10. Nửa đường trở chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dự án ở Pháp được tiến hành khá thuận lợi, không thể không kể đến chính bởi vì có một phần hợp tác của Kim Gia, một trong những đối tác lâu năm của Nhà Manoban từ lúc vẫn còn ở Seoul. Nếu như Nhà Manoban bám trụ ở Seoul gầy dựng tên tuổi bao đời, Kim Gia lại chuyển đến Pháp gia nhập vào một thị trường mới, cũng gây được không ít tiếng tăm. Lần này vốn dĩ Seung Woon không nắm chắc phần thắng, vì dù sao cái mà Kim Gia nể trọng vẫn là ba của anh ấy, chứ không phải công ty riêng do anh và Chaeyoung vừa thành lập.

"Hợp tác vui vẻ, cô Kim." - Seung Woon sau khi ký vào bảng hợp đồng liền đưa một tay xã giao, cô gái ngồi ở đối diện chính là đối tác trong những năm tiếp theo.

"Không cần khách sáo, Seung Woon." - Kim Ye Sang đáp lại cái bắt tay đó vô cùng có chủ đích, đầu ngón trỏ cố tình vẽ thứ gì đó trong lòng bàn tay của anh ấy.

Trong buổi ký kết đó có quá nhiều người, Seung Woon chỉ có thể giả vờ như không biết gì tiếp tục cùng mọi người vui vẻ ở bữa tiệc đó. Sau khi buổi tiệc đi được một nửa, anh ấy giả vờ bản thân đã đạt đến tửu lượng. Gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán bữa tiệc này, sau đó liền mạn phép về trước.

"Seung Woon, tôi có thể đi nhờ xe của anh hay không?" - Ye Sang chặn lại cửa xe, một thân mệt mỏi tựa vào thân xe đưa ra một lời đề nghị.

"Hiện tại tôi không đủ tỉnh táo, cô đi chung xe với tôi sẽ rất nguy hiểm. Tôi sẽ nhanh chóng gọi taxi cho cô..." - ý tứ của Ye Sang thật chất anh ấy đã biết từ lâu, chẳng qua không muốn nói quá rõ ràng khiến cả hai trở nên lúng túng.

"Em say đến mức này, anh yên tâm để cho một người đàn ông xa lạ đưa em về sao?" - vốn dĩ Ye Sang nghe không lọt mấy lời vừa rồi của Seung Woon, trực tiếp đưa tay mở cửa sau xe của anh ấy bước vào.

Tính tình kiểu này của cô ấy không phải chỉ mới biết ngày hôm qua, trước đây khi còn ở Seoul vẫn luôn như vậy. Ye Sang vừa vào ghế sau xe đã như vậy ngã xuống ngủ mất, Seung Woon bất quá chỉ có thể đưa cô ấy quay trở về địa chỉ khu chung cư được cho là đại tiểu thư này đang sống.

Khi chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ, Seung Woon mở cửa sau gọi Ye Sang thức dậy. Nhưng khi anh ấy vừa chạm đến một bên tay của cô ta, liền bị cô ta kéo xuống áp chặt lấy người mình. Đúng hơn là bị cuốn vào một nụ hôn, bất ngờ đẩy mạnh cô ấy rời khỏi bản thân, trở nên tức giận vô cùng.

"Đủ lắm rồi Kim Ye Sang, mối quan hệ của tôi với cô chỉ là đôi bên hợp tác. Tôi cũng là người đàn ông có gia đình, hôn lễ của tôi và Chaeyoung dường như cô cũng có mặt." - nếu như đã cố tình đi đến bước đây, Seung Woon cũng không ngại một lần nói rõ.

"Park Chaeyoung thật sự là vợ của anh sao? Một người phụ nữ không muốn gần gũi với chồng mình, cũng được gọi là vợ hay sao?" - Ye Sang nửa tỉnh nửa say nhưng những chuyện gì cần phải nhớ cô ta đều nhớ không sót một chữ.

"Đó là chuyện của tôi, thật chất không liên quan đến cô." - hối hận lớn nhất trong đời của Seung Woon chính là lần đó, bản thân vì cơn men khống chế đã một lần vạ miệng.

Kim Ye Sang không phải ai xa lạ, là bạn học cùng thời của Seung Woon. Tuy rằng mọi người luôn nói anh ấy bất tài, nhưng đối với Ye Sang không hiểu sao lại chỉ thích một mình người bạn thân này trong suốt khoảng đời thanh xuân. Chính bởi vì quá thân với nhau, Seung Woon chưa từng giấu Ye Sang bất cứ chuyện gì. Kể cả chuyện yêu đơn phương Chaeyoung, từng không ít lần muốn tự tìm đường giải thoát.

Lần trước từng nhắc qua, trong đêm tân hôn Chaeyoung đã bỏ ra bên ngoài cả đêm không về. Một mình Seung Woon có thể uống hết bao nhiêu liền uống bấy nhiêu, trong cơn say xỉn lại hẹn Ye Sang ra bên ngoài tâm sự. Trong nhất thời không biết bản thân đã để lộ ra chuyện mà không thể để ai biết, không ngờ về sau này nó lại trở thành một cái cớ để Ye Sang luôn muốn chen vào mối quan hệ của anh ta.

Bọn họ kết hôn ba năm, Ye Sang cũng đến Pháp tận ba năm. Những tưởng đâu mọi chuyện vốn quay về quỹ đạo vốn có, không ngờ đến thời điểm hiện tại sau khi gặp lại, vẫn còn giữ khư khư thứ chấp niệm này không thể nào buông xuống.

"Anh có từng suy nghĩ đêm tân hôn đó cô ta đi đâu hay không? Cô ta không cho anh chạm vào mình, chẳng qua muốn che giấu những việc làm xấu xa của cô ta với những người đàn ông khác." - Ye Sang đối với Chaeyoung hoàn toàn chỉ có khinh bỉ, không tin rằng nàng vẫn khư khư giữ trọn thứ quý giá đó sống cùng với Seung Woon cả đời như vậy.

"Câm miệng, Chaeyoung tuyệt đối không phải người như vậy?" - nhất thời tay của Seung Woon vung thành một nắm đấm, không phải muốn hả giận lên người của Ye Sang, chẳng qua thật sự trong lòng anh ta có lung lay.

Phải, đêm tân hôn nàng ở bên ngoài cả một đêm không về. Sau khi trở về quần áo trên người lại không chỉnh tề, trên cánh tay có một vài dấu vết giống như những ngón tay bấm mạnh vào. Lần trước khi trở về Nhà Manoban dự tiệc cũng vậy, sáng hôm sau trên cổ của nàng ẩn hiện những dấu vết vô cùng mờ ám. Cả việc khi Chaeyoung đề nghị ly hôn, mỗi một đêm nàng đều ra ngoài, khi trở về nhà đều ở trong bộ dạng hoàn toàn không tỉnh táo. Không ít lần Chaeyoung chính miệng nói câu: Em đi ra ngoài làm chuyện có lỗi với anh. Rốt cuộc đó chỉ là một câu nói cố tình đả kích anh ấy, hay thật sự Chaeyoung vốn dĩ có tình nhân ở bên ngoài?

"Một ngày nào đó em sẽ chứng minh cho anh ấy, đại tiểu thư nhà họ Park đó không thanh cao như những gì anh tưởng tượng." - bỏ mặc lại Seung Woon lúc này ở trong suy nghĩ hỗn độn kia, chính là nụ cười đạt được ý nguyện của Ye Sang.

-----------------

"Có chuyện gì lại gọi em vào giờ này?" - một cuộc điện thoại được gọi đến trong lúc nàng đang được nhân viên y tế thay gạc, nếu như không có chuyện gì quan trọng Seung Woon cũng không gọi vào lúc bất tiện như vậy.

"Buổi ký kết đã xong rồi, tuần sau anh trở về." - khi gọi cho Chaeyoung, thật chất Seung Woon vẫn còn ngồi trên xe phía dưới khu chung cư của Ye Sang.

"Anh về sớm như vậy để làm gì? Cuối tháng này chẳng phải có buổi triển lãm tranh nổi tiếng sao?" - trước giờ Seung Woon thích nhất là những buổi triển lãm tranh, đã mất công qua Pháp sao không ở lại xem một chút.

"Anh nhớ em." - quả nhiên trên đời này chỉ có một mình Park Chaeyoung không mong muốn chồng đi công tác về sớm hơn, em thật lòng lo cho sở thích của anh, hay sự có mặt của anh khiến em không thoải mái?

"Anh có về cũng không thể gặp em đâu, em đi công tác dài hạn. Không dưới 2 tháng, cứ ở lại Pháp đi." - về việc thương tích hiện tại của nàng cần phải tịnh dưỡng trong suốt khoảng thời gian đó, nàng cũng không muốn để cho bất cứ ai biết mình bị thương nặng như vậy. Vì thế những ngày sắp tới sẽ chỉ đạo từ xa, không trực tiếp có mặt ở công ty.

"Em không sợ anh ở bên đây không ai quản, sẽ ra ngoài tìm thú vui sao?" - Seung Woon bởi vì nửa say nửa tỉnh mới có thể nói nhiều đến vậy, nếu như lúc bình thường cũng không dám hỏi nhiều như vậy.

"Nếu như anh muốn thì ở Seoul vẫn có thể mà, đàn ông tất nhiên có những lúc cần phải giải tỏa. Anh ở bên cạnh em ba năm, em cũng không thể làm điều này giúp anh. Đương nhiên anh có thể ra ngoài chiều chuộng bản thân, không có gì quá đáng." - trước khi nói đến mấy chuyện này, nàng đã nói với nhân viên y tế tạm thời ra bên ngoài một chút.

"Chaeyoung, anh là chồng của em. Em chính miệng kêu chồng mình ra ngoài tìm cô gái khác sao?" - sự thất vọng tràn trề hiện lên trong đáy mắt, thì ra ở trong mắt của nàng, anh ấy thật chất không có gì phải để tâm.

"Bản thân không làm tròn bổn phận, sao còn cấm người khác ra ngoài vui vẻ. Ăn bánh trả tiền em không can thiệp, chỉ cần anh làm sao cho sạch sẽ một chút. Nếu như để người đó đến tận nhà gây phiền phức cho em, anh cũng không có kết quả tốt." - mãi cho đến hiện tại Seung Woon còn có điểm nào hy vọng ở nàng, anh ta rốt cuộc cố chấp như vậy đến bao giờ.

"Không phải ai cũng có thể ra ngoài ăn bánh trả tiền, sau đó trở về nhà như không có chuyện gì xảy ra? Không phải ai cũng có thể trong đêm tân hôn, sáng hôm sau quay trở về nhà trong một trang phục không còn nguyên vẹn." - quả nhiên đã say đến không còn suy nghĩ được mình đã nói những gì, những lời vừa nói ra quả thật là từ trong tâm tích tụ bao nhiêu lâu nay bộc phát.

"Seung Woon Manoban, anh phát điên lên như vậy để làm gì? Anh thừa biết tôi không yêu anh, anh thừa biết tôi năm lần bảy lượt muốn ly hôn. Là do bản thân anh cố chấp, là do bản thân của anh nhu nhược." - như lúc trước nàng còn có thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân hình thức này, nhưng hiện tại thật sự không có lý do gì để phải tiếp tục, Lalisa đã trở về rồi.

"Em thừa nhận bản thân làm chuyện có lỗi với anh?" - không phủ định tức là khẳng định, Park Chaeyoung tại sao em có thể tàn nhẫn đến vậy?

"Phải, tôi thừa nhận. Tôi thừa nhận trong đêm tân hôn, tôi không ở cùng anh mà ở cùng người khác. Tôi thừa nhận loại chuyện tôi không muốn làm với anh, lại muốn làm cùng với một người khác." - trước giờ là do bản thân anh không chịu đối mặt, chứ không phải tôi không dám thừa nhận.

"Park Chaeyoung, hahaha."

Trước khi kết thúc cuộc gọi, nàng chỉ nghe Seung Woon gọi lớn tên của mình, sau đó là một nụ cười tràn trề sự thất vọng. Ngay sau đó đã không thể liên lạc được nữa, bởi vì chiếc điện thoại đã bị anh ta ném vào cửa xe đến vỡ toang. Tại sao em không giả vờ phủ nhận, cho dù em nói bất cứ thứ gì đi nữa, tôi cũng sẽ tin em vô điều kiện. Tại sao phải thừa nhận tất cả những chuyện này, Park Chaeyoung rốt cuộc em muốn dày vò tôi đến bao giờ?

----------------

"Có chuyện gì không vui? Tại sao nét mặt chị lại khó coi quá vậy?" - vừa rồi Lisa nhìn thấy nhân viên y tế ra ngoài rất nhanh, cũng không biết đã thay gạc cho nàng xong chưa nữa. Bước vào bên trong lại nhìn thấy sát khí nặng nề, trên mặt chị ấy có bao nhiêu điểm không hài lòng đều hiện ra hết.

"Em còn ở đây quan tâm tôi làm gì? Em nên bay qua Pháp canh chừng anh của em đi. Không chừng anh ta lại đang tự vẫn ở bên đấy rồi cũng nên..." - nếu như lần này Seung Woon còn đem cái chết ra để uy hiếp nàng, ngày đại tang của anh ta một giọt nước mắt của nàng cũng không rơi xuống.

"Chị đã nói gì với anh ấy?" - xem ra có chuyện không hay xảy ra rồi, Lisa có một chút bối rối.

"Sao đây? Em dám làm không dám nhận sao? Hôm qua em hùng hổ trên người tôi lắm mà, bây giờ hối hận rồi sao?" - tuy nói giữa họ vẫn chưa đi đến tình huống đó, nhưng nếu hôm qua không có người nhìn thấy, hiện tại nàng cũng không còn là xử nữ.

"Em không muốn cứ ba năm lại ba năm, em không muốn mất đi chị. Em không hối hận, và cũng sẽ không bỏ rơi chị thêm một lần nào nữa." - một lần nghĩ cho người khác đã quá đủ rồi, lúc nào cũng sợ bản thân mình sẽ làm chuyện sai lầm, sẽ khiến bản thân có lỗi với Seung Woon. Nhưng chính bước đi bỏ lại một mình Chaeyoung, chính bước đi nhường lại chị ấy cho anh hai mình, đã là bước sai lầm lớn nhất.

"Lalisa Manoban, em tốt nhất nên suy nghĩ lại cho kỹ. Ba năm trước em cùng với tôi nếu có công khai, bất quá chỉ bị phản đối vì đều là phụ nữ. Nhưng hiện tại, nếu như em muốn ở cùng với tôi. Chính là cướp vợ của anh hai, cùng chị dâu làm ra những chuyện không thể nhìn ai. Em dám sao?" - nàng muốn Lisa phải nhìn ra được, bất cứ một quyết định nào được đưa ra cũng đều có cái giá của nó. Không có chuyện bước sai liền bước lại, trên đời làm gì có chuyện có lợi đến mức này.

"Tất cả những chuyện em gây ra, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Ngay khi anh hai từ Pháp trở về, em sẽ đến thú nhận mọi chuyện với anh ấy." - cô biết rõ con đường phía trước khó đi đến mức nào, nhưng cô không cam tâm nhìn thấy Chaeyoung ở ngoài vòng tay của mình lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm như vậy.

"Khoan đã em chồng à, dường như em tính tới tính lui quên mất một điều. Hôm qua là em cưỡng bức tôi không thành, tôi cũng chưa từng nói sẽ quay lại với em. Chị dâu của em trước giờ rất xem trọng mặt mũi của bản thân, cái tội danh cùng em chồng dây dưa không dứt đó, tôi sợ tôi gánh không có nổi." - đã nói trên đời này không có chuyện có lợi đến như vậy, bỏ đi ba năm bây giờ quay trở về nói muốn hàn gắn là hàn gắn sao?

"Hả?" - cái quái gì vậy? Người ta khó khăn lắm mới vượt qua được tâm ma của bản thân, chị bây giờ lại nửa đường trở chứng?

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro