Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và Khải bước ra ngoài, Khải vẫn giữ nét lạnh nhạt nhìn tôi, hình như anh đang giận tôi.

- Anh giận em sao ?

- Em nghĩ không đáng giận sao ?

- Không phải đâu. Em chỉ là không còn cách nào khác.

- Không còn cách nào là sao ? Em giấu anh để Mai có cơ hội tiếp xúc với anh. Em có thể nói với anh về chuyện chiếc vòng, sao em không nói. Nếu không ngờ Sen lén nghe trộm tất cả nói với anh, anh đã bị cả 3 người gạt rồi.

- Nói như vậy là anh nhờ Sen mới biết chuyện chứ chẳng phải anh tự đoán ra em và nhận ra em.

- Chuyện Sen nói là một chuyện nhưng chuyện anh có thể nhìn ra em không liên quan. Anh đã nói anh sẽ nhận ra được người anh yêu.Lúc đầu có thể anh không nhận ra nhưng bên cạnh em hơn 8,9 tháng anh còn không nhận ra sao ? Anh đáng làm người yêu em không Vy ? Sao em không tin tưởng anh, không chịu nói hết nỗi lòng của em cho anh biết, không nói về những gì em chịu đựng. Nếu không tin anh yêu chọn yêu anh làm gì ?

Những lời Khải nói làm trái tim tôi nghẹn lại, đau đớn, tội lỗi. Tôi không nghĩ rằng bản thân mình lại khiến Khải nghĩ ngợi nhiều như vậy, làm Khải cũng mệt mỏi như mình.

Khải đang giận tôi, cố tình làm những chuyện đó để khiến cho tôi biết được sự quan trọng và tức giận của anh. Tôi biết tôi sai khi không tin vào tình yêu của Khải.

- Đừng giận em có được không ? Chúng ta hiểu cho nhau đi Khải.

- Anh cần suy nghĩ một vài ngày. Anh sợ một ngày nào đó em lại khiến anh xoay vòng vòng như thế này.

Nói xong Khải bước đi, tay hất nhẹ tay tôi ra bỏ lên xe chạy về. Bắt đầu từ giây phút đó tôi nhận ra người này quan trọng với tôi biết bao nhiêu, tôi sẽ không một lần nào nữa đánh mất anh. Tôi phải vì tình yêu của tôi.

Tôi lên phòng nhắn tin cho Khải mẫu tin nhỏ '' Em chờ anh suy nghĩ xong. Em xin lỗi nhưng sẽ không có lần sau'' rồi tắt máy tôi cố gắng nhắm mắt ngủ. Nhìn đi nhìn lại điện thoại, tôi vẫn không thấy tin nhắn hồi âm.

Mấy ngày sau, tôi thức dậy bước xuống nhà. Nhìn thấy mẹ đang cùng ba ăn sáng, tôi lại ngại đối diện đành quay lưng định lên lầu nhưng mẹ thấy tôi.

- Lại ăn sáng đi con đi đâu vậy.

- Dạ mẹ.

Tôi ngồi ăn sáng mà không muốn nói gì như mọi khi, tâm trạng buồn buồn chán chán như thế nào ấy kể từ cái ngày đó tôi và Khải không nói chuyện được nhiều mà Mai cũng chị trên phòng suốt. Không khí này chẳng còn là gia đình nữa. Buổi chiều tôi vừa định cùng Sen đi siêu thị mua một ít đồ thì thấy Mai từ trên lầu đi xuống, tôi thấy hơi khó xử nên định đi qua luôn vờ không thấy nhưng đột nhiên Mai gọi tên tôi.

- Chị Vy, em có chuyện muốn nói.

- Chuyện gì vậy Mai ?

- Chuyện quan trọng. Chị lên phòng em !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro