tế , chứng tỏ chủ nhân ko phải là hạng người tầm thường .

" Đây là nhà tôi , từ nay em sẽ sống với gia đình tôi . Tôi sẽ chăm sóc cho em . "

" Tôi ko muốn , mau thả tôi ra . "

" Cho dù em có hét tới khàn giọng cũng ko ai cứu em được đâu . "

Cô bất lực nhìn mọi thứ xung quanh , thật sự xa lạ , đối với cô rất quạnh hiu lại rất cô độc . Cô gục xuống nền nhà rơi từng giọt nước mắt .

Tử Hạ nhìn cô , ánh mắt xao động , đau lòng nhưng lại chẳng biết làm gì , cậu cứ thế đứng nhìn cô khóc mà ruột gan cồn cào .

" Tử Hạ , sao lại để con bé khóc thế này ... "

Một người phụ nữ xuất hiện , chạy đến vỗ về cô , lại còn trách mắng Lục Tử Hạ một trận khiến cô chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra , thế là cô cứ ngơ ngác nhìn hai người họ .

" Mẹ , em ấy ngừng khóc rồi . "

Người đàn bà lúc này quay sang nhìn cô đầy vui mừng , đỡ cô đứng dậy . Bấy giờ cô mới quan sát kĩ , người đối diện rất đẹp , một nét đẹp quý phái trang nhã .

" Xin lỗi con nhé , có phải Tử Hạ nhà ta làm con khóc phải ko ... "

Bà mỉm cười ôn hòa làm cô thấy an lòng khẽ gật đầu , Tử Hạ ngước nhìn cô , cậu đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô

" Em đừng khóc nữa . Khóc ... Nhìn rất xấu . "

Cô cảm giác thật buồn cười , rõ ràng đã trưởng thành mà ngôn ngữ cứ như một đứa trẻ , vô cùng ngây thơ .

" Con đừng khóc nữa , một hồi ta sẽ phạt nó . Ta là mẹ của Tử Hạ , sau này đều là người nhà , con đừng ngại gì cả . "

Bà nhìn cô đầy yêu thương , rõ ràng là cậu ta bắt cóc cô , sao mẹ của cậu ta vẫn thản nhiên như vậy , ko lẽ bà ko biết là cô bị chính con trai của bà bắt cóc ?

" Dẫn con bé đi tắm rửa rồi cả nhà cùng dùng bữa . "  Bà xoa đầu cô mỉm cười .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro