Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tắm xong thay đồ bước ra tôi ngồi xuống học bài chưa lật ra được cuốn tập thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Là số của Khải, tôi liền mở ra đọc.

- Đừng nói cho ai biết chuyện tôi và cậu đi cùng.

- Đương nhiên, tôi cũng không muốn người ta biết tối và cậu quá liên quan nhau.

Tôi ngồi đợi tin nhắn đáp trả từ Khải nhưng hoàn toàn trống rỗng không còn một tin nhắn nào cả ! Cuộc nói chuyện tới đó đã dứt ! Hụt hẫng.

Dằng điện thoại xuống bàn, tôi lật tập ra cứ cố học cố dồn đầu óc làm bài nhưng không được là không được. Sáng hôm sau, tôi với Mai bước vào lớp, mỗi người một chỗ ngồi. Đột nhiên Mai chạy qua bàn tôi ngồi chỗ Khải nhìn tôi.

- Gì vậy Mai ?

- Tối qua chị đi đâu với anh nào ? Em thấy bóng dáng quen lắm ?

- Bạn....bạn chị.

- Bạn trai hả ?

- Không, làm gì có bạn trai. Bạn bình thường.

Tôi lắp bắp nói ấp a ấp úng, tôi không nói là Khải vì tối qua Khải đã dặn như vậy. Tôi cũng không biết nên nói là ai nhưng Mai nghi ngờ bạn trai thì thôi nhé. Không bao giờ tôi chọn yêu một thằng đàn ông ăn chơi như tên đó cả. Never !!!!

- Vy, chị nghĩ gì vậy ?

- Hả.... đâu có gì !

- Thật không ?

- Thật. Giấu em chuyện gì thì toi nhé. Em về chỗ.

- Ừa, cô nương.

Trống đánh vào lớp, đã học tới tiết thứ 2 nhưng vẫn không thấy Khải vào lớp. Tôi thoáng nghĩ không biết lại đi chơi ở đâu nên hôm nay lại nghĩ học. Đúng là dân play thật chứ chả đùa. Chơi với dàn anh chị thì cũng quậy lắm. Gia đình nghe bảo doanh nhân nhưng lại có thằng quỷ ma như cái tên đó thì sớm muộn cũng bị thằng chả phá banh của.

Ngồi học mà cứ để ý cạnh bên trống không, tôi có chút thiếu thiếu, không ai cãi nhau, không ai cứ nhìn đểu nhau thì cũng buồn thật. Tan học đi về, Mai nhanh chóng ra xe đi với bạn trai mới của nó, còn tôi thì bị bỏ lẻ loi như vậy, cô đơn kinh khủng. Rồi mấy hôm sau cũng thế, không thấy Khải đi học. Không biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao cũng là bạn cùng bàn, tôi quan tâm một chút cũng không sao cả.

Hôm đó, tan học vừa đi về vừa chăm chú vào điện thoại bấm gọi thử cho Khải nhưng thuê bao, ba bốn cuộc như vậy cũng thuê bao. Tôi vào tin nhắn bấm vài chữ đại loại hỏi sao Khải không đi học thì đột nhiên Mai từ đâu chạy tới vỗ vào vai tôi làm tôi giật mình bấm xóa tin nhắn, sợ Mai thấy, theo phản xạ tôi tắt điện thoại cất vào túi.

- Chị nhắn tin cho ai vậy ?

- Đâu có nhắn gì đâu à.

Sạo quá nhe. Nhắn cho anh lần trước hả ?

- Đã nói không mà Mai này.

- Có bạn trai thì nói với em chứ giấu em làm gì ? Sợ em giật của chị hả ?

- Em điên hả ? Em là em chị làm sao chị sợ.

- Vậy nếu em giật, chị có giận em không ?

- Đương nhiên là không...em là em chị, quan trọng hơn ai hết.

- Haha chị nhớ đó nhe. Đừng có hối hận.

- Không bao giờ nhé. Cho dù em muốn gì chị cũng nhường vì em là em chị.

- Yêu chị Vy đại ca nhất haha.

Lúc ấy tôi chẳng biết rằng chính câu nói đó đã khiến cả đời tôi ân hận, trách mình. Cũng chưa bao giờ cho rằng từ câu nói đó mà mọi chuyện của sau này rắc rối hơn. Đơn giản toi nghĩ rằng tôi sẽ chẳng có gì quan trọng bằng gia đình, nếu em tôi muốn gì tôi cũng có thể cho nó. Đúng là suy nghĩ lúc chưa có gì thì dễ nhưng khi có và trân trọng rồi thì làm sao nhường cho được. Còn cảm thấy rất mệt mỏi về những vấn đề đó.

Sau buổi đó, tôi cũng quên mất việc phải nhắn tin cho Khải, sáng hôm sau tôi cùng Mai đi học. Vừa bước vào lớp thì Mai lại đi ra căn tin ăn sáng với tụi bạn, trong lớp chỉ còn một mình tôi. Không có ai, lạ thật. Vừa tính bước ra khỏi lớp thấy Khải từ ngoài đi vào.

Tôi nhìn thấy trên mặt Khải có một vết trầy, tay cũng băng lại tôi hơi giật mình vì nét mặt Khải hơi tái đi.

- Khải, ông làm sao vậy ?

- Không sao.

- Sao mấy hôm nay không đi học

- Bận !

- Bận gì ? Sao tui gọi kêu đi học không được, còn mấy hôm nay bài tập nhiều, không đến học rồi bản thân bị gì cũng không nói bạn bè nghe là sao ?

- Có cần hỏi nhiều vậy không ? Chuyện của tôi liên quan gì cậu ?

- Ừ. Không liên quan gì cả. Vậy mà tôi còn lo cho ông không đi học không hiểu bài, ghi lại hết mấy bài giảng khó để trong học bàn cho ông.

- Không cần lòng tốt dư thừa đó.

- Ừa, vậy cũng không cần tôi đây có lòng với kẻ không ơn.

Tôi tức giận với thái độ quá đáng của Khải. Tôi có làm gì sai? Lo cho bạn là sai hả ? Quát người ta như con không đẻ, ừ có đẻ ra đâu.

- Hoàng Khải này không cần bạn phó học tập siêng năn có lòng tốt phải quan tâm. Cũng đừng dính líu tới tôi. Nếu cứ sống trong bộ mặt giả dối đó thì tôi đây không cần làm bạn.

- Ông nói gì ? Tôi giả dối gì chứ ? Tôi đã làm gì Khải.

- Cậu có làm gì hay không cũng là cậu biết. Đừng vờ vịt với tôi.

- Phải, vờ vịt. Cậu bị thế này là đáng! Đáng lắm luôn đó.

Tôi quay lưng đi không thèm nói gì thêm cho tới khi bước ra tới cửa lớp, đột nhiên chai nước suối bay thẳng vào tường mạnh kêu lớn lắm. Ngay sát bên tai tôi làm tôi giật mình, quay lại thì thấy Khải tức giận nhìn tôi. Bị dằn mặt như vậy, xin lỗi chứ tôi đây cũng hơi nóng máu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro