Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Kiều cầm nhìn một lúc, lớn nhỏ phù hợp, nguyên liệu là vải lụa, rất trơn mềm, cô muốn mua nên hỏi Lý Phong, giơ yếm cho anh nhìn:

"Anh xem yếm này mua tặng con chị dâu họ được không?"

Lý Phong nghiêm túc nhìn cô:

"Anh nghĩ là em mua cho con chúng mình chứ."

Tô Kiều Kiều đỏ mặt ngay lập tức, nhìn xung quanh sợ có người quen.

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Phong:

"Đừng nói bậy!"

Đúng lúc chủ quán bán xong cho người khác, đi đến hỏi:

"Cái yếm này được đó, mua cho trẻ mặc trong người, có thể mặc cả mùa hè và mùa đông."

Chủ quán đánh giá Kiều Kiều:

"Mới có bầu à? Sao nhìn chưa thấy gì hết?"

Mặt cô càng đỏ hơn nữa, thả yếm xuống, quay đầu đi.

"Này, sao không mua? Rẻ chút cũng được, yếm này cả chợ chỉ có nhà tôi có."

Chủ quán còn không biết sự thật kêu cô muốn bán món đồ đó cho cô.

Bên này Lý Phong cười không khép được miệng, móc tiền đưa cho chủ quán:

"Mua, vợ tôi hơi ngại ngùng, sợ người khác nói."

"Cô gái xinh đẹp như thế, anh em có bản lĩnh đấy."

Lý Phong bị khen cả người lâng lâng, cảm thấy chủ quán nói đúng.

Chờ Lý Phong đuổi kịp cô, cô đã đi ra ngoài chợ. Lý Phong đuổi theo cô, hai người đến bên xe đẹp.

Lý Phong để đồ vật trên mặt đất:

"Em ở đây chờ anh, anh xem có người quen đi máy kéo đên không, làm giúp mang ít đồ, để anh đi mua cái khác."

Tô Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ nghĩ nói:

"Anh đi nhanh, về nhà còn phải ủ bột bánh bao."

"Ừ."

Lý Phong quay đầu đi vào chợ, Tô Kiều Kiều ngồi trên cục đá bên cạnh xe. Cô chờ một lúc lâu, quá nhàm chán.

Đột nhiên có một trận mùi thơm nức bay đến, sau đó là túi giấy được đưa trước mặt cô.

Cô mới ngẩng đầu là Lý Phong. Anh cười, đưa túi giấy cho cô:

"Đói bụng chứ? Bên kia có bán đồ rán, anh mua cho em hai cây, còn có que gà, em ăn trước đi, anh tìm người mang hộ đồ giờ mang qua."

Lý Phong đưa đồ ăn trên tay cho cô, cúi đầu nhấc đồ trên mặt đất đến ven đường.

Đôi khi đi chợ mua nhiều đồ quá không mang về hết sẽ tìm người giúp đỡ mang về trong nhà.

Nhưng cô không nghĩ đến Lý Phong đi tìm người còn nghĩ đến chính cô, cầm nhiều đồ ăn ngon cho cô.

Xiên bẩn và gà không xương là đồ mà người lớn dỗ trẻ con, lúc nhỏ cô không được ăn mấy, lớn hơn thì đừng nói đến.

Không ngờ Lý Phong xem cô là trẻ con dỗ.

Cô cầm xiên que dăm bông cắn một ngụm, miệng đầy mùi hương, không có ớt, đến cả chuyện cô không ăn ớt anh cũng biết.....

Tô Kiều Kiều hít mấy hơi thật sâu, cố gắng đè nén ý khóc, loại cảm giác có người để ý, tốt thật.

Cô lại ngồi trên tảng đá chờ Lý Phong, thấy anh vội vàng chạy về, đưa đồ ăn trong tay cho anh.

Lý Phong mở ra thì thấy mua hai xiên bẩn thì còn một cây, que gà cũng thừa một nửa:

"Sao thế? Ăn không ngon à?"

Tô Kiều Kiều lắc đầu:" Ăn rất ngon, em ăn no, lúc đầu cũng không đói bụng."

Lý Phong nhìn là biết ngay cô để phần cho anh, cô da mặt mỏng ngại nói ra.

Lý Phong đứng tại chỗ, hai ba ngụm ăn xong, mở khóa xe:

"Đi, về nhà."

Câu về nhà này làm cho trong lòng cô cảm thấy ấm.

Lại lần nữa ngồi trên xe, cô không hề sợ người khác thấy, vươn tay ôm eo anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro