Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khải khó chịu nhìn tôi, tôi cũng đi theo Khải lên lầu đến tầng 3 phòng cuối cùng, Khải mở cửa bước vào. Trong phòng đang bắt nhạc ì đùng lên hát ca, thấy tôi với Khải, người đàn ông mà tôi gặp đi tới.

- Dắt theo người yêu mới tới nữa kìa tụi bây. Chào chú em, chào em dâu thứ n của thằng em anh.

Tôi đứng hình nhìn Khải. Em dâu thứ n đâu ra, trời đất ơi, tôi bị hiểu lầm.

- Ông chủ quán karaoke hình như muốn hại em hả ?

- Anh nào dám hại mày,không mày không dắt gái tới ủng hộ tội tao lắm.

- Chán anh ghê.

- Vào đi, anh xuống kêu tụi nhỏ thêm mồi rồi lên.

Khải bước vào tôi cũng nhìn sơ qua, thì ra đám người lần trước là dân anh chị của Khải, thấy chị gái giúp tôi lần trước tôi cười chào.

- Tắt nhạc nói chuyện tí đi.

- OK má.

Nhạc được tắt không còn một tiếng động, tôi ngồi xuống nhưng nhìn ai cũng xăm mình xăm mẩy, tôi hơi ớn dựng cả da gà. Nhìn sợ lắm thật đấy.

- Em là bạn thằng Khải hả ?

- Dạ chị, em tên Vy.

- Chị là Tina, chị là người yêu của ông chủ nảy cưng gặp đó. Anh ấy là Luân.

- Dạ. Em cám ơn chuyện chị giúp em hôm bữa.

Tôi ngồi nói chuyện với chị Tina một vài câu thấy chị ấy cũng rất dễ gần khiến tôi cũng không thấy sợ nữa, Khải cứ ngồi đó uống bia với bạn không thèm để ý tôi nên tôi cũng không nói gì về thằng chả. Đột nhiên chị Tina nhìn tôi, cười lớn.

- Em cám ơn chị làm gì ? Cám ơn bạn trai em mới phải.

- Là sao chị ?

- Nó chưa nói em nghe hả ?

- Chưa ạ, là có liên quan hả chị ?

- Hôm đó, tụi chị lên trường định cà phê với thằng Khải giải quyết chuyện nó với tụi nào xích mích, thấy em bị kiếm chuyện, Khải nói với chị em là bạn cùng bàn với nó nhưng nó là con trai không ra mặt được, nên chị ra mặt cho em.

- Nhưng nếu nói vậy cũng đâu có gì liên quan Khải ạ ?

- Tính thằng Khải ít chen chân bao đồng mà, em là ngoại lệ nó lại xen vào. Em nghĩ thế nào?

- Vậy ạ ? Lạ thật ạ.

Tôi cười trừ vì ngại rồi gãi gãi đầu nhìn lén Khải, bắt gặp Khải cũng quay lại nhìn tôi, bất ngờ thẹn tôi quay đi nhanh như chớp.

Trên xe về, tôi không dám hỏi Khải gì cả chỉ im lặng đến khi chịu không nổi nữa mới lên tiếng.

- Này Khải.

- Chuyện gì ?

- Khải thích tôi hả ?

- Cái gì ?

- Nếu không thích sao lại giúp tôi chuyện hôm bữa ?

- Đừng có ảo tưởng nữa được không ? Giúp là giúp liên quan gì thích ?

- Tôi chỉ hỏi thế, ông cần nói tôi ảo tưởng không ?

- Ưhm. Không ảo tưởng. Nhắc lại cậu không phải mẫu người của tôi.

- Ừa, cũng không cần là mẫu người của ông đâu nhé.

Đột nhiên tôi cảm thấy xấu hộ, tôi hỏi như vậy có lí do mới hỏi chứ không hề muốn hỏi vì chị Tina nói với tôi Khải rất ít khi chủ động với ai nhưng nếu có thích mới làm. Tôi thấy mình có gì đáng không thích đâu nên mới hỏi, ai dè đâu lại không thích thật. Đúng là xấu hổ chết mất.

Tôi nhanh chóng xuống xe sau khi về tới nhà, không thèm để ý Khải, Trong tình trạng vừa quê vừa bực nên đi một mạch lên tới phòng tôi đóng mạnh cửa lại.

Vừa tắm xong thay đồ bước ra tôi ngồi xuống học bài chưa lật ra được cuốn tập thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Là số của Khải, tôi liền mở ra đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro