32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Chúng Ta Làm Lành Nhé
Post author
By sanniedang
Post date
June 13, 2021
5 Commentson (1) Chương 32: Chúng Ta Làm Lành Nhé
Minh Dao đã sẵn sàng chuẩn bị nghe Kỳ Tự mở miệng cười nhạo đôi mắt sưng như quả đào của mình, không ngờ rằng anh lại ôm cô.

Còn nói lời dịu dàng như vậy.

Rõ ràng mấy ngày trước còn gọi mình vào văn phòng cười nhạo một phen, sao đột nhiên lại đổi tính.

Mặc dù, đang ở trong vòng tay của anh, nhưng Minh Dao đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô khẽ nhúc nhích vai, cảm xúc dần dần bình ổn, chỉ là vẫn có mấy phần nghi hoặc.

Hai câu nói này của Kỳ Tự rất quen nha, hình như nghe ở đâu rồi.

Dừng một chút, Minh Dao chợt nhớ tới.

Cô khịt mũi một cái, nước mắt còn đọng trên hàng mi, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Kỳ Tự: “Sao anh lại thuộc lời thoại của anh Hằng?”

Kỳ Tự: “………..”

“Để vạch tội em nên anh đọc tới đọc lui quyển kịch bản mấy chục lần chứ gì”, giọng nói của Minh Dao còn mang theo âm mũi đặc sệt, “Ngay cả lời thoại của nam thứ cũng đọc làu làu”.

Kỳ Tự: “……..”

Hiểu rồi, trước đó mình là nam chính cặn bã.

Lúc này lại biến thành nam phụ thâm tình.

Dù sao thì đối với Minh Dao, anh cũng không xứng có cái tên của mình.

Kỳ Tự hối hận vì đã vươn tay ra giúp đỡ, cô gái này đúng là một con sói mắt trắng nhỏ mà, căn bản không hề hiểu tấm lòng thành của mình chút nào.

Trong phút chốc anh buông Minh Dao ra, khôi phục vẻ lạnh lùng, nói: “Điền An Ni nói em nhập vai quá sâu, vừa lúc tôi đi ngang qua nên đến xem thử”.

Truyện chỉ được đăng trên https://my.w.tt/GK4dKGNLOab + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

“Cho nên anh liền phối hợp giúp em diễn kịch đúng không?”, Minh Dao nói nói rồi đột nhiên gật đầu, “Cũng may là vừa rồi anh không diễn Cố Viễn, nếu không có thể em sẽ không khống chế được mà một cước đá bay anh”.

Kỳ Tự: “……….”

Anh có chút không hiểu: “Không phải em đau lòng vì bị Cố Viễn phản bội, hy vọng hắn trở về sao?”

Minh Dao nhíu nhíu mày: “Bị điên à, ai muốn hắn trở về, loại đàn ông khốn nạn đáng chết kia biến càng xa càng tốt thì có”.

Kỳ Tự:……….

???

Sói mắt trắng, Sói mắt trắng!

Đúng là thiếu tay thiếu miệng thiếu luôn đầu óc mà.

Hít sâu một hơi, Kỳ Tự thề lần sau anh mà còn mềm lòng thì ra cửa sẽ bị sét đánh.

Anh lạnh lùng nói: “Tôi còn có việc, đi trước”.

Vừa dứt lời, Minh Dao liền hắt hơi một cái.

Ngay sau đó lại là 2 cái.

Khác gì một con gà rơi xuống nước đâu, không biết sẽ lạnh sao.

Vốn dĩ Kỳ Tự muốn nói gì đó, nhưng tưởng tưởng đến vừa rồi bản thân mình không biết xấu hổ, thân thiện hợp tác diễn vai Cố Viễn một lần nhưng lại bị người ta ghét bỏ, thì không muốn nói gì nữa.

Anh quay người đi về phía cửa, kết quả chân không chịu không chế mà đi vào nhà vệ sinh.

Vốn định giúp mở nước cho con sói mắt trắng này để cô nhanh chóng ngâm nước nóng xua đi cái lạnh, ai biết phòng bình thường không có bồn tắm, chỉ có tắm vòi sen.

Không gian còn rất nhỏ.

……..Cho nhiều tiền như vậy còn keo đến thế.

Kỳ Tự có chút khó chịu, không còn muốn thông qua Tưởng Vũ Hách để phối hợp với đoàn phim nữa, trực tiếp gọi thẳng cho người phụ trách của khách sạn này, muốn lấy căn phòng tổng thống duy nhất còn lại của khách sạn.

Tiếp theo báo với Minh Dao: “Dọn đồ đi, lên lầu 19”.

Minh Dao ngơ ngác, “Tại sao?”

“Đi ngâm nước nóng”.

Minh Dao biết tầng 19 là tầng cao nhất, cũng có vẻ là tầng đắt nhất.

Nhưng Kỷ Mộc Dương và Sơ Nguyệt cũng chỉ ở phòng cao cấp của tầng 12.

“Vẫn là thôi đi, như thế quá kiêu căng”. Minh Dao xua xua tay, dừng lại vài giây rồi cụp mắt xuống, “Thật ra anh không cần vì em—“

“Em nghĩ nhiều rồi”, Kỳ Tự cắt ngang cô, “Chúng ta ký hợp đồng, em là người phát ngôn của khách sạn SG, nói một cách khác, bây giờ tôi là bên A của em, bất cứ lúc nào bên A cũng có quyền yêu cầu bên B giữ trạng thái tốt nhất để tiếp nhận công việc”.

……..

Lợi hại, bản lĩnh.

Biết dùng thân phận bên A tới doạ mình.

Đang nói chuyện thì bên ngoài có người gõ cửa, là nhân viên khách sạn mang thẻ phòng tổng thống đến.

Điền An Ni vẫn canh giữ ngoài cửa, đúng lúc này cũng gọi điện nhắc nhở Kỳ Tự, “Cảnh quay bên phim trường sắp kết thúc rồi”.

Đến lúc đó nhiều người nhiều miệng, lỡ như đụng phải các loại đồn đãi vớ vẩn sẽ rất phiền phức.

Lúc này cảm xúc của Minh Dao đã hoàn toàn dịu đi, Kỳ Tự cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu [Dẫn cô ấy lên] rồi rời khỏi phòng.

Truyện chỉ được đăng trên https://my.w.tt/GK4dKGNLOab + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

Anh đi rồi, Điền An Ni tiến vào phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống sofa lo lắng nói:

“Nói chuyện ổn không?”

Minh Dao nghe không hiểu: “Nói cái gì ổn ạ?”

“Chị nói hai người cô cậu đó”, Điền An Ni khẽ cong môi, “Vừa nãy bước ra khỏi phim trường cứ như người mất hồn, Kỳ tổng mới tới có mấy phút hồn liền trở lại, xem ra vị trí người đàn ông này trong lòng em cũng rất quan trọng đấy”.

Minh Dao mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói rất nhỏ: “Đâu có”.

“Đâu có?”, Điền An Ni nhịn không được gõ vào trán cô, “Nhiều nữa là khác.”

Minh Dao ngậm miệng, dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng cô biết — Điền An Ni nói đúng.

Rõ ràng vừa rồi cả người bị hãm sâu trong kịch bản không thể thoát ra, đầu óc căng phình, chỉ muốn khóc.

Nhưng anh vừa tới, dù 2 người chỉ tuỳ tiện đấu khẩu vài câu, vậy mà vừa mới dầm mưa lại giống như biến thành nước cam lộ xoa dịu vết thương.

Vòng tay của anh như là có ma lực, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô vài giây, thế giới của cô lập tức trong suốt.

Minh Dao cúi đầu không lên tiếng, gương mặt có chút đỏ.

“Chắc là chị nên rút lại lời nói lần trước, chị cảm thấy Kỳ Tự thật lòng với em”. Điền An Ni dừng một chút, “Hơn nữa, còn không ít”.

Minh Dao ngẩng đầu, “Sao chị lại nói vậy?”

“Ít nhất thì chị chưa từng thấy đàn ông có địa vị như anh ta, lại rảnh đến nỗi dành chút thời gian đến dỗ dành một cô gái diễn kịch diễn đến thương tâm. A không đúng, có lẽ là có, nhưng những người đang ông kia sẽ xuống tay chi một khoản tiền, hoặc là mua 2 cái túi, nếu không thì đưa chút trang sức gì đó”.

“Không bao giờ đích thân đến”.

“Càng sẽ không tỉ mỉ giúp em nâng hạng phòng chỉ để ngâm nước nóng”.

Điền An Ni dùng liên tiếp 2 câu khẳng định.

Thật ra Minh Dao cũng cảm nhận được.

Khi cuốn nhật ký của cô bị Kỳ Tự phát hiện, thật ra cô đã chuẩn bị rất nhiều để thu dọn tàn cuộc, nghĩ tới Kỳ Tự sẽ vận dụng hết tất cả thủ đoạn để phong sát cô, nghĩ tới Kỳ Tự sẽ huỷ bỏ hợp tác người đại diện giữa bọn họ, nghĩ tới các loại khả năng bị xử lý.

Nhưng Kỳ Tự lại không làm vậy.

Nhiều nhất, là làm bộ hung dữ để mình phải đưa anh về nhà, để mình chờ anh ba giờ đồng hồ.

Đều là một chút trừng phạt không đau không ngứa.

Sau khi thu dọn đồ đạc, hai người dọn đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất, quản gia đã chờ ở cửa: “Hoan nghênh cô Minh đến ở, tôi là quản gia phòng của cô, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt để phục vụ”.

Giọng điệu này, giống y hệt vị quản gia lúc cô ở trong phòng tổng thống của Châu Dật.

Minh Dao đi vào, nhìn thấy một bộ ấm trà bằng gốm sứ tinh xảo trên bàn ăn.

Quản gia tiến lên, rót một ly trà nóng hổi: “Đây là trà gừng cô yêu cầu, vẫn còn nóng, nước tắm cũng đã pha sẵn, cô có thể dùng bất cứ lúc nào”.

Minh Dao sửng sốt một chút, chỉ vào mình: “Tôi?”

Cô yêu cầu trà lúc nào?

Điền An Ni cười nhẹ một tiếng: “Ai kêu em lên đây ở, thì là người đó chuẩn bị, vẫn chưa rõ sao?”

Minh Dao: “……….”

Sau khi quản gia dặn dò một số việc thì rời đi, Điền An Ni giúp Minh Dao cất hành lí, nhịn không được nói đùa:

“Cái khác không nói, ấm trà này cũng là một chi tiết tỉ mỉ, nếu giữa 2 người không có vấn đề gì lớn, thì coi như xong đi, Kỳ tổng là người đàn ông tốt biết bao, chu đáo về mọi mặt, chị ganh tị quá”.

Minh Dao nhấp một ngụm trà gừng, ngồi vào chiếc bồn tắm rộng rãi, hơi lạnh trên người cũng tản đi không ít.

Cô gân cổ lên hỏi Điền An Ni ở bên ngoài: “Chu đáo gì đâu ạ?”

“Em như vậy đột nhiên lại nâng lên phòng tổng thống, mấy diễn viên chính dưới kia có thể không quậy sao? Đặc biệt là Sơ Nguyệt”.

“Kỳ Tự lấy thân phận của chị để đưa ra yêu cầu, đối với bên ngoài là chị đau lòng cho nghệ sĩ nhà mình, tự móc tiền túi nâng hạng phòng. Một là người khác không quậy đoàn phim, hai là cũng không thêu dệt về em được”.

Truyện chỉ được đăng trên https://my.w.tt/GK4dKGNLOab + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

Điền An Ni thẳng thắn khen Kỳ Tự: “EQ siêu cao, giúp em lẩn tránh tất cả khả năng dễ dàng gây ra tranh chấp”.

Minh Dao: “…………..”

Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp không nói một tiếng, trái tim cũng dần dần được sưởi ấm.

Chỉ đề cập đến chuyện nhật ký thôi, quả thật Kỳ Tự không có làm khó cô.

Là một chính nhân quân tử.

Minh Dao nói chuyện phiếm với Điền An Ni câu được câu không, lúc đang ngâm mình, bên ngoài có người gõ cửa.

Ngay sau đó, Minh Dao nghe thấy Điền An Ni đang nói chuyện với người nào đó.

Người đi rồi, Minh Dao hỏi: “Ai vậy chị?”

“Phó đạo diễn Lưu, nói Sơ Nguyệt bắt đầu náo loạn, hỏi chị có thể thương lượng một chút không”.

Minh Dao quấn khăn, đi ra từ phòng tắm: “Thương lượng chuyện gì?”

“Chỉ còn lại một phòng tổng thống, hỏi có thể nhường cho Sơ Nguyệt hay không, còn em thì ở phòng cao cấp của cô ta”.

Minh Dao mở to 2 mắt nhìn: “Cô ta nghĩ gì vậy?  Thật sự cho rằng mình là công chúa trong đoàn phim ai cũng phải nuông chiều sao? Không đổi!”

Hai chữ “không đổi” nói chắc như đinh đóng cột.

Bỗng dưng Điền An Ni cười một tiếng, hàm ý sâu xa nói: “Không phải ngày thường em nhường cô ta lắm sao, sao đến căn phòng này lại không chịu nhường?”

Minh Dao ngậm miệng, còn chưa nghĩ ra lý do giải thích, Điền An Ni đã đâm thẳng vào cô:

“Cũng phải, cái gì cũng có thể cho, nhưng mà đàn ông mình thích thì không thể, đồ của người mình thích tặng lại càng không thể, đúng không?”

Minh Dao: “………”

Cũng do căn cơ của mình kém một chút, suy nghĩ trong lòng đều bị Điền An Ni nhìn thấy rõ ràng.

“Được rồi, chị cũng không đồng ý đâu”. Đương nhiên Điền An Ni cùng chung trận tuyến với Minh Dao rồi, “Em đi nghỉ sớm đi, ngày mai Lương Hằng vào tổ, các cảnh quay sau này sẽ thoải mái hơn rất nhiều”.

Điền An Ni rời đi không bao lâu, Minh Dao phát hiện kinh nguyệt của cô đã đến sớm hơn.

Chắc là do bị nhiễm lạnh, Minh Dao chưa kịp chuẩn bị, cho nên dự định đi xuống lầu mua một vài vật dụng vệ sinh, thuận tiện tản bộ một vòng, hóng gió một chút.

Thang máy đi đến tầng 12 bỗng nhiên ngừng lại, cửa mở ra, người tiến vào lại là Sơ Nguyệt.
    (2)Chương 32: Chúng Ta Làm Lành Nhé
Post author
By sanniedang
Post date
June 14, 2021
12 Commentson (2) Chương 32: Chúng Ta Làm Lành Nhé
Oan gia ngõ hẹp, cô ta đi cùng với trợ lý, dường như là có chuyện muốn đi ra ngoài.

Minh Dao hiểu phép tắc, cho dù trong lòng không thích, nhưng vẫn lễ phép chào một tiếng: “Chị Nguyệt”.

Sơ Nguyệt lại không cảm kích, chế nhạo nói: “Không dám nhận, chị Dao mới là nữ chính đó chứ, tôi làm sao dám để cô kêu tôi là chị”.

Lúc diễn xuất là công việc của tập thể, Minh Dao không muốn tranh cãi với Sơ Nguyệt làm chậm trễ tiến trình quay phim, cho nên chuyện gì có thể làm thì đều sẽ làm.

Nhưng bây giờ không phải lúc quay phim.

Cho cô ta mặt mũi mà cô ta không muốn, vậy thì không cần cho nữa.

Minh Dao nhếch môi: “Không dám thì thôi, vậy tôi không kêu nữa”.

Có lẽ Sơ Nguyệt cũng không ngờ rằng vậy mà Minh Dao lại thu hồi lời nói này, không cho mình chút mặt mũi nào, cả ngày hôm nay cô ta đã tích luỹ rất nhiều chuyện khó chịu, Minh Dao lại còn dám múa may trước mặt cô ả.

“Sao không giả bộ nữa đi? Chẳng phải ở phim trường giả bộ rất giỏi sao? Ngày nào cũng cầm kịch bản không biết ghi chép cái gì, giả bộ khắc khổ cho ai xem?”

“Tôi chú thích kịch bản cũng ảnh hưởng đến cô sao, tôi chỉ muốn diễn thật tốt. Cô Sơ, thay vì ngày nào cũng nhắm vào tôi, chi bằng nhớ tốt lời thoại thì hơn, nếu một ngày nào đó fans biết thần tượng mà mình thích chỉ là một cái máy biết nói ABCDEFG, cô nói xem có buồn cười không?”

Trợ lý của Sơ Nguyệt nhịn không được, tức giận nói: “Cho dù chị Nguyệt chỉ đứng ở đó không nói lời nào cũng nổi bật hơn cô, bộ cô ngu sao mà không biết nghĩ?”

Truyện chỉ được đăng trên https://my.w.tt/GK4dKGNLOab + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

Đinh —

Thang máy đã đến tầng 1, Minh Dao cười cười, bước ra trước một bước: “Ai nổi bật hơn, phim phát sóng mới biết được”.

Sơ Nguyệt chịu đựng lửa giận: “Cô bớt phách lối lại đi, còn không phải là ỷ vào quan hệ mờ ám với Kỷ Mộc Dương sao?”

Minh Dao đi thẳng không quay đầu, âm thầm thả lỏng tay vẫn đang bấm chặt vào màn hình điện thoại.

Một giọng nói dài gần 30s cứ như vậy đã được gửi đến Wechat của Giản Ninh.

Ghi âm cuộc đối thoại là chủ ý bất chợt của Minh Dao.

Điền An Ni từng nói, lấy diễn xuất của Sơ Nguyệt, chờ đến lúc bộ phim thật sự được phát sóng, chưa biết cô ta sẽ làm ra tiếng ồn gì.

Cô nhất định phải lưu lại chứng cứ để chống lại cô ả.

Giản Ninh nghe được giọng nói, nhanh chóng gửi qua một loạt dấu chấm hỏi: [Sơ Nguyệt là người như vậy? Má nó, con đuỹ con đuỹ mình muốn đánh nó!]

Minh Dao còn chưa kịp trả lời, Giản Ninh lại gửi đến một nghi hoặc khác: [Khoan khoan, tại sao cô ta lại nói cậu và Kỷ Mộc Dương có quan hệ mờ ám? Không được đâu Minh Dao! Cậu đã quên Kỳ tổng bên hồ Đại Minh rồi sao (1)?”

**(1): ngôn ngữ mạng TQ, xuất phát từ câu của Hạ Tử Vy trong Hoàn Châu Công Chúa: “Người còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh không?”. Còn có ý nghĩa “ngài còn nhớ chuyện xấu ngài từng làm không?”

Minh Dao: “……….”

Giản Ninh gấp đến mức lập tức gọi điện thoại đến thăm hỏi.

“Cậu sao vậy? Còn chưa ổn với Kỳ tổng sao?!”

Minh Dao bước vào cửa hàng tiện lợi, vừa chọn băng vệ sinh vừa nói: “Ổn cái gì mà ổn, tụi mình đã không còn ở bên nhau nữa rồi”.

“??”, Giản Ninh muốn nói lại thôi, nhẫn nhịn một hồi lâu mới nói: “Không được, cho dù hôm nay Thiên Vương Lão Tử tới thì mình cũng phải nói. Cậu có biết Kỳ tổng vì cậu mà thiếu chút nữa trở mặt với ba anh ta không? Không phải lần trước mình nói với cậu rằng bạn trai mình rất bận sao, anh ấy phải giúp anh em đấu đá với người trong nhà đó? Chính là Kỳ tổng vì cậu mà cãi nhau với gia đình!”

Đột nhiên tay của Minh Dao khựng lại ở kệ hàng phía trên: “Cậu nói gì?”

Nhanh chóng tính tiền, Minh Dao đi ra ngoài liền bắt xe đến nhà Giản Ninh.

Những chuyện cãi nhau trở mặt mà Giản Ninh nói, sao chuyện nào cô cũng không biết?

Trong lòng Minh Dao rối bời, đến nhà Giản Ninh rồi, không kịp chờ đợi ấn cô nàng xuống ghế sofa tra khảo.

“Nói lại lần nữa, những chuyện cậu vừa nói, nói rõ tất cả”.

Giản Ninh ưm ưm vài tiếng che miệng lại: “Nhưng Đại Chí Dương nói Kỳ Tự đã ra lệnh, không cho phép nói cho người khác biết, nhất là cậu”.

Minh Dao rất sốt ruột: “Mình sẽ không nói ra, đảm bảo không bán đứng các cậu”.

Do dự một hồi lâu, Giản Ninh mới kể lại từ đầu đến cuối cuộc chiến giữa Kỳ Tự và Trịnh Dung cho Minh Dao nghe.

“Lúc ấy ba của Kỳ Tự nói rằng, chỉ cần anh ấy chịu kết hôn với đại tiểu thư kia, sẽ giao hạng mục đáng giá chục tỷ này cho anh ấy phụ trách ngay, nếu không thì sẽ giao lại cho mẹ nhỏ anh ta”.

Truyện chỉ được đăng trên https://my.w.tt/GK4dKGNLOab + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

“Chính vì Kỳ Tự không muốn, đoạn thời gian sau đó xảy ra đủ loại tranh đấu, trên dưới công ty như cung tâm kế, cuối cùng hình như là một đại cổ đông đã về phe anh ấy, bà mẹ nhỏ cũng tự mình rời khỏi, chuyện đó mới kết thúc”.

Minh Dao nghe xong thì trợn mắt há mồm: “Buộc anh ấy……kết hôn?”

Giản Ninh gật đầu: “Đúng vậy, nhưng người ta không muốn thiên kim tiểu thư, một hai phải là cậu đó”.

Trong lúc nhất thời phải tiếp thu quá nhiều tin tức, Minh Dao vỗ vỗ đầu, cố gắng sắp xếp lại ký ức.

Khó trách khoảng thời gian đó anh ấy rất bận bịu, vài ngày liên tiếp cũng không tìm mình.

Minh Dao choáng váng.

Cô cũng không biết Kỳ Tự đã làm nhiều chuyện như vậy.

Giản Ninh quơ quơ tay trước mặt cô: “Ngẩn người làm gì, cậu vẫn chưa nói cho mình biết, tại sao cậu và Kỷ Mộc Dương lại có quan hệ? Cậu không thể như vậy được Minh Dao, Kỳ Tự người ta tốt biết bao nhiêu, muốn tiền có tiền muốn mặt có mặt, còn đối xử với cậu tốt như vậy, với lại, nếu hai người ở bên nhau, sau này 4 người chúng ta có thể cùng hẹn một chỗ —“

“Nhà cậu có bột mì không?”, bỗng nhiên Minh Dao nói.

? Giản Ninh bị cắt ngang mà không hiểu gì hết, “Muốn bột mì làm gì?”

Giờ khắc này Minh Dao tràn đầy tự trách.

Cô không biết những nội tình này, nhưng không có nghĩa là có thể rủ bỏ tổn thương mình mang đến cho người khác.

Thật ra, ngay từ lúc Kỳ Tự phát hiện quyển nhật ký, Minh Dao đã muốn xin lỗi anh, chỉ là vẫn luôn không thể mở miệng.

Da mặt mỏng, hơn nữa cũng tức giận vì Kim Đường có thể dễ dàng gọi anh đi, cho nên cô vẫn luôn tự nhủ rằng cả hai huề nhau, không ai nợ ai.

Nhưng bây giờ Minh Dao mới phát hiện, từ lúc hai người biết nhau đến hiện tại, dường như cô nợ Kỳ Tự càng lúc càng nhiều.

Cũng may Giản Ninh thích nướng bánh, luôn có sẵn nguyên liệu trong nhà, Minh Dao vào bếp, vén tay áo lên liền bận rộn.

Kể từ lần lăn lộn nướng bánh trước mặt Kỳ Tự đợt trước, cô đã nghiêm túc học tập từ lâu, chờ sau này sẽ tự mình làm, ai ngờ hai người lại tách ra.

Có lẽ, bánh kem ngọt ngào có thể đền bù lỗi lầm của mình.

Động tác của Minh Dao rất nhanh, sau khi nướng xong khay bánh, xếp vào hộp giấy gọn gàng, đi ra ngoài liền đón xe đến khách sạn Châu Dật.

Trên đường đi, cô tìm lại thông tin liên lạc của Kỳ Tự mà mình đã xoá từ lâu, chủ động gọi cho anh.

Nhưng mà tắt máy.

Minh Dao chỉ có thể đến khách sạn Châu Dật trước, đeo khẩu trang và đội mũ, cố gắng để không bị người khác phát hiện.

Hỏi quầy lễ tân, Kỳ Tự không ở khách sạn.

Lại nhờ Giản Ninh gọi điện thoại hỏi Đại Chí Dương, biết được sáng mai Kỳ Tự bay đi công tác, cả ngày hôm nay đều bận rộn tăng ca ở công ty.

Tại thời điểm này, không chừng còn chưa đi.

Không phải lần nào Minh Dao cũng gặp vận may như vậy, sẽ gặp được trợ lý dẫn vào văn phòng của anh, hơn 9 giờ tối, thỉnh thoảng có 2 người đi ngang qua cổng của toà nhà văn phòng, Minh Dao không biết họ.

Đành phải ngồi chờ ở bồn hoa ngay đài phun nước trước cổng toà nhà.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Trong đêm gió lớn, vốn dĩ Minh Dao chỉ muốn ra ngoài mua băng vệ sinh, nên không mặc quá nhiều, bây giờ lạnh đến có chút phát run.

Nhưng một tiếng trống lui quân cô cũng không đánh.

Truyện chỉ được đăng trên https://my.w.tt/GK4dKGNLOab + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

Trong lúc chờ Kỳ Tự, đột nhiên cô cảm thấy, bày tỏ lời xin lỗi chỉ bằng cách đưa đồ ăn thì dường như thiếu một chút gì đó.

Nghĩ nghĩ, Minh Dao lại chạy trở về sảnh khách sạn để mượn giấy bút, ban đầu cô muốn viết một bài văn nhỏ đau lòng nhức óc xốc nổi, nhưng cuối cùng xoá xoá sửa sửa, đổi thành 2 hàng chữ ngắn gọn.

[qxgg thật xin lỗi, em sai rồi, chúng ta có thể làm lành được không (._.). Đồng ý mời chọn 1, không đồng ý mời chọn 2.]

Viết xong, trang nghiêm lại trịnh trọng bỏ vào hộp giấy.

Trở lại đài phun nước tiếp tục ngồi chờ, thật vất vả mà. Sau một tiếng bị gió lạnh thổi qua, khoảng 10 giờ, Minh Dao nhìn thấy Hà Chánh đi ra từ toà nhà văn phòng.

Không biết anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai, ngay sau đó một chiếc xe từ phía đối diện chạy tới.

Tiếp đó, một nhóm người bước ra từ phía sau cửa kính của toà nhà văn phòng.

Kỳ Tự ở giữa.

Trùng hợp là, bên cạnh còn có Kim Đường.

Tình cảnh này, sao mà giống thế.

Nếu còn có thêm một trận mưa thì càng giống hơn.

Minh Dao không để ý nhiều tới vậy, tranh thủ thời gian chạy tới, vẫy vẫy tay với Kỳ Tự.

Hà Chánh nhìn thấy cô, thấp giọng nhắc nhở Kỳ Tự: “Hình như là cô Minh”.

Kim Đường cũng nương theo ánh mắt anh nhìn sang.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Minh Dao, lập tức Minh Dao có chút không được tự nhiên.

Nhưng vẫn cố gắng vẫy tay với Kỳ Tự.

Vẫy bàn tay đang cầm hộp giấy nhỏ.

Kỳ Tự nhìn cô từ xa, nhớ tới tự mình đa tình nhiều lần trước đó, quyết định lần này không để ý đến cô nữa.

“Lên xe”, anh thờ ơ nói.

Hà Chánh hơi sững sờ, nhưng vẫn không dám hỏi nhiều, mở cửa xe.

Kỳ Tự vô cảm ngồi vào.

Diễn một màn làm như không thấy Minh Dao.

Minh Dao: “……….”

Khoé môi Kim Đường âm thầm nhếch lên, khom lưng nói với Kỳ Tự: “Vậy sáng mai gặp nhau ở sân bay”.

Kỳ Tự không trả lời, ra lệnh tài xế lái xe.

Nhìn chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi rời đi ngay dưới mắt mình, Minh Dao đứng tại ven đường có chút bối rối.

Không phải đâu?

Không phải đâu không phải đâu?

Anh cứ thế mà đi?

Nhìn khoảng cách đang giãn ra giữa mình và chiếc xe màu đen, Minh Dao cúi đầu xuống.

Có một chút mất mát.

Gió còn đang thổi, thổi đến tóc của Minh Dao cũng rối tung.

Cô đưa tay vén mái tóc dài đang ngăn trở ánh mắt của mình, đang muốn quay người rời đi, chợt phát hiện không biết từ lúc nào trước mặt mình lại có thêm một chiếc xe.

………..

Người kia bước ra khỏi xe.

Chậm rãi đến gần.

Minh Dao giật nảy mình, lại ngăn không được sự mừng rỡ.

Trái tim vốn đã yên lặng, trong chốc lát lại nhảy cẫng lên vui sướng.

Cô cười, “Còn tưởng rằng anh cũng sẽ rời đi giống Cố Viễn chứ”.

Kỳ Tự cũng không biết vì sao mình lại mềm lòng.

Đại khái là qua kính chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ đứng một mình của cô ở trên đường, càng lúc càng xa mình, có chút chịu không nổi.

“Chuyện gì?”, anh hỏi.

Minh Dao đưa hộp giấy ra, “Em làm một ít đồ ăn, tặng cho anh”.

?

Kỳ Tự không tin lắm, sói mắt trắng đột nhiên có lòng?

Đùa cái gì vậy, có ma mới tin.

Kỳ Tự nhận lấy, đang định mở ra nhìn xem bên trong có phải đồ vật đùa dai gì không, Minh Dao lập tức ngăn anh lại.

“Đừng, bây giờ đừng xem”. Minh Dao có chút ngượng ngùng, “Chờ chung quanh không có ai thì hãy xem”.

Điều này càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng Kỳ Tự.

Sói mắt trắng nhỏ, chắc chắn không có lòng tốt.

Kỳ Tự cầm hộp giấy trong tay, thản nhiên nói: “Vậy tôi đi đây”.

Truyện chỉ được đăng trên https://my.w.tt/GK4dKGNLOab + https://sanniedang.wordpress.com. Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ người dịch nhé.

Minh Dao gật đầu, nở nụ cười: “Đi đi, chúc anh lên đường bình an, đi công tác thuận lợi!”

……..Lời chúc không thể giải thích này khiến cả người Kỳ Tự có chút không được tự nhiên.

Anh nhìn quần áo mỏng manh của Minh Dao,  xoay người đi về phía xe với vẻ mặt lãnh đạm, nhưng đi được vài bước thì dừng lại, vẫn là nhịn không được chửi tục một câu rồi quay lại.

Vừa đi về phía Minh Dao vừa cởi áo khoác của mình.

Choàng lên người cô, giọng điệu hung dữ: “Đi về ngay lập tức”.

A, anh ấy sợ mình lạnh?

He he

Minh Dao có lòng tin, 99% Kỳ Tự sẽ chọn 1.

Cô quấn chặt chiếc áo khoác hàng hiệu của người đàn ông, trong lòng ngọt lịm.

Đồng thời cũng dịu dàng wink với anh, “Biết rồi, anh cũng cố lên nha, chú ý sức khoẻ nha”.

Thực không dám giấu giếm, Kỳ Tự nghe xong  nổi cả da gà.

Ngồi trở lại xe, anh tiện tay đặt hộp giấy Minh Dao đưa sang một bên.

Hà Chánh tò mò hỏi: “Kỳ tổng, cô Minh đưa gì cho anh vậy?”

Kỳ Tự nới lỏng cà vạt, nhắm mắt xoa huyệt thái dương.

“Không biết, dù sao cũng không phải là món gì tốt”.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ cẩu: chỉ cần tôi kiên trì không mở ra, tôi nhất định sẽ không bị sói mắt trắng nhỏ lừa.

Người đọc: tỉnh tỉnh, vợ của anh không có!

Facebook
Link
Share this:

Loading...
Chương 30 – Đến rồi
June 11, 2021
In "Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân"

Chương 40 – Bây Giờ Em Cần Phải Dỗ Dành Anh Nhiều Hơn
July 1, 2021
In "Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân"

Chương 45 – Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không
July 17, 2021
In "Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân"

Tags
#dothi, #haihuoc, #hiendai, #ngonhiendai, #ngontinh, #ngontinhtieuthuyet, #sanniedang, #sủng, #showbiz, #thethanphaicodangvecuathethan

(1) Chương 32: Chúng Ta Làm Lành Nhé

(1) Chương 33: Bí Mật Nhỏ
12 replies on “(2) Chương 32: Chúng Ta Làm Lành Nhé”
微绒says:
June 14, 2021 at 9:34 pm
Đã có chương mới rồi. Cảm ơn ad!
Chương sau k set pass ạ

Like

REPLY
sanniedangsays:
June 14, 2021 at 9:44 pm
Chắc không bạn ui nghĩ pass lười muốn chớt :)))

Liked by 1 person

REPLY
BY POST AUTHOR
微绒says:
June 16, 2021 at 9:18 am
Tui nghĩ pass hộ cho 😁😁😁

Like

sanniedangsays:
June 16, 2021 at 11:21 am
Haha tại thấy đặt pass nhiều cũng thiệt cho độc giả mà nghĩ pass lại quải :))) để bữa nào cần pass mình nhắn nhaaaaa

Liked by 1 person

BY POST AUTHOR
Tiên Võsays:
June 15, 2021 at 5:25 pm
Huhu Kỳ tổng giả bộ lạnh lùng mà không mở hộp là mất vợ đó

Like

REPLY
Anonymoussays:
August 14, 2021 at 2:42 am
A cứ giả lạnh lùng đi rồi hối ko kịp

Like

REPLY
bongbong28says:
June 16, 2021 at 11:40 pm
Kỳ tổng lại không sợ bị sét đánh ngang 😅😂

Like

REPLY
hauvvsays:
July 25, 2021 at 9:28 pm
Tưởng a bơ chị haha

Like

REPLY
Qul Taodosays:
July 28, 2021 at 12:51 am
Lần này a k mở ra thì chúc mừng anh: anh đã quay vào ô lần sau.

Like

REPLY
valen126says:
July 28, 2021 at 12:47 pm
Tác giả nhắc anh Kỳ mở cái hộp ra coi nha😁😁😁

Like

REPLY
minchu0205says:
August 9, 2021 at 8:58 am
Sao t thấy thương anh Kỳ quá trời =)))

Like

REPLY
thuytrang1012says:
September 15, 2021 at 5:55 pm
Anh mà không mở ra là mất vợ nha.

Like

REPLY
Leave a Reply
Your email address will not be published. Required fields are marked *

Comment *

Name

Email

Website

Save my name, email, and website in this browser for the next time I comment.

Notify me of new comments via email.

Notify me of new posts via email.

Xin Chào
Hiện Đại
Cổ Đại
Tuyển Tập Án Văn
Tuyển Tập Truyện Ngắn
Pass
Pages
Tuyển Tập Án Văn
Tuyển Tập Truyện Ngắn
Xin Chào
© 2022 Cô gái tháng Tư của tôi

Up ↑
Create your website with WordPress.com
Get started

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyen