19. Đoạn tuyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt nặng nhọc không thể mở ra một cách dễ dàng như thường lệ, mãi một lúc sau đó mới có thể hoàn toàn được cho là nhìn thấy ánh sáng. Khung cảnh quen thuộc vào lúc này khiến Chaeyoung có phần khó hiểu, rõ ràng tối hôm qua nàng đến tìm ông nội, sao bây giờ lại ngủ trong phòng của Lisa.

"Ông nội cũng lớn tuổi rồi, sao có thể thức dỗ chị cả đêm. Lúc chị thiếp đi, em đã bế chị về phòng." - Lisa nhìn thấy Chaeyoung nhìn xung quanh một cách khó hiểu, cũng nên giải thích với nàng một chút.

"Sao em lại về rồi?" - hôm qua nàng đã cố gắng không gọi cho cô, cũng chỉ là không muốn đứa nhỏ này lo lắng.

"Chuyện lớn như vậy, em còn có thể không về sao? Giáo sư trông coi phân xưởng rất tốt, chị có thể yên tâm." - chuyện chấn động gần như cả Seoul, ngay cả Park Ji Rim chú của nàng còn muốn ngay lập tức trở về đây xem thử có chuyện gì?

"Mọi chuyện đã thành ra như vậy, buổi triển lãm đó hủy đi. Về phần số tơ tằm đó tôi nói mua thì vẫn mua, chú không cần lo lắng." - Chaeyoung mệt mỏi thở dài một tiếng, cố gắng nhắm mắt lại thật lâu để giải tỏa sự khó chịu lúc này.

Hôm qua trên đường lái xe về đây, Lisa luôn muốn tự lừa gạt mình rằng báo chí chỉ bịa chuyện mà thôi. Anh hai không phải là loại người đốn mạt như vậy, nhất định có uẩn khúc gì đó phía sau. Nhưng khi về đến nhà, nghe người làm nói nhìn thấy nàng vào phòng ông nội. Lisa sau khi nhìn thấy Chaeyoung khóc tức tưởi trên cánh tay của ông, trong lòng một ngàn lần căm phẫn kẻ mà bấy lâu nay mình luôn luôn gọi tiếng anh hai.

"Chị mệt rồi, đừng nghĩ nhiều nữa." - nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng, Lisa liền chuẩn bị một cái khăn lạnh giúp nàng chườm vào đó. Còn căn dặn nàng cứ việc nằm đây nghỉ ngơi một chút, đừng bước ra khỏi phòng.

Từ nhỏ Chaeyoung luôn là một người rất tự lập, trong mắt của Park Gia nàng luôn là người thừa kế vô cùng bản lĩnh. Cũng kể từ đó chưa bao giờ nàng cho phép bản thân có sơ sót, không muốn mọi người phải vì mình thất vọng. Nên cho dù có gặp bất cứ chuyện gì cũng tự mình giải quyết, chưa từng trông cậy vào ba mẹ. Ba mẹ của nàng từ lâu đã định cư ở nước khác, cũng không tham gia vào Seong Cheon. Đối mặt với sự việc lần này nàng lại càng không muốn họ lo lắng, bất quá rơi vào đường cùng không biết tâm sự với ai, nên mới tìm gặp ông.

Bây giờ sau một đêm tâm trạng cũng ổn hơn phần nào, nhưng nếu như bắt nàng đối mặt với Nhà Manoban vào lúc này, nàng thật sự không có câu nào muốn nói cùng họ nữa. Biệt thự của nàng cùng với Seung Woon, Chaeyoung một chút cũng không muốn về. Tạm thời ở lại trong phòng riêng của Lisa, đợi cho mắt của nàng bớt đau sẽ đi tìm một khách sạn nào đó ở tạm.

-------------------

"Cô còn dám đến đây? Cô đã cho con trai tôi ăn phải thứ gì? Tại sao nó lại ngu ngốc đến như vậy?" - mẹ Manoban vừa nhìn thấy Ye Sang xuất hiện ở Nhà Manoban, liền tức giận buông lời miệt thị.

Cô ta sáng hôm nay đã tìm đến đây, chủ yếu muốn đến thông báo cho bọn họ biết nên có trách nhiệm gì với đứa con trong bụng mình. Khi bước vào đây mọi người đều nhìn cô ta bằng cặp mắt khinh thường, đích thị xem cô ta là loại phụ nữ không ra gì thích phá hoại gia đình người khác.

"Cũng vì con dâu tốt của mẹ không làm tròn bổn phận người vợ, nên anh ta mới ra ngoài mèo mỡ, con là người bị hại." - Ye Sang vẫn không quên đem chuyện của Chaeyoung ra sinh sự, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

"Loại người ngay cả đàn ông có vợ cũng bám vào, có chắc gì đứa con trong bụng đó là của Seung Woon." - Suk Hwang hôm nay vô tình có mặt tại Nhà Manoban, đối với Ye Sang cũng không thấy tốt hơn Chaeyoung ở điểm nào.

"Dựa vào cái này được chứ?" - cô ta đem tờ giấy xét nghiệm ném lên bàn, để cho đám người họ biết như thế nào là bằng chứng vật chứng.

Người khẩn trương cầm tờ giấy đó xem đầu tiên là mẹ Manoban, nhưng rất nhanh bà ấy đã xé nát nó và nhàu nhĩ đến không còn nhìn ra một cái gì nữa. Sự tức giận dâng tràn đỉnh điểm, nếu như không phải ngồi trên xe lăn, rất có thể bà ấy sẽ lập tức đẩy Ye Sang ra khỏi cửa.

"Mẹ xé cũng vậy thôi, con còn rất nhiều." - người phụ nữ này cho rằng làm như vậy là xong hết sao? Thật dư thừa...

"Tôi không bao giờ chấp nhận cô là con dâu, cho dù cô có mang đứa con của Seung Woon đi nữa." - trước giờ tuy rằng mẹ Manoban không thích Chaeyoung cho lắm, nhưng chung quy đứa con dâu hiện tại vẫn tốt hơn cô gái này rất nhiều.

Từ bên ngoài tiếng động cơ xe vô cùng to lớn, tiếp theo đó những tiếng bước chân vô cùng khẩn trương lao thẳng vào phòng khách. Ye Sang lập tức nhận phải một cú tát, người vừa làm ra hành động đó cũng không ai khác ngoài Seung Woon.

"Cô phá tôi chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn đến làm loạn gia đình của tôi." - sau khi anh ta nghe nói Ye Sang đến đây, liền tức tốc quay trở về.

"Mấy người làm loạn đủ chưa? Rốt cuộc nhà có còn ai để tôi trong mắt hay không?" - ông nội từ trên những bậc thang chậm rãi đi xuống, ngày hôm nay nhất định phải làm chuyện này minh bạch một lần.

Mọi chuyện đã ra đến nông nổi này, Seung Woon cũng không còn mặt mũi nào để gặp mọi người nữa. Nhưng cũng không muốn loại phụ nữ này đến làm phiền họ, sau khi giải quyết chuyện này ổn thỏa, anh ấy cũng không về lại nhà.

"Đứa con này của nó, nó muốn nhận làm ba của đứa trẻ hay không tùy nó. Nhưng trong gia phả của họ Manoban, tuyệt đối sẽ không có đứa trẻ này. Còn nữa ngay hôm qua những cổ đông của Ji Wang cũng đã đề xuất hủy bỏ chức vụ của Seung Woon, ngày hôm nay cũng đã được tôi thông qua." - ông nội tuy không thường xuyên đến Ji Wang, nhưng người có quyền quyết định cuối cùng vẫn là ông chứ không phải ba Manoban.

Về việc này vốn dĩ Seung Woon không cảm thấy bất ngờ, bình thường những cổ đông của Ji Wang đã đánh giá rất thấp về năng lực của anh ấy, bây giờ còn bê bối đến mức này cũng không còn gì cứu vãn. Đơn từ chức cũng đã được viết từ hôm qua, có thể nói chuyện này đã được chuẩn bị từ trước khi ông nội lên tiếng.

"Ba, chồng của con bây giờ chuyên tâm vào bất động sản, ba lại lớn tuổi như vậy rồi cũng không thể quản bên mặt nước hoa của Ji Wang. Lúc này phế bỏ Seung Woon, ai sẽ dẫn dắt công ty đây?" - mẹ Manoban thật sự tức giận Seung Woon, nhưng dù sao cũng là con của mình nên cố ý nói đỡ vài lời.

"Nhà Manoban thiếu gì người tài giỏi." - Suk Hwang trong lòng cười thầm, lần này quả nhiên là có cơ hội trở mình.

"Đúng là Nhà Manoban có vô số người tài giỏi, nhưng tiền lệ luôn là con của con trai cả mới được kế thừa. Ba của tôi không phải chỉ một đứa con không ra gì là Seung Woon, ông ta còn một đứa con gái, không biết khi nào mới đến lượt của anh." - Lalisa kể từ lúc nghe bên dưới ồn ào đã bước ra khỏi phòng, giọng điệu nói chuyện so với bình thường hoàn toàn thay đổi.

Nghe thấy những lời này của Lisa, hầu hết mọi người trong Nhà Manoban đều trở nên bất ngờ. Trước giờ trong mắt của họ, đứa trẻ này luôn không biết tranh giành chuyện gì, càng không bao giờ muốn vào Ji Wang làm việc. Còn nữa, đối với Seung Woon trước giờ luôn một tiếng cũng anh hai, hai tiếng cũng anh hai. Hôm nay lời lẽ được sử dụng đều tràn đầy oán hận, bất cứ một ai nghe qua cũng đều biết sự thay đổi này chứng tỏ Lisa dường như muốn phân chia ranh giới với Seung Woon.

"Em?" - thật chất anh ấy không quan tâm việc Lisa đến Ji Wang, vì đứa em này quả thật tài giỏi. Để nó dẫn dắt mảng nước hoa của Ji Wang, nhất định cổ đông đều sẽ hài lòng. Nhưng khẩu khí vừa rồi là gì vậy?

"Tôi không có người anh hai đáng thất vọng như anh, Seung Woon Manoban bắt đầu từ hôm nay tôi cùng anh đoạt tuyệt quan hệ." - khi Lisa nói ra câu này ánh mắt lạnh lẽo đến vô hồn, không còn lý do nào để tiếp tục cùng với anh xưng hô như trước.

Anh có biết cũng chính vì nghĩ đến anh, tôi đã từng bước từng bước đẩy người con gái tôi yêu nhất căm hận tôi suốt ba năm. Anh có biết bởi vì anh, tôi bỏ lại tất cả ở phía sau ra nước ngoài du học để làm cái cớ cho sự bỏ trốn hay không? Anh có biết tôi yêu chị ấy đến mức nào hay không? Nhưng tôi lại nhẫn tâm nói ra những lời khiến cho đến bây giờ, mỗi khi chị ấy nhớ lại vẫn luôn là đau đớn tột độ.

Tôi chấp nhận mất đi tình yêu duy nhất và đẹp nhất của mình, chỉ bởi vì muốn anh hoàn thành được tâm nguyện. Phải, hôn nhân đó chị ấy vì tôi mới đồng ý lấy anh, anh đã phải chịu nhiều uất ức đúng chứ? Nhưng trong suốt ba năm đó ngoại trừ không gần gũi với anh, chị ấy cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với anh.

Ở công ty chị ấy luôn cố gắng giúp anh từng bước đi lên, chị ấy giúp anh mở công ty hội họa, giúp anh tìm về với đam mê của mình. Lúc anh ở bên Pháp, chị ấy ở đây lo tất cả mọi chuyện đến độ xém một chút mất mạng trong phòng xông hơi vì kiệt sức. Chị ấy muốn ly hôn với anh, muốn đơn phương ly hôn để số tài sản đó thuộc về anh. Còn nữa chị ấy vì buổi triển lãm đó, muốn giúp anh đứng vững trong Ji Wang. Chị ấy chấp nhận đem Seong Cheon, đem tâm huyết của cả dòng họ ra mạo hiểm, rồi thì sao chứ?

Anh bởi vì sự ích kỷ của bản thân mình, gián tiếp gây ra vụ hỏa hoạn cho kho A. Trong lúc chị ấy ngược xuôi tìm cách giải quyết, anh mỗi một đêm đều ra ngoài, có lẽ những đêm đó anh cùng với cô gái này vui vẻ bên nhau. Chị ấy chấp nhận có thể bỏ ra số tiền gấp mấy lần mua lại số tơ tằm của chú mình, chỉ muốn hoàn thành buổi triển lãm. Nhưng khi mọi chuyện dần tốt lên, anh lại một lần nữa thách thức giới hạn chịu đựng của chị ấy.

Park Chaeyoung của tôi, chị ấy chưa bao giờ phải gánh chịu bất cứ một sự phản bội nào ở bên ngoài. Những người khiến chị ấy đau lòng luôn là những người của họ Manoban, một lần là tôi, lần này lại là anh. Seong Cheon rơi vào khủng hoảng, anh có biết không Seung Woon, ngày tôi chia tay với chị ấy, chị ấy cũng chưa khóc đến mức giống như hôm qua.

Chị ấy không phải khóc bởi vì chồng của mình qua đêm với cô gái khác, bởi vì chị ấy biết bản thân không muốn cùng anh gần gũi, nên chị ấy mặc kệ anh ra ngoài tự tìm thú vui cho mình. Nhưng cô gái anh tìm đến, lại là cô gái luôn đối đầu với chị ấy, anh lại còn có con với cô ta. Seong Cheon rơi vào khủng hoảng, công ty hội họa của anh phá sản, như một cái tát tay dành cho chị ấy. Tất cả những cố gắng trong thời gian qua, đều đổ sông đổ biển. Tôi biết những giọt nước mắt hôm qua của chị ấy, đều là căm phẫn, đều là uất nghẹn.

Tôi chưa từng muốn tranh giành với anh bất cứ điều gì, nhưng ngày hôm nay tôi sẽ làm tất cả để bù lại lỗi lầm ba năm trước của mình. Tôi chẳng những lấy lại Ji Wang từ trong tay của anh, tôi còn muốn lấy lại người con gái đó của tôi. Tôi không có cách nào tha thứ cho anh, tôi không có cách nào tiếp tục gọi anh một tiếng anh hai như trước đây được nữa.

"Xin lỗi... " - ánh mắt đó của Lisa, khiến cho Seung Woon hiểu được sự đỉnh điểm tức giận của em gái mình. Từ nhỏ đứa trẻ này chưa từng nặng lời với anh ta như vậy, có vẻ như lần này thật sự đã không thể cứu vãn nổi.

"Chaeyoung." - thật sự Seung Woon không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy nàng ở đây, anh ấy còn nghĩ rằng cả đời này Park Chaeyoung cũng không bao giờ bước chân vào Nhà Manoban nữa.

Đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người lúc này, Chaeyoung lại thản nhiên hơn bao giờ hết. Nàng từ trên phòng Lisa bước xuống đại sảnh, không phải để góp phần vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Chẳng qua nghỉ ngơi cũng đã nghỉ ngơi rồi, cũng đã đến lúc tìm một nơi khác có không khí tốt hơn ở đây.

"Nội, hôm qua thật đã khiến ông lo lắng. Sau này khi Chaengie đến đây, sẽ chỉ cùng nội thưởng trà thôi." - ở đây nhiều người đến như vậy thì đã sao? Chung quy lại trong mắt nàng cũng không chứa hơn hai người.

"Rất tốt." - nhìn thấy sắc mặt hiện tại của Chaeyoung, cuối cùng ông đã có thể nhẹ nhõm phần nào.

Sau khi nàng chào hỏi ông nội xong, chỉ nói với mẹ Manoban xin phép ra về, tất cả những người còn lại đều giống như vô hình. Lisa nhìn thấy Chaeyoung muốn rời khỏi, tiện thể cũng đi theo nàng. Trong lúc bọn họ ra đi ngang qua người Seung Woon, lúc này đột nhiên người đàn ông đó nắm lấy cổ tay của nàng trong sự chứng kiến của rất nhiều người.

"Anh xin lỗi, Chaeyoung." - biết rằng đó là lời nói dư thừa nhất trong lúc này, nhưng không nói ra thật sự giống tảng đá đè nặng lên vai.

"Hôm qua tôi đã xé đơn ly hôn của tôi và anh." - trong lúc gạt tay anh ta ra khỏi cổ tay mình, nàng tiện thể cũng muốn thông báo một chút.

"Cô là loại người gì vậy? Đổi ý sao?" - Ye Sang nghe thấy đơn ly hôn bị hủy, liền có chút không ngờ hướng về Chaeyoung hỏi rõ.

"Nếu như em sợ việc chúng ta ly hôn sẽ càng rộ lên tin đồn, khiến mọi thứ bị ảnh hưởng thì có thể hoãn lại." - hơn ai hết anh ta biết không có chuyện Chaeyoung chấp nhận anh ta, có vẻ như đây chỉ là một kế hoãn binh của nàng.

"Tôi bị anh phá đến nông nổi này, thứ gì bị ảnh hưởng cũng đã ảnh hưởng hết rồi. Đối với tôi mà nói, mỗi một ngày còn bị gọi là vợ của Seung Woon Manoban anh, chính là sự sỉ nhục thậm tệ nhất." - kế hoãn binh sao? Đến bây giờ anh còn nghĩ tôi phải dùng đến kế hoãn binh.

"Vậy sao em..." - nếu không phải vì lý do đó, Seung Woon thật sự không hiểu nàng tại sao phải xé bỏ đơn ly hôn.

"Anh có tư cách gì đôi bên thỏa thuận ly hôn với tôi, anh có tư cách gì chia đôi tài sản chung đó với tôi. Bây giờ là anh tư chất không sạch sẽ, ở bên ngoài qua lại với loại phụ nữ không ra gì này đến có con. Anh vi phạm bảng hôn ước đó của hai nhà, đương nhiên hiện tại ly hôn thì anh một cắt cũng không có. Tôi còn giữ lại tờ giấy đó để làm gì?" - anh bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Tôi thật chất không cần số tài sản đó, nhưng tôi cũng không để anh nhận được nó trong khi anh không xứng.

Đối với loại người này một câu nàng cũng cảm thấy quá nhiều, sau khi nói xong những chuyện mình cần nói cũng không nán lại nữa. Thật ra Seung Woon đối với chuyện lần này tuy rằng có chút hụt hẫng, nhưng quả nhiên bản thân mình xứng đáng bị như vậy, không một lời oán trách. Về phần Ye Sang lại bắt đầu cảm thấy có vấn đề, anh ta đã bị cách chức khỏi Ji Wang, bây giờ còn bị ly hôn theo kiểu này, có khác gì kẻ trắng tay chứ?

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro