Chương 34: Sau này không được bắt nạt em nữa (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy vậy, Tô Kiều Kiều vội vàng khép hai chân lại, ngón tay thanh tú chỉ vào trán anh, khẽ cau mày:

"Sao chú dám! Lý Phong, nếu chú lại bắt nạt tôi... tôi sẽ về nhà mẹ đẻ."

Lý Phong một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn cô, cười nửa miệng nói đùa:
"Nếu chị về nhà mẹ đẻ, sẽ không tìm được người đàn ông chịch chị ra nước."

Thấy anh vẫn không nghiêm túc, Tô Kiều Kiều ném chăn ra và chuẩn bị xuống giường đi ra ngoài.

Lý Phong vội vàng kéo cô, từ phía sau ôm lấy cô, dùng ánh mắt trìu mến nói:

"Em là của anh, không ai có thể cướp đi, em đi chỗ nào anh sẽ theo chỗ đó, dù có chuyện gì anh sẽ không buông tay."

"Đồ lưu manh." Tô Kiều Kiều muốn bẻ gãy hai tay của anh, nhưng sức lực của cô không bằng một tay của anh.

Lý Phong lật người cô lại, ôm mặt cô, đối mặt với mình, trìu mến nói:

"Kiều Kiều, anh thích em, anh vẫn luôn thích em, nhưng trước đây, hôn ước của em với anh cả đã cản đường, bây giờ anh cả đã nằm liệt giường, anh không đành lòng nhìn em chịu khổ, Kiều Kiều, em là người phụ nữ của anh, sau này anh sẽ chịu trách nhiệm với em, cùng em chăm sóc anh trai của anh, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức."

Tô Kiều Kiều thấy anh đột nhiên nghiêm túc nói như vậy thì đỏ mặt, cô chưa từng biết anh thích cô, trước đây mỗi khi cô đến gần anh, anh sẽ nhướng mày.

Nhưng bây giờ anh nói là anh vẫn luôn thích cô, cô thực sự không biết lời nào của anh là thật, lời nào là giả.

Nhưng bây giờ cô ấy không có ai để dựa vào, và Lý Phong là chỗ dựa duy nhất của cô ấy lúc này.

Tô Kiều Kiều cụp mi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực của anh:

"Vậy anh...không được bắt nạt em nữa."

Nghe được câu trả lời của cô, Lý Phong cười nhe răng, biết đây là cô đồng ý, kích động ôm mặt cô hôn loạn xạ:

"Kiều Kiều, Kiều Kiều, vợ ngoan của anh."

Sau đó anh lại đè lên người cô, xoa nắn côn thịt cứng ngắc muốn đến gần hai chân cô.

"Ồ, đừng...anh đi sửa cửa phòng phía đông trước đi, nhỡ ngày mai mẹ về thì sao?"

"Nếu mà mẹ có về thì cũng chưa về ngay sáng mai, đến sáng anh sửa."

Vất vả lắm mới được chịch người trong lòng ngày đêm thương nhớ, tất nhiên anh muốn chịch âm hộ mềm mại nhiều nước nhiều hơn.

Tô Kiều Kiều không nghe theo, đen mặt nói anh:

"Đi sửa nó ngay đi, nếu không em sẽ không bỏ qua cho anh."

Lý Phong yêu chết bộ dạng vừa xấu hổ vừa tức giận của cô, rõ ràng là cố ý đen mặt, nhưng lại giống như một đứa bé làm nũng, là đàn ông ai mà chịu nổi.

Ngay lập tức, mạch máu phun trào, xoay người đi xử lí vấn đề rối rắm ở phòng đông.

Tô Kiều Kiều cũng có thể nghỉ ngơi, cô nằm ở trên giường, hoang mang nhìn chiếc mùng được giăng lên, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Tại sao cô ấy và em chồng lại...

Nghĩ đến quan hệ của hai người, cô cảm thấy phiền muốn một hồi, trở mình, úp mặt vào tường, mê man ngủ thiếp đi.

Cơ thể cô mong manh, lúc trước làm việc ở nhà họ Lý cũng là cố hết sức, trong nhà việc nặng nhất là lật người Lý Nhân.

Bây giờ xem ra, còn không mệt bằng Lý Phong đè cô làm, anh thật sự là một con trâu không biết mệt mỏi.

Tô Kiều Kiều không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, xuyên qua cửa sổ nhìn qua tấm ga trải giường cũ, cô thấy bên ngoài trời đã sáng, cô cuống cuồng, nhưng bên giường trống không, không có nhiệt độ, không biết Lý Phong thức dậy sớm hay là không ngủ nữa.

Cô thử giật giật cơ thể, tối hôm qua bị kéo làm lâu quá, cả người đau nhức.

Sau khi xuống giường, cô mới phát hiên nửa người dưới không mặc quần, quấn chăn mỏng đi hé cửa, phát hiện cửa đã mở, cô muốn quấn chăn đi sang phòng phía đông, nhưng cô sợ ai đó đi ngang qua cổng sẽ nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro