Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm nay là ngày Đỗ Hà không có lịch làm việc nên được đặc cách cho nghỉ ngơi. đại minh tinh xinh đẹp nằm lăn đi lộn lại trên giường. suy nghĩ vu vơ. Đỗ Hà không giống những ngôi sao khác, nếu có thời gian sẽ ngay lập tức đến spa làm đẹp , nghỉ dưỡng hay tụ tập vài người nổi tiếng khác đi chơi.

Cô thích một mình, trong giới nghệ sĩ cô không quen biết nhiều, cô không thích nhiều bạn bè, sẽ rất phiền. mỗi lần được nghỉ ngơi họ sẽ mời mọc đi chơi hay làm một cái gì đó. vì việc này mà đại minh tinh trở nên vô cùng cô đơn.

***

– alo, mẹ ạ.

Lương Thùy Linh vừa xem tài liệu trong phòng làm việc vừa nghe điện thoại.

– Linh à con, con đang đi làm à ?

giọng một người phụ nữ phát qua điện thoại, đây chính xác là bà Nguyễn Thị Hương. Mẹ đáng kính của tổng giám đốc Lương Thùy Linh.

– vâng, con đang làm việc, có chuyện gì không mẹ ?

– à, mẹ chỉ nhờ con một chuyện thôi. được không con gái?

mẹ đáng kính dùng giọng ngọt ngào nhất hỏi con gái khiến Lương Linh có chút giật mình sởn gai ốc.

– mẹ nói đi, không cần giọng đấy đâu, con ghê răng lắm

– à thế này nhé, em Lê Nguyễn Ngọc Hằng nhà cậu con sắp về Việt Nam. nó là con gái lại ở một mình sợ không có người chăm sóc nên mẹ gửi nó ở chỗ con nhé.

– mẹ à, mẹ biết con không thích ở chung với người khác mà, sao mẹ lại thế ?con không thích đâu.

– mẹ đã hứa với cậu con rồi, con liệu mà để cho mẹ ít mặt mũi. nhớ đấy, chắc giờ này con bé đang ở sân bay, mẹ cho nó địa chỉ công ty con rồi, lát nữa nó đến gặp con.

– không thích, mẹ bảo em ấy đi chỗ khác mà ở, con không tiếp đâu.

– con bé này, con học đâu ra cái kiểu cãi cố nói mãi không nghe thế ?
mẹ đại nhân giận dữ giáo huấn con gái qua điện thoại.

– con học mẹ đấy, con nói không thích mà mẹ còn cố đùn đẩy.

– con bé mất nết, mấy tháng nữa mẹ sẽ về giáo huấn lại con.nhớ đối xử tốt với Ngọc Hằng đấy.

– không đâu, alo, alo, mẹ..

Lương Thùy Linh khó chịu cau mày nhưng rồi cũng quên ngay rồi tiếp tục làm việc.làm việc một mạch đến 2giờ chiều không nghỉ, công ty sắp ra bộ sản phẩm mới, công việc của cô vì thế mà cũng tăng. Bảo Ngọc hơn ba lần vào nhắc tổng giám đốc đã đến giờ ăn nhưng Lương Linh một bước cũng không dịch chuyển dính liền lấy cái bàn làm việc, Bảo Ngọc đành để lên trên bàn một chiếc bánh kem nhỏ nhưng giám đốc cũng không động một miếng. mỗi lần công ty ra sản phẩm mới là lại thấy hình ảnh này của tổng giám đốc, miệt mài như con kiến khiêng mồi về tổ.
– giám đốc, có người tìm chị.

Bảo Ngọc nhẹ giọng nói đến vị giám đốc đang ngồi xem từng tập văn bản và các bản thiết kế dày đến hàng quyển kia.

– ai tìm ? hôm nay chị không có xếp lịch gặp ai cả.

Lương Thùy Linh không ngẩng mặt nhìn cứ như vậy vừa xem tài liệu vừa hỏi.

– là người mà mẹ giám đốc giới thiệu đến đấy.vừa nãy mẹ chị có gọi điện đến lễ tân nói. bây giờ cô bé ấy đang trong đại sảnh.

– gọi nó lên đây đi.

Lương Linh phất phất tay ra hiệu.

– không cần, tôi tự lên được đây mà.

một cô gái có mái tóc vàng, da trắng vai đeo balo, tay kéo vali bước vào phòng tổng giám đốc.

– chị là nhân vật được bà nội khen đáo để đây à ? xinh đẹp thật.

cô gái ấy tự nhiên ngồi xuống ghế sofa gác chân lên nói chuyện.bộ dáng vô cùng đẹp, cô gái này, một thân là đồ hiệu, áo sơmi trắng có đính trang sức ở cổ áo, quần đen ôm lấy đôi chân thon dài, giày da cao gót màu đen bóng chỉ nhìn thôi đã thấy là hàng hiếm. khuôn mặt thì khỏi nói, mắt hơi xanh, tóc màu hạt dẻ buông xuống, từng lọn tóc đều được chăm sóc tỉ mỉ đẹp đẽ, sống mũi cao , làn da trắng , một bông hồng lai hoàn hảo. bố của Ngọc Hằng là người Việt Nam, mẹ là người Mĩ gốc Tây Ban Nha, là sự kết hợp hoàn hảo giữa bố và mẹ.
– ê Tây, em là con cậu Hoàng à ?

Trần Thiên Hương nhìn đến cô gái có vẻ đẹp rất Tây kia hỏi.

– em không phải tên là Tây, tên em là Ngọc Hằng.

Ngọc Hằng đôi môi đỏ mọng ngay lập tức mấp máy phản đối.

– ừ, tên gì cũng được, ngồi đấy, đợi chị làm xong việc rồi về nhà.

– ừ.

Ngọc Hằng trống không đáp lại. Vơ đại quyển catalogue trên bàn gần ghế sofa mở ra xem.cả hai người không ai nói thêm lời nào, không gian yên ắng cho đến khi nghe thấy tiếng 'ọt ọt' từ bụng ai đó kêu lên.

– em đói à? chắc từ lúc trên máy bay xuống chưa ăn gì hả ?

– ừ, chưa ăn gì cả.

Ngọc Hằng đáp gọn lỏn, ánh mắt có tia lạnh lùng ,dường như Lương Thùy Linh nhận ra, con bé này không phải là hư đốn mà là tính cách của nó rất lạnh lùng, không thích giao tiếp nhiều.

– ăn bánh kem này đi, nhân viên mang đến nhưng chị chưa động vào đâu.
Lương Linh đứng dậy khỏi ghế. cầm đĩa bánh kem đặt trên bàn làm việc mang đến chỗ Ngọc Hằng đang ngồi.

– cảm ơn.

Ngọc Hằng nhìn miếng bánh kem ngon lành đặt đẹp đẽ trên chiếc đĩa liền cầm dĩa lên xúc ăn.miệng hơi nhếch lên.

– cứ ăn đi, đợi chị xem xong nốt mấy cái văn bản rồi chị đưa về.nhanh thôi.

– ừ, được rồi.

Lương Thùy Linh quay về bàn làm việc. một lát sau tắt máy tính và thu xếp gọn gàng tài liệu trên bàn.rồi quay ra chỗ Ngọc Hằng vẫn ngồi chờ.

– xong rồi , bây giờ về được rồi.

Lương Linh cần túi xách đứng dậy vừa nói xong thì thấy cô gái Tây kia đã ngủ từ lúc nào. đĩa bánh kem trên bàn đã hết sạch, chỉ còn một ít vụn bánh nhỏ trên đĩa. Ngọc Hằng dựa đầu vào chiếc gối nhỏ thêu hoa văn trên ghế sofa ngủ thϊếp đi,có lẽ do chênh lệch múi giờ và mệt mỏi khiến cô gái này ngủ say như thế.
Lương Thùy Linh ngồi xuống ghế sofa đối diện, im lặng nhìn cô gái đang ngủ. Khi ngủ nhìn mặt Ngọc Hằng không còn lạnh lùng nữa,đôi mắt xanh được che đi bằng lông mi dài hoàn hảo. Khoé miệng vẫn còn dính chút kem ở bánh, Lương Linh nhẹ nhàng rút tờ giấy mềm trong hộp giấy đặt cạnh đó rồi vươn tay qua hết sức nhẹ nhàng lau đi kem nơi khoé môi cô gái kia.

– chị làm gì thế ?

Ngọc Hằng lúc ngủ thường cảnh giác rất cao vì cô không bao giờ ngủ sâu, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến cô tỉnh dậy ngay.

– không làm gì cả, đi về thôi.

Lương Thùy Linh tự nhiên như bình thường nói.

Ngọc Hằng không nói gì thêm cũng đứng dậy đeo balo, kéo vali đi theo sau Lương Linh.

– mang vali đây nào.

Lương Thùy Linh đưa tay ra ý bảo cô gái kia hãy mang vali để cô cầm giúp.
– đây, cảm ơn chị.

Ngọc Hằng đưa vali cho Lương Linh.

hai người về khá muộn, mọi người trong công ty đã sớm về hết, Lương Thùy Linh bấm thang máy. hai người đứng cùng nhau nhìn cô có vẻ cao hơn một chút.

Cô lái xe đưa Ngọc Hằng về nhà, trên đường về còn ghé siêu thị mua cho cô một ít đồ dùng cá nhân. Lương Linh tự nghĩ, cô gái trẻ này ít nói chắc sẽ không ảnh hưởng nhiều đến mình nên có thể cho ở cùng. Dù gì mẹ cũng đã nhờ rồi, nên chăm sóc cô bé này, Lương Linh còn nhớ trước đây cậu Hoàng còn ở trong nước, lúc đó mình mới bảy tuổi , cậu ấy rất cưng chiều mình nên xem ra đối xử tốt với con gái cậu cũng là một điều đúng đắn.

Về đến nhà, Thùy Linh chỉ cho Ngọc Hằng biết phòng ở của cô ở đâu rồi nói cô có thể đi sắp đồ vào phòng rồi tắm rửa còn mình sẽ chuẩn bị bữa tối.
Thùy Linh vào bếp vào bếp, trong tủ lạnh của cô luôn có đủ nhiên liệu nấu ăn vì cô có thói quen mua đồ ăn để vào tủ để dùng dần.

Sau một hồi nấu ăn thì mâm cơm thịnh soạn được bày lên, Ngọc Hằng tắm rửa xong cũng đi ra phòng ăn, mùi thức ăn ngào ngạt kích thích vị giác cô gái trẻ. Ngọc Hằng vừa tắm xong, Thùy Linh ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát trên người cô.

– nấu cơm xong rồi, ăn thôi.

Lương Linh lấy một bát cơm trắng đặt về phía Ngọc Hằng nói.

Tính toong.. tính toong

có tiếng chuông cửa, Thùy Linh đặt bát cơm xuống đi nhanh ra mở cửa.

là Đỗ Hà, đại minh tinh nở nụ cười xinh đẹp nói với Lương Thùy Linh.

– chị ơi, em ở một mìmh cả ngày buồn quá, em sang nhà chị một chút nhé !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro