49. Nhân quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Chaeyoung mất tích, Lisa cũng có một chút nghi ngờ Seung Woon cho người làm ra chuyện này. Nhưng theo như cô điều tra biết được, trong suốt những ngày Seung Woon ở trong tù, hắn chưa từng có người vào thăm nuôi. Thực chất cho dù hắn có ý muốn hãm hại Chaeyoung, cũng không có phương tiện gì để thuê người bên ngoài làm việc này cho hắn. Không ngờ hôm nay lại nhận được tin, trong lúc hắn bước vào phòng tắm bị người ta ra tay giết mất.

"Họ Manoban rốt cuộc đã gây ra tội gì? Tại sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác đều nhắm vào chúng tôi."

Ông nội mệt mỏi ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, lúc nghe được tin tức này không khỏi buồn phiền, tuy rằng Seung Woon không phải con cháu của Nhà Manoban, nhưng dù sao anh ta cũng gọi ông một tiếng ông nội trong suốt bao nhiêu năm.

"Trước không chết, sau không chết. Đúng lúc này lại chết, nhất định là cùng một người gây ra." - giữa Seung Woon và Chaeyoung, nếu như có mối liên quan, chắc chắn chỉ có thể là lúc họ từng là vợ chồng của nhau.

"Có khi nào là đối thủ cạnh tranh khi trước của hai người họ không?" - trước đây họ là vợ chồng, Ga Heun cho rằng nếu như có chung một kẻ thù cũng không có gì lạ.

"Không, chị ấy không xen vào chuyện của Seung Woon. Cho dù hắn có thù, cũng không liên quan chị ấy."

Seung Woon không có người thân, bên trại giam đành phải liên lạc với Lisa để nhận xác. Tuy rằng cô hận hắn lần đó khiến Chaeyoung xảy ra chuyện, nhưng người chết rồi còn có thể nói đến hận thù làm gì nữa. Có điều hiện tại cô không có tâm trí lo cho tang lễ của hắn, chỉ có thể nhờ ông nội lo liệu.

"Có tin tức của Chaeyoung chưa con?" - ông nội ở vừa làm xong thủ tục nhận xác, cứ cách một lúc lại gọi hỏi về tình hình của nàng.

"Cảnh sát đã phát tin tức khắp nơi, con và Ga Heun cũng đang đi tìm ở những vùng lân cận viện dưỡng lão." - cô luôn có cảm giác Chaeyoung chưa hề rời khỏi Seoul, thậm chí có thể chỉ bị giấu đâu đó quanh khu viện dưỡng lão này.

"Seung Woon nó ở trong tù không biết gây thù với ai, sau khi chết còn bị người ta đánh gãy nát cả hai tay." - theo như bên pháp y nói lại, tay của Seung Woon là sau khi chết mới bị người ta trút giận vào.

"Những vụ giết người gần đây đều man rợ, nạn nhân sau khi chết rồi vẫn còn bị hành hạ. Hết may miệng đến đánh gãy tay..." - tin tức mấy hôm nay cũng đưa tin liên tục những vụ này, Ga Heun nhớ lại đột nhiên thấy chúng đều có điểm tương đồng.

"Chaeyoung sẽ không sao đâu." - câu nói này không phải một lời tự trấn an, nó giống như đang khẳng định hơn.

Lúc đầu Ga Heun không hiểu vì sao đột nhiên Lisa lại có biểu hiện kỳ lạ đó, có phải cô lo lắng cho Chaeyoung đến phát điên rồi hay không? Rõ ràng nhiều vụ giết người man rợ đến vậy, vẫn còn có thể lóe lên tia hy vọng trong đáy mắt.

"Kẻ đó không muốn hại chị ấy, hắn muốn bảo vệ." - xâu chuỗi lại những sự việc đã qua, Lisa cuối cùng cũng biết được động cơ của kẻ này, cũng hiểu đoạn tin nhắn đó.

Đầu tiên là cô gái dưới cống thoát nước, sau khi cô ta chết đã bị may miệng. Cô gái đó là người đã miệt thị Chaeyoung tàn tật, còn nói người như nàng nên chết được thì chết. Cô gái thứ hai cũng chết rồi sau đó bị may miệng, tuy cô ta không hề mắng chửi Chaeyoung. Nhưng cô ta dùng những lời lẽ đó mắng chửi chị dâu tương lai của mình, đúng lúc cũng chạm đến vết thương lòng của Chaeyoung. Tuy rằng cô ta bị hủy dung, nhưng trên tay cô ta chiếc vòng bạc đó Lisa có thể nhìn ra được. Cuối cùng là Seung Woon, hai tay của anh ta bị đánh gãy, bởi vì khi đó anh ta đã dùng tay của mình đâm một nhát vào vai nàng, sau đó còn dùng đôi tay đó đẩy nàng xuống chân cầu thang.

"Nếu em nói như vậy, tại sao hắn không đưa chị ấy đi sớm hơn. Lại phải đợi đến hôm đó?" - nếu đúng như cô phân tích thì có lẽ là gã đó sẽ không làm hại Chaeyoung.

"Vì hôm đó hắn mới biết em muốn cho chị ấy phẫu thuật, hắn sợ ca phẫu thuật thất bại sẽ phải trả giá bằng mạng của chị ấy." - khi nói ra được những lời này, trong đầu cô cũng đã hiện ra rõ một cái tên duy nhất có thể.

-----------

"Tất cả những gì cần thiết tôi đã đem đến, thời gian này cô hạn chế ra ngoài." - Kang Nam Bo vừa đưa đến đây một lượng lớn đồ ăn, có thể dùng trong một tháng cũng không cần ra ngoài.

"Nhưng chị ấy không chịu ăn gì cả, tôi chỉ sợ có nhiều hơn thế này cũng vô dụng." - người được thuê đến đây chăm sóc cho nàng cảm thấy bất lực, bằng cách nào Chaeyoung cũng không chịu ăn.

Một tiếng thở dài kèm theo vài bước chân nặng nhọc của một đôi giày da vang vọng, cửa phòng hé mở trong tức khắc đã nhìn thấy người mà cảnh sát luôn tìm kiếm từ hôm qua. Đúng là Chaeyoung không hề giống bị bắt cóc, miệng của nàng không bị dán băng keo, tay chân không hề bị trói chặt. Chẳng qua là bị giam lỏng, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở bên ngoài.

"Đồ ăn không hợp khẩu vị chị sao? Em tìm một người khác đến nấu cho chị nhé?" - Nam Bo không nỡ nhìn thấy nàng như vậy, xem ra sắc mặt đã tiều tụy đi nhiều.

"Em muốn gì chứ? Tại sao lại làm ra những chuyện này? Chị đắc tội gì với em sao?"

Cho dù đời này nàng có đắc tội với ai, cũng chưa từng làm khó gì Kang Nam Bo. Từ lúc bị đưa đi đến nay, nàng không nghĩ ra được vì sao Nam Bo phải đối xử với nàng như vậy.

"Em chỉ muốn bảo vệ chị, người muốn hại chị là bọn họ." - tại sao những chuyện không may điều xảy ra với chị hết lần này đến lần khác, giờ chỉ có thể đem chị đi mới có thể giữ cho chị an toàn.

"Tất cả đã qua rồi Nam Bo, Lisa có thể bảo vệ cho chị rất tốt, mau đưa chị về đi." - tuy nói rằng nàng bị Nam Bo đưa đi, nhưng Chaeyoung biết cậu ấy không hề có ý muốn hại mình.

"Chị ta sao? Chị ta bảo vệ chị khi nào?" - nghe đến tên của Lisa, Nam Bo lập tức nổi giận đá vào chân bàn, cả hai tay đều đã tạo thành nắm đấm.

Từ hôm qua đến nay, chỉ cần nàng nhắc đến Lisa, hầu như Nam Bo đều nổi trận lôi đình. Liên tục nói Lisa không xứng đáng ở bên cạnh nàng, khi Chaeyoung hỏi có phải cậu ta có tình cảm với mình hay không. Cậu ấy chỉ cười trừ nói rằng bản thân không hề có tình cảm với phụ nữ, chẳng qua thứ tình cảm cậu ấy dành cho nàng còn nhiều hơn tình yêu nam nữ.

"Em trách lần đó Lisa không về kịp để cứu chị sao? Đó là chuyện ngoài ý muốn, em ấy làm sao biết Seung Woon là người như vậy?" - trước giờ tình cảm của Lisa và Nam Bo rất tốt, nếu như Nam Bo muốn hại Lisa chắc chắn không khó.

"Seung Woon làm chị ra nông nổi này, chị ấy chỉ biết đưa hắn vào tù. Hai con nhỏ đó mắng chị không thương tiếc, chị ấy cũng chỉ biết an ủi chị. Cũng may có em giải quyết mọi chuyện, những kẻ nên chết đều chết hết rồi." - Nam Bo ném một tờ báo về phía của nàng, bên trên có ghi nhận cái chết trong ngục của Seung Woon.

Từ lâu Nam Bo đã không cam tâm nhìn Seung Woon ngồi tù, nhưng chính bởi vì không có cơ hội ra tay được với người trong trại giam. Không ngờ có một hôm Nam Bo biết được người bạn khi trước của mình cùng trại giam với Seung Woon, cậu ta tìm mọi cách mua chuộc tù nhân đó ra tay sát hại.

"Hai cô gái đó cũng là do em thuê người giết họ?" - đến lúc này toàn thân của nàng đều lạnh lẽo, rốt cuộc có phải Nam Bo mắc chứng bệnh gì đó hay không?

"Hắn ở trong tù em không trực tiếp ra tay được, hai con nhỏ đó ở bên ngoài, em cần gì mượn tay người khác." - một nụ cười mãn nguyện phút chốc hiện lên gương mặt vốn dĩ hiền lành, trong đầu lúc này đã hiện lên từng khoảnh khắc bọn họ phải chết như thế nào.

Khi đó Nam Bo chỉ giả vờ ăn trúng thức ăn không hợp vệ sinh, thật ra chỉ muốn theo dõi người phụ nữ bước ra từ quán trà. Nghe được địa chỉ cô ta nói với tài xế taxi. Tiếp đó viện cớ Lisa cho mình đi bệnh viện kiểm tra, Nam Bo lợi dụng lúc này ra tay sát hại cô ta. Sau khi phi tang xác xuống cống gần nhà cô gái đó, lúc này cậu ta mới thật sự tự làm cho bản thân mình bội thực, đến bệnh viện truyền nước cả một đêm như không có chuyện gì.

Chuyện ở cửa hàng thử váy cưới, Nam Bo khi đó vốn muốn đến tiệm tìm Lisa ký giúp một bản hợp đồng. Đúng lúc chứng kiến sự việc, vì thế cô gái này cũng không tránh khỏi cái chết. Sau khi chết cũng bị may luôn cả miệng.

"Tại sao phải đợi đến lúc này mới đưa chị đi." - nàng chắc chắn Nam Bo mắc bệnh tâm lý, những ai cố tình hay vô ý hại nàng, hầu như đều phải trả giá đắt.

"Vì Lalisa đó, cô ta muốn chị làm phẫu thuật. Cô ta không muốn nhìn thấy chị tàn tật, liền đem mạng sống của chị ra đánh cược sao?" - cho dù có xảy ra hậu chấn thương thì đã sao? Cho dù có liệt nửa người thì sao? So với cái chết vẫn tốt hơn rất nhiều.

Thật ra Nam Bo chưa bao giờ có ý hại Lisa, vì cậu ấy biết người mà Chaeyoung yêu nhất chính là cô. Nếu như ra tay với cô, đời này Chaeyoung nhất định không tha thứ cho cậu ấy. Nhưng Nam Bo cũng không muốn để Chaeyoung ở lại bên cạnh Lisa, không chấp nhận cho Lisa đem mạng sống của nàng ra cá cược.

"Là chị muốn làm phẫu thuật, Lisa cũng không đồng ý." - xem ra Nam Bo đã hiểu lầm đứa nhỏ của nàng, cũng may cậu ấy không ra tay tàn độc với Lisa như những gì đã làm cho đến hiện tại.

"Nhưng cuối cùng chị ấy cũng đã đồng ý đó thôi, đúng là nhu nhược. Một kẻ nhu nhược như vậy làm sao bảo vệ chị được chứ?"

Cũng đúng lúc này điện thoại của Nam Bo nhận được cuộc gọi của Lisa, để tránh bị lộ tin tức đành phải ra khỏi phòng tiếp cuộc gọi đó. Lisa nói rằng Ji Wang cần phải ký một hợp đồng quan trọng, Nam Bo đang ở đâu lập tức quay về giúp cô lo chuyện này.

"Chị ấy mất tích cô còn tâm trạng lo cho công ty? Lalisa, cả đời này tôi không để cô tìm được chị ấy đâu." - một lực đánh vào cánh cửa đã khoá lại từ bên ngoài, sau khi dặn người của mình vài câu, lập tức quay trở về Ji Wang.

Trên đường quay trở về Nam Bo nhớ lại ngày hôm đó đã qua mặt được tất cả mọi người như thế nào chỉ có thể cười nửa miệng. Bọn họ tìm tới tìm lui cũng không tìm được nàng, vì họ không nghĩ ra được người đứng phía sau chuyện này chính là cậu ấy.

Hôm đó sau khi biết tin Lisa muốn Chaeyoung làm phẫu thuật, Nam Bo đã vô cùng tức giận quyết định không để cho nàng mạo hiểm. Lúc đầu dự định trên đường đưa Chaeyoung đến viện sẽ rẽ sang một lối khác, nhưng chính vì có ông nội đi theo nên Nam Bo không thể thực hiện được. Nói về ông nội, Nam Bo cho rằng ông luôn là người đối tốt với Chaeyoung, vì thế chưa từng có ý định sẽ hại ông.

Đêm đó Nam Bo pha một ít thuốc ngủ vào trà của ông và viện trưởng. Về phía Chaeyoung không hề dùng qua loại trà đó, nên vẫn có thể tiếp cuộc gọi của Lisa vào lúc nửa đêm. Vào khoảng 5h sáng Nam Bo gõ cửa gọi Chaeyoung nói rằng có việc cần trở về gấp, con đường cũng đã được khai thông rồi nên quay về trước khi cơn bão đó lại quét qua. Sau khi Chaeyoung ra khỏi phòng liền bị Nam Bo đánh thuốc mê, bế nàng vào căn phòng trước đây của dì Kim.

Kể từ sau khi dì Kim mất, căn phòng đó cũng không ai ở nữa. Bọn họ đều đồn nhau rằng nơi đó có ma, khiến không ai dám lui tới đó nữa. Cậu ấy muốn qua mắt mọi người nên tự mình uống tách trà có thuốc, sau đó quay trở về phòng như không có gì xảy ra, giống như bản thân cũng là một nạn nhân trong chuyện này. 

Khi mọi người phát hiện nàng mất tích, vì có cây đổ chắn đường nên cảnh sát chưa đến đúng lúc đó. Nam Bo sau khi tỉnh dậy liền giả vờ ra xe ngồi một mình, như tự trách bản thân không bảo vệ cho nàng cẩn thận. Thực chất cậu ấy đã lén lút đưa Chaeyoung vào trong cốp xe, cậu ấy ngồi lì ở trên xe là để kiểm soát rằng nàng không vô tình bị ngạt.

Sau khi con đường được khai thông, Nam Bo lấy lý do ra ngoài khu vực bên ngoài tìm kiếm nàng, nhưng thật ra là hiên ngang dùng đường lớn mang Chaeyoung ròi khỏi. Sau đó cậu ấy đưa nàng đến địa điểm hiện tại, nhờ người chăm sóc. Với tình hình hiện tại cảnh sát đã đưa thông tin khắp nơi về nàng, không dễ dàng để bỏ trốn nữa. Chỉ còn cách tạm thời án binh bất động, có cơ hội sẽ đưa nàng đến quê của cậu ta, ở nơi đó cậu ta cũng có cách qua mặt cảnh sát dễ dàng hơn, mãi mãi đưa Park Chaeyoung rời khỏi Đại Hàn mà không ai hay biết.

-------------

"Nam Bo, Lisa có ở Ji Wang hay không?" - quần áo Ga Heun mặc có hơi khác với thường ngày, khi hỏi về cô nét mặt đột nhiên có chút vui vẻ.

"Chị cũng biết dạo gần đây chị ấy phải tìm Chaeyoung unnie mà, làm sao đến công ty được chứ?" - đương nhiên Nam Bo nhìn ra được bộ dạng kỳ lạ này của Ga Heun, có vẻ như chị ấy không giống như thường ngày.

"Thật ra thấy Lisa mệt mỏi như vậy khiến chị không yên lòng, đám bắt cóc đó không biết làm cái gì nữa, người sống thì phải đòi tiền chuộc, chết rồi cũng nên cho người ta nhìn thấy xác." - khi nhắc đến chuyện này, đột nhiên thái độ của Ga Heun lại vô cùng khó chịu.

Thật ra từ lâu Nam Bo đã biết Ga Heun là tình cũ trước đây của Lisa, Chaeyoung cũng thường xuyên nhờ cậu ấy quan sát hai người họ. Hai người này bình thường ngoại trừ công việc cũng không có gì khả nghi, tuy rằng Lisa luôn giúp đỡ Ga Heun vô điều kiện nhưng có thể chỉ để chuộc lại lỗi lầm khi trước, Ga Heun cũng không có chút biểu hiện gì gọi là níu kéo đoạn tình cảm trước đây.

"Chaeyoung luôn coi chị là bạn, bây giờ chị ấy mất tích chị lại muốn nhìn thấy xác của chị ấy?" - con người này trước giờ đều làm ra vẻ rất yêu thương nàng, hôm nay cuối cùng cũng lộ mặt thật rồi sao?

"Dù sao chị ấy cũng không chấp nhận được việc mình bị tàn phế, cuộc phẫu thuật đó lại không nắm chắc sẽ thành công. Nếu như để Lisa đau khổ nhìn thấy chị ấy chết trên bàn mổ, thôi thì cứ như vậy cũng hay." - lời nói của Ga Heun cố tình xoáy sâu vào trọng điểm, đồng thời quan sát nét mặt của Kang Nam Bo lúc này.

Về việc Lisa đoán ra được người bắt cóc Chaeyoung không ai khác ngoài Kang Nam Bo, Ga Heun lúc đầu không tin được lại có chuyện hoang đường này xảy ra. Tiếp đó Lisa lần lượt phân tích từng chuyện một, cuối cùng nhìn ra được có rất nhiều điểm khả nghi.

Đầu tiên là cả ba người đều bị đánh thuốc mê, nhưng ông nội và viện trưởng rất lâu mới có thể tỉnh lại, có điều Nam Bo trạng thái phục hồi lại vô cùng tốt. Không phải bởi vì cậu ấy là thanh niên khỏe mạnh, so với người lớn tuổi ít bị ảnh hưởng hơn. Mà thực chất cậu ấy kiểm soát được lượng thuốc mình uống vào, ít hơn rất nhiều so với của ông nội và viện trưởng.

Tiếp theo đó là một mình ngồi trong xe hàng giờ liền, trong khi mọi người đều tìm kiếm khắp nơi bên trong viện. Nếu như là cậu ấy của trước đây nhất định sẽ lục tung viện dưỡng lão này lên mất, chứ không phải làm một chuyện hết sức dư thừa như ngồi bên trong xe tự trách. Lisa đoán rằng khi đó Chaeyoung đã bị giấu vào trong xe, cậu ấy ở trong đó là để canh chừng nàng.

Khi con đường được khai thông, lại hấp tấp đưa xe ra khỏi viện dưỡng lão không nán lại thêm một khắc nào nữa, thật ra là cố ý muốn bỏ trốn, sợ rằng cảnh sát cuối cùng sẽ phát hiện được bên trong xe của cậu ấy có điểm khả nghi. Cuối cùng là chi tiết của Hank, sau khi nghe Ga Heun nói nhờ Hank đánh mùi của Chaeyoung ở những người hôm đó có mặt ở viện, cậu ấy có tật giật mình đã làm đánh rơi cả cốc nước trên tay mình. Cũng tìm cách rời khỏi càng nhanh càng tốt, mà không hề biết rằng thực chất Hank không thể sử dụng được mũi của mình.

Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán, tất cả đều không thể đưa ra làm bằng chứng. Chính vì vậy Ga Heun đề nghị với Lisa sẽ dụ rắn ra khỏi hang, tất cả những người có lỗi với Chaeyoung đều bị cậu ấy ra tay. Nếu như không ngừng chỉ trích nàng trước mặt cậu ấy, làm ra bộ dạng trở mặt vô tình, sẽ có thể thử được có phải cậu ấy hay không. Ga Heun tình nguyện đứng ra đảm nhận việc đó, có điều Lisa hoàn toàn không đồng ý vì cho rằng rất nguy hiểm, nhưng Ga Heun vẫn một mực muốn dùng cách của mình để nhử Kang Nam Bo.

"Ga Heun, bây giờ Chaeyoung cũng không tìm được. Chị có nghĩ bản thân sẽ thế chỗ của chị ấy, ở bên cạnh Lisa không?" - cô ta hoàn toàn không giống như mấy hôm nay tỏ ra lo lắng cho chị ấy nữa, xem ra không tìm được Chaeyoung mới là kết quả mà Ga Heun muốn nhất.

"Phải, trước đây chị ấy cái gì cũng hơn chị một bậc. Nhưng em không thử xét kỹ lại bây giờ Park Chaeyoung là cái gì? Đầu óc điên điên khùng khùng, mắt cũng bị biến chứng, còn có thể liệt nửa người. Nói chị ấy là tàn phế cũng không sai, chị muốn đến bên cạnh Lisa cũng không cần làm cái bóng của chị ta." - tuy rằng Nam Bo che giấu rất tốt biểu hiện bên ngoài của mình, nhưng Ga Heun cảm nhận được hơi thở của cậu ta có một chút gấp gáp.

"Hôm nay chị đến đây chỉ muốn hẹn Lisa đi dự sinh nhật một người bạn cũ, không gặp được cũng không gọi được. Em giao thiệp mời này lại cho em ấy nhé, người bạn này bây giờ có địa vị rất cao, nói Lisa đừng có bỏ lỡ đó." - Ga Heun đưa một tấm thiệp cho Kang Nam Bo liền rời khỏi, theo như kế hoạch đã vạch ra tiến hành không có chút sơ sót.

Ga Heun đi khỏi không lâu, laptop của Nam Bo cũng bị ném xuống bàn. Vừa rồi nếu như không nhịn được nhất định sẽ giết chết người phụ nữ này tại chỗ, cô ta gọi chị là gì? Cô ta có tư cách gì gọi chị là người tàn phế, đám người này tại sao cứ thích gọi chị là tàn phế, tại sao phải độc mồm độc miệng như vậy. Chỉ vì cô ta đến đây đều có camera ngoài đại sảnh quay lại, nếu chết trong căn phòng này Nam Bo đương nhiên khó thoát tội. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tấm thiệp này cho tôi, xem ra người tối nay cùng đi với cô không nên là Lalisa Manoban rồi.

---------------

"Mẹ, con không đi đâu, không đi đâu."

Kang Nam Bo nắm lấy vai áo người phụ nữ phía trước van xin tha thiết, cậu ấy không muốn cùng với hai người đang đợi sẵn trên xe đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

"Họ sẽ chăm sóc cho con tốt hơn, mẹ không còn cách nào khác." - người phụ nữ này tuy không nỡ xa đứa con duy nhất của mình, nhưng thật sự bà ấy không còn khả năng nuôi dưỡng.

Bà ấy vừa phát hiện bản thân có khối u chèn ép dây thần kinh. Sợ rằng có một ngày bản thân không nhìn thấy gì nữa, sẽ không thể nào lo lắng cho Nam Bo.

Năm đó có một cặp vợ chồng hiếm muộn, nhìn thấy Kang Nam Bo liền có ý định nhận làm con nuôi. Bởi vì lo lắng cho tương lai sau này của cậu ấy, cuối cùng đành phải gạt hết tất cả đưa cậu ấy cho gia đình kia chăm sóc.

Nam Bo không có ba, bởi vì mẹ của cậu ấy bị người ta xâm hại khi tuổi đã quá tứ tuần. Mặc dù Nam Bo rất thông minh, nhưng từ nhỏ đã bị một căn bệnh gọi là rối loạn nhân cách. Chỉ cần ai vô tình gây hại đến người mà cậu ấy yêu thương nhất, cậu ấy như thể hoàn toàn biến thành một người khác, không thể nào kìm chế được.

Sau này mẹ của cậu ấy quả thật bị mù một bên mắt, may mắn được viện trưởng của một viện dưỡng lão đưa về phụ giúp chuyện lặt vặt. Nam Bo đã nhiều lần muốn quay về tìm mẹ, nhưng cặp vợ chồng đó đều tìm cách ngăn cản.

Có một năm cậu ấy biết được nơi của mẹ đang ở, mong muốn được đến đó cho dù có cực khổ cách mấy cũng ở lại với bà . Cũng chính lúc này cậu ấy biết bà cần một khoảng tiền lớn phẫu thuật tim, cậu đã quay trở về vay mượn ba mẹ nuôi của mình giúp đỡ. Nhưng người mẹ nuôi này liên tục mắng cậu ấy, còn nói loại người tàn tật phế vật như mẹ cậu ta không chết cũng vô dụng.

Đêm hôm đó Nam Bo đã cạy mở két sắt, hòng lấy đi một số tiền giúp mẹ làm phẫu thuật. Sau này cậu ấy sẽ dùng cả đời của mình để trả cho họ, nhưng không may cậu bị hai vợ chồng đó phát hiện, sau khi đánh cậu một trận no đòn cũng đuổi cậu ra khỏi nhà.

Quay trở về viện dưỡng lão khi trong túi chỉ vừa đủ tiền xe, Nam Bo lại hay tin có người cho mẹ cậu ấy một số tiền rất lớn. Nghe mọi người nói tên của chị ấy là Park Chaeyoung, ái nữ duy nhất của Seong Cheon nổi tiếng trong lĩnh vực tơ tằm. Khi đó Nam Bo không biết làm sao mới gặp lại được người này, vì kể từ lần đó dường như chị ấy cũng không đến nữa.

Nam Bo không dám để cho mẹ của mình biết mình bị ba mẹ nuôi đuổi đi, nên chỉ nói với bà xin phép họ đến đó thăm bà. Ngay cả viện trưởng cũng không biết mối quan hệ mẹ con của họ, vì cả hai người đều xưng hô rất xa lạ bởi vì mẹ của Nam Bo muốn cậu ấy làm như vậy. Cậu ấy xin vào làm ở một quán ăn cách viện dưỡng lão khá xa, người chủ này vô cùng tốt bụng. Chẳng những cho cậu ấy đi học một buổi, cuối tuần còn cho cậu ấy nghỉ làm về viện thăm mẹ.

Vốn dĩ cho rằng sau khi phẫu thuật tim sẽ có thể yên ổn sống như vậy cả đời, nhưng sau đó vài năm trong một lần Nam Bo quay về lại xảy ra chuyện. Mẹ của cậu ấy bị phát hiện té ở chân cầu thang, mọi người đều nói là do mắt của bà đã hư luôn bên còn lại nên không nhìn thấy gì nữa.

Mặc dù rất đau khổ vì sự ra đi đột ngột của mẹ mình, cũng chính là dì Kim mà mọi người hay gọi. Nhưng cũng là cái số, không thể trách ai được. Có điều sau này cậu ấy vô tình nghe được, năm đó mẹ cậu ấy không phải tự mình té, mà là bị người ta xô ngã.

Có một nhà từ thiện cố tình đến viện dưỡng lão làm truyền thông, lúc đi đến cầu thang nhìn thấy dì Kim quá chậm chạp nên đã xô bà ấy né qua một chút. Nhưng mắt của bà không nhìn rõ do đó mất đà té xuống, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.

"Dù sao sống cũng như phế nhân, chết rồi chẳng phải mau hết một kiếp sao?"

Người từ thiện này có tiếng tăm rất lớn, năm đó viện trưởng cũng không dám làm phật ý người đó nên hoàn toàn im lặng. Bởi vì nếu như nói ra, người này sẽ phá nát viện dưỡng lão, bao nhiêu số phận cơ nhỡ của những ông lão bà lão sẽ vô cùng bi thảm.

Nam Bo sau khi biết được chuyện này không trách viện trưởng, nhưng căn bệnh của cậu ấy phát bệnh ngày càng nặng thêm. Cậu ấy chán ghét bất cứ ai chửi người mình thương yêu nhất là "phế nhân", cũng thề độc rằng sau này nếu như ai còn động đến người cậu ấy yêu thương, cậu ấy nhất định sẽ khiến người đó trả giá đắc.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, một cái tên tưởng chừng như đã sớm chìm sâu vào quá khứ, một lần nữa lại hiện lên vô cùng rõ nét. Park Chaeyoung tuyên bố ly hôn với Seung Woon Manoban, Seung Woon Manoban bị phát hiện qua lại với kẻ thứ ba. Cái tên Park Chaeyoung lúc này một lần nữa gợi nhớ hình ảnh chị gái năm đó, cũng là ái nữ của Seong Cheon.

Kể từ khi biết được Chaeyoung, cậu ấy dường như luôn muốn tìm cách tiếp cận trả lại ơn tình ngày trước. Khi đó Ji Wang đăng tin tuyển dụng, Nam Bo lại nghe rất nhiều tin đồn giữa Lalisa và Chaeyoung. Quyết định sẽ đầu quân vào Ji Wang, từ nơi Lalisa tìm cách để quen biết nàng, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi hơn rất nhiều khi người đứng ra tuyển thật sự lại là Chaeyoung.

Cơ may thế nào Chaeyoung lại chọn Nam Bo làm trợ lý cho Lisa, còn giao cho cậu ấy giúp mình làm nội gián quản lý vị Tổng giám đốc họ Manoban đó. Nam Bo kể từ đó về sau đều hết mực làm tốt nhiệm vụ của mình, dần dần được mọi người coi trọng. Từng bước từng bước đến gần với nàng hơn, nhưng thật sự loại tình cảm đó không phải là nam nữ, chẳng qua đối với cậu ấy thì nàng chính là đại ân nhân, là người duy nhất chịu giúp đỡ mẹ của cậu ấy lúc nguy nan nhất.

Ngày cậu ấy nhìn thấy Chaeyoung bị ngã dưới chân cầu thang, lập tức nhớ lại hình ảnh năm đó của mẹ mình, toàn thân run rẩy, căn bệnh năm xưa lại dần dần quay trở lại. Hai cô gái một kẻ cố tình một kẻ vô ý, đều mắng nàng là phế nhân. Bọn họ sau khi chết đều bị may miệng lại, bởi vì cậu ấy cho rằng miệng của loại người này thật khiến người ta căm ghét.

Tiếp sau đó liền ra tay với Seung Woon, vốn dĩ sau khi giải quyết mọi vật cản sẽ yên tâm cả đời ở bên cạnh âm thầm báo ân. Nhưng không ngờ Lisa lại muốn đưa nàng vào chỗ chết, Ga Heun loại nữ nhân ngày thường tỏ ra vẻ quan tâm lo lắng, vừa quay lưng lại chính là lại miệt thị chị ấy là phế nhân.

--------------

Bữa tiệc đó không nhìn thấy sự có mặt của Lisa, Ga Heun sau khi có một chút rượu gương mặt đã bắt đầu ửng đỏ, đi dạo một vòng sân sau hòng muốn dụ tên giấu mặt phía sau. Khi đến chỗ không có người, không ngoài dự đoán bị người ta dùng dây thừng siết cổ, tên này ra tay vô cùng dứt khoát xém một chút Ga Heun đã không đợi được lúc cảnh sát lao vào ứng cứu.

Sau khi biết kế hoạch bại lộ cậu ấy lao nhanh vào một bụi rậm bỏ trốn, dù sao vừa rồi ngụy trang rất tốt cũng không ai nhìn ra được cậu ấy là ai. Thật ra cảnh sát giả vờ để xổng cậu ấy, nhưng vẫn luôn có một nhánh khác theo dõi gắt gao.

Kang Nam Bo cẩn thận đến mức thuê một chiếc xe khác, không trực tiếp dùng xe của mình. Lúc đầu cậu ấy lái xe một vòng quay trở về nơi thuê xe, sau đó lại sử dụng xe của mình ở nơi đó muốn nhanh chóng lái về nhà, nhưng lúc này chiếc xe đột nhiên đổi hướng khi Nam Bo nhận được một cuộc gọi.

"Anh đến mau đi, chị ấy sốt đến mê man rồi. Đã nhiều ngày chị ấy không chịu ăn gì cả. Sẽ chết người đó, mau đưa chị ấy vào viện đi." - cô gái đó liên tục cầu cứu Nam Bo, tình hình hiện tại của Chaeyoung có hơi không ổn.

Nam Bo sau khi nghe tin liền nhất mực đề chân ga, Lisa cùng với các trinh sát mặc thường phục cố gắng đuổi theo, nhưng luôn tạo khoảng cách an toàn nhất để không thể bị phát hiện.

Nơi được cho là giấu Chaeyoung chính là nhà cũ của cậu ấy và mẹ, nó từ lâu đã nằm trong khu quy hoạch treo nên ít ai lui đến. Sau khi đoán được Chaeyoung bị nhốt trong đây, cảnh sát cũng đã lao vào khống chế Kang Nam Bo, phá cửa xông vào.

"Lalisa Manoban, cô gài bẫy tôi? Cô cho Jang Ga Heun gài bẫy tôi?" - thì ra tất cả đều là một cái bẫy, bọn họ cố tình muốn đích thân cậu ta đưa họ đến đây.

"Cậu luôn miệng nói yêu thương chị ấy, muốn bảo vệ chị ấy. Nhưng cậu có từng nghĩ qua cậu vì chị ấy giết người, giam lỏng chị ấy, bắt chị ấy sống không bằng chết thế này so với những người đó, cậu thực chất mới là người tàn nhẫn nhất." - Lisa không có quá nhiều thời gian với cậu ta, chỉ nói vài câu liền đem nàng rời khỏi. Lúc này Chaeyoung hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, nhiệt độ cơ thể cao quá mức chịu đựng.

-------------

"Có phải lúc đó chị không nên cứu dì Kim không?" - một bó huệ trắng được đặt lại mộ bia quen thuộc phía sau viện dưỡng lão, âm thanh nặng nề chỉ có thể đủ cho người bên cạnh nghe thấy.

"Thật ra nhân chị gieo vốn dĩ tốt đẹp, chỉ là quả mà Nam Bo mang đến đã hoàn toàn biến chất." - ngay sau khi Chaeyoung khỏi bệnh, đã muốn cô đưa nàng đến đây. Đứng trước mộ bia hiện tại, chỉ có thể thở dài phiền muộn.

"Khi đó chị chỉ cứu có một người, nhưng khiến Nam Bo vì chị giết bao nhiêu người. Cậu ấy là thanh niên ưu tú mà, Lisa...nhưng bây giờ đều vì chị nên cái gì cũng không còn nữa." - bên phía cảnh sát đã truy tố Nam Bo hành vi cố ý giết người, ngày ra tòa cũng không còn lâu nữa.

Nam Bo ngoại trừ bị căn bệnh đó làm bản thân mất nhận thức, cậu ấy vốn dĩ là một người vô cùng ưu tú. Nhưng nhân quả tuần hoàn, giết người đền tội. Cho dù có mời luật sư tốt nhất, giúp cậu ấy đem chuyện thần kinh không bình thường để làm một lý do. Giảm mức án từ chung thân xuống còn hai ba mươi năm thì đã sao? Con người sống được bao lâu trên đời này, ngồi tù ngần ấy thời gian thì đúng là cái gì cũng không còn nữa.

Có một hôm nàng cùng Lisa đến trại giam thăm cậu ấy, tình trạng của Nam Bo đã ổn định hơn rất nhiều. Trong suốt buổi thăm nuôi, cậu ấy không ngừng hỏi nàng ở bên ngoài có bị ngươi khác ức hiếp hay không. Chaeyoung đã khuyên cậu ấy đừng nên nông nổi nữa, cố gắng cải tạo thật tốt, ở bên ngoài cô và nàng đều cố gắng tìm kiếm những luật sư giỏi hơn để kháng cáo cho cậu ấy. Nhưng Nam Bo cũng biết tội mình gây ra xứng đáng phải gánh chịu, chỉ nhờ nàng một chuyện duy nhất.

"Mỗi năm đến ngày giỗ của mẹ, giúp em mua cho bà một bó huệ trắng có được không?"

"Chị đợi em về. Em còn phải giúp chị làm nội gián ở Ji Wang, giúp chị canh chừng Lisa nữa."

Thời gian thăm nuôi kết thúc, tất cả sự kìm nén của cậu ấy sau khi quay lưng lại đều để cho nó từng hàng rơi xuống gương mặt. Lisa nói rất đúng, nhân của chị gieo không sai, nhưng quả người đem đến đã hoàn toàn biến chất. Hối hận muộn màng, quay đi ngoảnh lại chỉ còn nổi oán than.

To be continued...

Jang Ga Heun: chap trước nhỏ nào kêu chị trùm cuối đâu???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro