Chương 5 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ZHIHU] Có chuyện tình nào ngọt đến mức làm bạn bật cười không? (5/5) KẾT
_______________________________

Tối hôm đó, tôi đúng hẹn xuất hiện trước cổng nhà Thịnh Nghiên Thư.
Bước vào cửa, Thịnh Nghiên Thư lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép lê có hình tai thỏ màu hồng, không hợp với phong cách người nhà anh chút nào.
"Ấy đừng, cho em một đôi bình thường là được rồi".
"Mua cho em đó, đi vào đi."
Anh biết tôi thích thỏ hồng, nhưng không biết đôi dép này là chuẩn bị từ khi nào.
Đến phòng khách, chú và dì đã ở trong bếp, nghe thấy tiếng động liền cùng nhau nhìn sang, bên trong bồn bày đầy các loại nồi bát hỗn độn, không biết có phải là định làm nguyên một bàn tiệc Mãn Hán hay không.
Chỉ là lúc này phòng bếp thì lộn xộn, hai người còn trông hơi có vẻ chật vật.
Hai người đi tới, đứng chắn trước cửa phòng bếp, như là đang che giấu gì đó.
Thịnh Nghiên Thư nhíu mày: "Cha mẹ đốt cái gì à?"
Một mảnh trầm lặng, Thịnh Nghiên Thư cam chịu đeo tạp đề vào, xoa xoa đầu tôi: "Em ra phòng khách ngồi một lát đi, anh đi nấu cơm."
Vừa mở cửa, một mùi khét gay mũi đập vào mặt.
Ba mẹ anh liếc nhau, xấu hổ cười cười.
Tôi nhanh chóng đi theo Thịnh Nghiên Thư bịt mặt xông vào: "Em tới giúp anh!"
Thoát khỏi cục diện làm người ta ngạt thở, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thịnh Nghiên Thư thuần thục bật bếp, mở cửa thông gió, rửa sạch chén bát.
Phòng bếp quả thực đã biến thành bãi chiến trường.
Có thể nhìn ra, chú dì rất muốn làm một bàn thức ăn ngon, nhưng cả hai đều không rành việc nấu nướng.
Tôi không dám ở phòng khách đợi một mình, liền đi theo Thịnh Nghiên Thư phụ một tay.
Anh cũng không đuổi tôi, thỉnh thoảng còn rảnh tay vụng trộm đút cho tôi thử chút đồ ăn.
"Anh làm rất thuần thục nhỉ?" Tôi gặm miếng cà rốt, chậm rãi nhai nhai.
"Ừm, bố mẹ đều bận bịu, từ khi còn bé anh đã tự mình nấu cơm, quen rồi."
Nghe được chuyện này, tôi thực sự đau lòng: "Sớm biết vậy năm đó em đã làm nhiều đồ ăn hơn chút."
Nghe anh tôi nói, cơm ở căng tin bọn họ đến chó còn không thèm ăn.
"Không sao, anh vẫn ăn đủ no mà." Thịnh Nghiên Thư khẽ cười nói: "Anh trai em không giành được với anh đâu"
Thịnh Nghiên Thư nấu cơm rất nhanh, nguyên liệu bày lung tung trên bàn dần vơi bớt, biến thành một bàn đồ ăn thịnh soạn.
"Giai Kỳ, qua đây."
Cha anh cười vẫy tay với tôi.
Tôi ngại ngùng đi qua, thấy ông móc ra một bao lì xì dày cho tôi. 
"Quà gặp mặt của chú và dì
Tôi chắp tay sau lưng, không biết phải làm sao.
"Cảm ơn ba mẹ." Thịnh Nghiên Thư tự nhiên cầm lấy, nhét vào túi tôi, nói: "Ăn cơm thôi."
Ba anh trừng mắt lườm một cái, rồi nhìn tôi cười: "Giai Kỳ à, ăn nhiều chút nhé, cứ tự nhiên như ở nhà đi."
Tôi gật đầu dạ vâng. "Cháu cảm ơn chú"
Mẹ anh đẩy về phía tôi một chiếc hộp: "Tặng con, mở ra xem chút đi".
Tôi thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn dì."
Mở nắp hộp, bên trong là một chuỗi vòng ngọc lục bảo tròn xoe.
Tôi biết chuỗi vòng này rất quý giá, muốn từ chối, mẹ anh lại nói:
"Năm đó dì kết hôn, bà nội Nghiên Thư mang chiếc vòng này truyền cho dì. Hôm nay dì tặng nó cho con, con và Nghiên Thư ở bên nhau, dì và chú đều rất vui."
"Mẹ." Thịnh Nghiên Thư gọi một tiếng, đột nhiên nói: "Con cảm ơn."
Cuối bữa cơm, ba anh uống quá nhiều, mới nói tới chuyện những năm gần đây anh trai tôi không ít lần đến nhà Thịnh Nghiên Thư ăn chực.
Nhân khẩu nhà họ ít ỏi, lễ tết cũng không có mấy ai qua lại, chỉ có anh tôi, vừa đi công tác về, liền cứ thế thường xuyên tới.
Thời gian dần qua, bọn họ cũng đều biết Vưu Xuyên Trạch có một cô em gái.
Chú nói:
"Nhìn thấy Tiểu Vưu, chú liền biết em gái nó chắc chắn không tệ. Chú còn nhớ có một năm, đêm ba mươi tết, cháu gọi video cho anh mình, tiểu cô nương cười thật là vui vẻ, chú dì ngồi nghe cũng thấy vui lây. Hai anh em các cháu nói chuyện phiếm còn thú vị hơn cả đêm tiệc cuối năm."
"Nghiên Thư tính tình lạnh nhạt, lại lớn hơn cháu nhiều tuổi, chú và dì cũng không dám nghĩ tới cái chuyện tốt này. Không ngờ nó thật sự có can đảm mà ra tay, ha ha, thằng nhóc này, có bản lĩnh giống chú năm đó."
Thịnh Nghiên Thư ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Ba,.... ba uống nhiều rồi."
Chú cười híp mắt nhìn dì nói: "Em xem, hai đứa còn không tin, năm đó lúc anh theo đuổi em, có phải là rất quyết đoán hay không?"
Dì nhấp một ngụm trà, hơi mỉm cười.
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, lúc gần đi, mẹ anh gọi tôi lại:
"Giai Kỳ, cho dì số điện thoại của mẹ con đi. Những chuyện còn lại, cứ giao cho trưởng bối hai bên. Con và Nghiên Thư đừng có áp lực quá. Dù sau này hai đứa có thể thành đôi hay không, nhà dì vẫn luôn hoan nghênh con tới làm khách."
Trên đường trở về, Thịnh Nghiên Thư nhéo nhéo mặt tôi: "Vui lắm sao?"
Tôi cười hỏi: "Sao anh nhìn ra được thế?"
"Mặt đỏ rần." Thịnh Nghiên Thư cười giữ chặt tôi.
Điện thoại vang lên, vừa bắt máy, giọng anh tôi truyền tới: "Sao rồi?"
"Chú dì rất tốt với em."
"Em nói thật cho anh, em mà bị bắt nạt anh sẽ thay em tẩn cho Thịnh Nghiên Thư một trận."
"Chú dì thật sự rất tốt mà." Tôi nhìn Thịnh Nghiên Thư một chút, chỉ thấy anh nghiêm túc nghe tôi trả lời điện thoại: "Còn nữa, không cho phép anh đánh anh ấy."
"Xì, tranh thủ thời gian về đi, anh nấu cơm rồi, đang hâm nóng phần em đấy."
"Em ăn no rồi___"
Bíppppp___
Anh tôi cúp điện thoại, tiếng bíp dài thể hiện thái độ khó chịu của anh
"Anh ấy không chịu hiểu." Tôi buồn bực nói với Thịnh Nghiên Thư : "Rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau lâu vậy rồi, anh ấy cứ luôn hạn chế tự do của em."
"Giai Kỳ, chúng ta kết hôn đi."
Đối mặt với lời cầu hôn đột ngột của anh, đột nhiên xuất hiện cầu hôn, tôi sửng sốt.
"Anh đã dặn lòng mình phải chậm lại, nhưng anh không muốn đợi thêm nữa, qua nửa năm nữa, chúng ta kết hôn đi, được không?"
"Qua nửa năm nữa là mùa đông rồi......" "Em còn muốn mặc váy cưới xinh đẹp......"
Thịnh Nghiên Thư hít sâu một hơi: "Được, đầu xuân năm sau___."
"____Tháng sau đi." Tôi đồng thời mở miệng, nói xong liền le lưỡi.
Thịnh Nghiên Thư búng khẽ một cái trên trán tôi: "Em nghĩ cái gì thế hả? Đã nói cho em thêm thời gian, lỡ như em không thích anh thì sao đây?"
"Em thích mà!" Tôi nhảy dựng lên, ôm Thịnh Nghiên Thư: "Mọi người lúc nào cũng nghi ngờ em!"
Thịnh Nghiên Thư cười lên: "Được rồi, anh tin em."
Tôi nhìn nụ cười làm người ta say mê của anh, đột nhiên nhỏ giọng: "Bọn họ đều nói trước khi kết hôn nên thử ..... một lần......"
"Thử cái gì?"
Mặt tôi nóng lên, nhìn anh chăm chú: "Thì là...... thử...... chuyện kia á....."
Thịnh Nghiên Thư toàn thân đột nhiên cứng đờ, mắt như ghim trên mặt tôi.
Yết hầu anh lên lên xuống xuống: "Không được, em còn nhỏ."
Tôi ghé sát lại, cọ cọ: "Em nhỏ chỗ nào?"
"Đừng nghịch." Thịnh Nghiên Thư thấp giọng quát một tiếng, ôm eo tôi không nhúc nhích.
Tôi ôm anh, lẩm bẩm: "Anh sợ anh trai em có đúng không!"
"Vưu Giai kỳ, anh là sợ em khóc thôi."
Tôi không cam lòng nhìn anh thật lâu, Thịnh Nghiên Thư cười cười vỗ đầu tôi: "Đi thôi, tiểu sắc quỷ, đưa em về nhà."
Xe dừng dưới nhà anh tôi, Thịnh Nghiên Thư hỏi: "Hôm nay anh trai em trực ca đêm, ở nhà một mình có sợ không?"
"Sợ." Tôi dõng dạc nói.
Thịnh Nghiên Thư gật gật đầu, mang theo túi của tôi xuống xe. Anh vốn đã quen đường, còn có chìa khoá nhà anh tôi.
Trong nhà không có ai, anh tôi trước khi đi còn hâm nóng đồ ăn đậy trên bàn, đồ ăn đủ cho cả một con heo ăn luôn.
Tôi lặng lẽ nhìn thời gian, 11 rưỡi, nghe nói đêm nay có mưa to.
"Em muốn xem phim."
"Đi ngủ."
"Không ngủ."
Thịnh Nghiên Thư nhượng bộ, tìm đĩa CD trong ngăn kéo.
Tôi nhân cơ hội này đổi một bộ đồ ngủ rộng rãi, xoã tóc, ôm đồ ăn vặt đi vào phòng khách.
Thịnh Nghiên Thư nhìn tôi một chút, dời ánh mắt.
Phim rất nhàm chán, tôi díu cả mắt lại.
Vừa thiu thiu muốn ngủ, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền.
Tôi theo bản năng rụt người vào lòng Thịnh Nghiên Thư.
Đôi tay lớn che hai tai tôi lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thịnh Nghiên Thư, tôi xòng tay qua cổ anh, hai tay đan phía sau, nhẹ nhàng hôn anh.
"Em muốn thử."
Một tiếng sấm rền từ chân trời cuồn cuộn đến.
Mặt đất tách ra, mầm xuân từ dưới đất chui lên
Trên lưng có thêm một cái cánh tay đỡ lấy, hơi dùng sức, tôi liền bị Thịnh Nghiên Thư ôm lên.
Nhịp tim rất nhanh, tôi chỉ chỉ phòng ngủ, nhỏ giọng nói: "Chỗ ấy."
Thịnh Nghiên Thư nuốt một cái, khàn giọng: "Vưu Giai kỳ, đợi chút nữa em đừng có khóc."
Đêm nay, ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, sương mù mông lung.
Nước mưa lách tách chảy thành sông, dọc theo cửa sổ rơi vào bùn đất, nuôi dưỡng cỏ cây xanh biếc.
Mưa rơi dần dần mạnh hơn, đập cho tàu lá chuối tây ngoài cửa sổ phải lắc lư.
Phiến lá mỏng manh không chịu nổi sức mưa rơi, cuối cùng một tiếng giòn tan vang lên,
Liền gãy mất.
Vũng nước đọng trên phiến lá rơi xuống vỡ ra thành ngàn giọt.
Cơn mưa to hạnh phúc.
Rất lâu sau đó, mưa dần ngớt
Chỉ còn tiếng dế mèn kêu rả rích.
"Nóng sao?"
Tôi vừa khóc thút thít vừa gật đầu: "Hơi hơi bức bối."
"Có muốn mở cửa sổ ra không?"
"Ưm." KẾT
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách
Thịnh Nghiên Thư ôm tôi vào phòng tắm, tắm rửa qua rồi thay cho tôi một bộ váy ngủ bằng bông
Tôi ghé vào trên vai anh, buồn ngủ.
Cuối cùng chuyện gì cũng không nhớ rõ được.

7.
Tiếng gầm gừ của Vưu Xuyên Trạch từ chỗ rất xa truyền đến, dần dần rõ ràng.
Tôi dụi dụi mắt ngồi dậy, thấy rõ tình cảnh trước mắt, ký ức tối hôm qua nháy mắt tràn vào trong đầu, tôi nằm trên giường cười lăn lộn.
Lúc này, thanh âm rõ ràng của Vưu Xuyên Trạch từ ngoài cửa truyền đến.
"Thịnh Nghiên Thư, sao cậu lại bước ra từ phòng của em ấy?"
"Thật xin lỗi." Là Thịnh Nghiên Thư đang nói chuyện.
Bụp!
Tiếng nắm đấm đánh vào trên thân người trầm đục.
Tôi đẩy cửa ra, trông thấy Vưu Xuyên Trạch hai mắt trợn trừng, Thịnh Nghiên Thư nghiêng mặt, khóe miệng đỏ lên một mảng.
Tôi bổ nhào qua ngăn trước ngực Thịnh Nghiên Thư: "Anh, anh làm cái gì thế!"
"Vưu Giai kỳ, em tránh ra cho anh! Xem anh có đánh chết thằng cháu trai này không!"
"Là tự em nguyện ý! Anh đánh em đi!"
Vưu Xuyên Trạch suýt chút nữa bị tôi làm tức giận đến qua đời tại chỗ.
Thịnh Nghiên Thư vịn qua người tôi, cúi người, kiên nhẫn thay tôi buộc lại mấy nút thắt trên áo ngủ
"Không sao, em đi ngủ đi. Anh nói chuyện với cậu ấy một chút."
"Hai anh thế này mà là nói chuyện sao? Đây là ẩu đả! Em không đi!"
"Ngoan___"
"Không muốn." Mắt tôi đỏ lên, bắt đầu khóc: "Em đau lòng."
Anh tôi đã rất lâu không thấy tôi khóc, trừng mắt, đột nhiên giật cái khăn tay úp lên mặt tôi: "Được rồi được rồi, không đánh không đánh."
Thịnh Nghiên Thư ôm lấy tôi, dắt tôi vào phòng: "Những chuyện khác, sau này hãy nói."
Trong phòng, tôi ngồi yên lặng rơi nước mắt: "Anh đau không?"
Thịnh Nghiên Thư ôm tôi không nhúc nhích: "Vẫn ổn, anh trai em không dùng sức."
"Thật xin lỗi, hại anh bị đánh."
Thịnh Nghiên Thư nói: "Là tự anh không nhịn được."
"Việc này rất nghiêm trọng sao?"
Thịnh Nghiên Thư bất đắc dĩ cười cười: "Có chút."
Về sau tôi nghe lén trong phòng khách Vưu Xuyên Trạch cùng Thịnh Nghiên Thư nói chuyện, bởi vì Thịnh Nghiên Thư tối hôm qua lỡ "sai lầm", Vưu Xuyên Trạch bức bách anh ký "Hiệp ước không bình đẳng".
Tôi là bên được lợi lớn nhất, bị cấm xuất hiện tại nơi ký kết.
Trong đó còn một mục nội dung: Phối hợp với bên A ôn tập làm việc vô điều kiện.
Lại một đêm nào đó, tôi rời giường đi uống nước, nghe thấy tiếng anh tôi và Thịnh Nghiên Thư.
Lần này tôi lấy dũng khí gõ cửa một cái, mấy phút sau, Vưu Xuyên Trạch tay nắm đầy kim châm xuất hiện tại cửa ra vào, sau lưng là Thịnh Nghiên Thư với nửa người trên bị đâm thành con nhím.
"Anh, anh bắt nạt người khác!"
"Về phòng ngủ đi." Vưu Xuyên Trạch mặt không thay đổi nhốt tôi ngoài cửa.
Cuối cùng vẫn là tôi nói cho cha mẹ, mới giải quyết xong chuyện.

Một tháng sau, cha mẹ hai bên chính thức gặp nhau lần đầu
Cha mẹ tôi vừa mới gặp thông gia bên nhà chị dâu, lại vội vàng tới gặp Thịnh Nghiên Thư, tục ngữ nói chuyện tốt nhân đôi, chuyện cưới xin của hai anh em tôi theo nhau mà xử lý.
Cuối tháng tư năm sau, chuyện tốt nhà họ Vưu tới liên tục.
Du lịch tuần trăng mật, tôi có chết cũng không đi cùng chỗ với Vưu Xuyên Trạch.
Cuối cùng, Vưu Xuyên Trạch đưa chị dâu đi phía đông ngắm biển, tôi cùng Thịnh Nghiên Thư đi Đôn Hoàng.
Hai nhà tạm biệt nhau ở sân bay
Chị dâu ôn nhu nói với tôi: "Giai Kỳ, chị sẽ mua quà kỷ niệm cho em."
"Em cũng thế! "
Vưu Xuyên Trạch đeo kính đen: "Vưu Giai kỳ, chú ý an toàn."
"Vâng."
Lúc đi vẫn ổn, một đường xóc nảy, vừa tới nơi, tôi liền bắt đầu nôn.
Ăn cái gì nôn cái đó.
Thịnh Nghiên Thư đưa tôi thẳng đến phòng khám, mới đầu tưởng rằng tôi chỉ là không quen với khí hậu, mãi đến khi nhìn thấy bản báo cáo xét nghiệm máu, Thịnh Nghiên Thư cứng đờ mặt nói: "Chúng ta ngày mai trở về."
Sợ máy bay xóc nảy, để cho tôi không bị khó chịu trong thai kỳ, ngày hôm sau, Thịnh Nghiên Thư đưa tôi về bằng tàu cao tốc.
Nhìn phong cảnh bên ngoài lao vùn vụt, tôi cũng không thất vọng là bao
Thật lòng thì tôi cũng không để ý chuyện đi du lịch có thể ngắm được bao nhiêu cảnh sắc.
Bởi vì cùng Thịnh Nghiên Thư cùng một chỗ, khắp thế gian này, nơi đâu cũng đều là phong cảnh.

HẾT.

Lời tác giả: Chuyện xưa rất ngắn, nhân sinh rất dài. Nguyện cho mỗi người đều gặp được người mình yêu, giai kỳ như hứa, tuế nguyệt khả kỳ.
_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh