Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi như chết lặng. Làm thế nào mà một đứa trẻ bảy tuổi lại có thể nhầm lẫn giữa con người với một con búp bê được. Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của em trai mình.

"Chị không thích nó?"

"Em dường như không hiểu được bản chất của vấn đề nhỉ? Đi qua đó, úp mặt vào tường và giơ tay lên. Đừng đặt tay xuống trừ khi chị cho phép."

Đầu tiên, tôi giải thích cho em trai hiểu hành động của hắn có gì sai. Em trai nhìn tôi một cách khó hiểu - Không, tại sao? - nhưng khi kết thúc, hắn đã gật đầu. Chà, tôi đoán nó không nghiêm trọng lắm. Nhưng đáng lẽ ra tôi nên nghĩ đến khả năng khác, chứ không phải chỉ là sự hiểu biết của hắn.

"Chị, chị gái."

"Chuyện gì?"

"Chị có thích con búp bê này không?"

Không lâu sau vụ việc đó. Lần này, là một quản gia, không phải hầu gái nữa, xuất hiện trước mặt tôi, với toàn thân bị trói và bịt miệng. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi và cố vùng vẫy. Chờ đã, chờ một chút. Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy? Tôi không kịp nắm bắt mọi chuyện. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được tình hình.

"Lần trước chị đã mắng em vì chị rất không thích con búp bê đó, phải không? Vì vậy, lần này em đã thay đổi giới tính nó."

Tôi không nói nên lời. Làm thế nào tôi có thể giải thích cảm xúc của mình lúc này? Em trai tôi, người coi mọi người là búp bê, đẩy người hầu đang bị trói chặt đến gần tôi và kiểm tra phản ứng của tôi. Hắn thật trong sáng, ngây thơ với đôi mắt thuần khiết.

"Tại sao chị không nói gì, thưa chị?"

"..."

"Một lần nữa, chị lại không thích à?"

Cuối cùng tôi cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Tôi vứt bỏ mọi thứ đang làm và chỉ tập trung quan sát em trai mình. Không lâu sau, tôi đã có thể đưa ra kết luận.

Tôi nghĩ hắn là một kẻ tâm thần.

Hay đại loại thế. Vấn đề của em tôi khá dễ nói. Hắn không thể phân biệt được sự khác nhau giữa con người, đồ vật và động vật. Đối với cậu em trai này, ngoại trừ gia đình, người khác không khác gì một món đồ chơi hay một con kiến ​​trong sân.

"Chị ơi, nhìn này!"

"Còn gì nữa?"

"Con rối song sinh! Chị thấy sao?"

"Hà... lần này là sinh đôi à, thế thì lần này chị sẽ đấm em bằng cả hai tay nhé!"

Tôi đã phát hiện bí mật về sự ra đời của mình, và bây giờ em trai tôi lại là một kẻ tâm thần. Nhưng tôi không hề nhìn nhận vấn đề một cách nghiêm túc vào thời điểm đó. Tôi chỉ nổi chút da gà, đó là tất cả.

Em trai tôi vẫn còn nhỏ và có thể bị kỷ luật. Khi em trai mang cho tôi một con búp bê, tôi sẽ trói hắn lại, cho hắn ăn hạt dẻ mật ong và sau đó thả hắn ra. Chỉ làm lặp đi lặp lại một việc như vậy ngày càng trở nên buồn tẻ, và thực hiện nó cũng khá khó khăn. Đúng là không phải tất cả những kẻ biến thái về nhân cách đều trở thành kẻ giết người. Em trai tôi có thể tốt hơn khi lớn lên và học được một số lẽ thường. Nhưng nó lại là một đánh giá lạc quan mà sai lầm.

Tôi thức dậy bởi sức hấp dẫn thực sự mùa hè, tại một thư viện cũ.

"...Vô lý."

Cú sốc bao trùm toàn bộ cơ thể khiến tôi đánh rơi cuốn sách.

"Đây không phải sự thật, đúng không?"

'Mùa xuân của Agrita, Cô gái mới mẻ.' Đó là tiêu đề của một cuốn sách. Bối cảnh của nó là trong thế giới này, rất nhiều người đã xuất hiện trong đây, bao gồm cả tôi. Mỗi người có một vai trò. Nhân vật chính, nhân vật phản diện, vai phụ, quần chúng, v.v. Em trai tôi là nhân vật phản diện và tôi là nhân vật phụ.

'Cái này là sao...?'

Tôi không thể xác định được đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là có thật. Các sự kiện được mô tả trong cuốn sách giống hệt như thực tế. Có một lý do khác khiến nó không thể bị bỏ qua.

"Bessie, em có biết quyển sách này nói về điều gì không?"

"Dạ, không phải nó trống trơn sao ạ?"

Nội dung của cuốn sách chỉ có tôi mới thấy được. Ngay cả tiêu đề.

Có hai khả năng: Tôi bị điên, hoặc tôi có thể xem cuốn sách này bởi vì chỉ những người nhớ được kiếp trước của họ mới có đặc quyền xem nó. Một thời gian sau, kết luận của tôi nghiêng về vế sau. Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc con người sẽ phát điên và có tầm nhìn xa hơn. Rốt cuộc, nơi này đúng là một cuốn tiểu thuyết. Nhưng vấn đề thực sự ở đây là...

"Mình lại sắp chết một lần nữa?"

Cái kết của tôi trong cuốn tiểu thuyết này thật khủng khiếp.

"Và nó lại đau khổ?"

Trong nửa sau của cuốn sách, tôi chết dưới tay của em trai tôi. Không có lý do cụ thể. Tôi bị phát hiện là con nuôi. Em trai tôi khi lớn lên đã giết tôi ngay khi hắn phát hiện ra. Hắn ta tức điên lên vì tôi dám tỏ ra vượt trội hơn hắn, mặc dù tôi không phải là chị gái ruột của hắn. Tại sao cha mẹ tôi không ngăn cản anh ta? Đáng buồn thay, họ đã được định sẵn là sẽ chết vì căn bệnh nan y, liên tiếp nhau, trước đó.

"Ôi chúa ơi..."

Chúa ơi! Sao người có thể làm thế này với con? Người em trai trong sách còn điên loạn hơn nhiều so với bây giờ. Đứa em tâm thần khi trưởng thành thật đáng sợ. Có trí thông minh, thân hình to lớn, lại nắm cả gia đình trong tay, tôi đã thay đổi cách nhìn về đứa em nhỏ trước mắt. Búp bê? Hả, thật dễ thương.

Tôi không nhận ra đó là vẻ mặt có sức hút nhất mà hắn có thể thể hiện. Tuy nhiên, tôi không phải là người duy nhất chết dưới tay của em trai tôi. Tóm lại, hắn ta đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, bị ám ảnh bởi cô ấy và giết tất cả những người xung quanh cô ấy. Cái chết của tôi cũng là một phần trong số đó. Tôi không thể không nghĩ rằng cái chết của tôi sắp đến. Đó là một việc điên rồ.

'Nếu mình biết điều này sẽ xảy ra, mình đã không trừng phạt anh ta. '

Ước gì tôi đã làm tốt hơn. Không trừng phạt, không chửi bới, không phàn nàn khi nhận được búp bê của hắn. Tôi hối hận vì tất cả những gì mình đã làm. Nguyên nhân cái chết của tôi chính là bí mật về sự ra đời của tôi.

Kết cục của tôi sẽ không thay đổi trừ khi sự thật rằng tôi được nhận làm con nuôi bị thay đổi. 'Mình phải sống.' Người em trai trưởng thành trong quyển sách đã giết tôi khi tôi hai mươi hai tuổi. Ở kiếp trước, tôi chết ở tuổi hai mươi mốt, nhưng tôi sẽ không để mình lại phải chết thảm thương ở đây.

Tôi lật giở cuốn sách vào ban đêm, tìm cách sống sót. Và đã đưa ra được kết luận vào lúc bình minh.

'Chạy trốn thôi!'

Đó là tất cả.

Tuy nhiên, sẽ rất nguy hiểm nếu bỏ chạy tùy hứng. Em trai tôi vẫn nghĩ rằng tôi là chị gái hắn và nếu tôi cố gắng chạy trốn, tôi không thể không bị thương. Sau khi em trai tôi gặp nữ chính chính là thời điểm tốt nhất. Ngay khi em trai tôi gặp nữ chính, hắn sẽ bắt đầu bám lấy cô ấy. Lúc đó mọi sự chú ý sẽ hướng về cô ấy. Tôi sẽ tận dụng thời gian đó, lấy hết của cải, chạy trốn và sống một cuộc đời nhàn nhã.

'Nếu vượt qua biên giới, mình sẽ an toàn.'

Tôi tự hỏi liệu hắn ta có thể đến các nước khác để giết người không? Chắc hẳn hắn phải có rất nhiều người khác phải giết ngoài tôi.

'Đó là cách mình sẽ sống, nhưng trước đó ...'

Kết luận rằng chạy trốn là một ý kiến ​​hay, nhưng tôi quyết định thử thêm một điều nữa trước khi lên kế hoạch bỏ trốn một cách nghiêm túc. Ngăn chặn cái chết của cha mẹ tôi.

Cha mẹ tôi trong cuốn sách, mắc bệnh nan y, nhưng vẫn còn hai năm nữa. Từ bây giờ, tôi không biết con đường sẽ dẫn đến đâu. Tại sao ư, một câu nói cổ có: "Nếu trái tim mạnh mẽ, trời đất cũng rụng động." Hỡi cõi thiên đàng, xin hãy thực hiện điều ước của con."

"...Trên đường đến thế giới bên kia, xin hãy nghỉ ngơi đầy đủ."

Nó cảm động, nhưng không thể thay đổi tương lai. Người quản lí tang lễ chôn cất quan tài của cha mẹ tôi và linh mục viết họ trên đó.

Hai năm làm việc chăm chỉ của tôi cứ như thế về lại con số không tròn trĩnh.

"Chị."

Em trai, người vẫn thấp hơn tôi, đứng bên cạnh và nắm lấy tay tôi.

"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta."

Đúng vậy, chỉ có hai người còn ở nơi đây. Hai vai phụ nữa sẽ bị giết bởi nhân vật phản diện tương lai và phụ tá của hắn ta.

'Mình tiêu rồi.'

Bây giờ tôi chỉ còn việc chạy trốn. Tôi đã rất bận rộn kể từ đó.

Dù đã biết, nhưng cái chết của cha mẹ vẫn làm tôi rất buồn, và tương lai khốn khổ của tôi, mà đôi khi được nghĩ đến, góp phần rất lớn vào việc khiến tôi tăng huyết áp, và kế hoạch bỏ trốn không dễ thực hiện chút nào. Cho đến ngày tôi không hề cảm nhận được thời gian đang trôi qua như thế nào. Và rồi tôi nhận ra...

"Thư mời đã được gửi đi hết chưa?"

"Hãy kiểm tra lại nếu còn thiếu."

"Alex, đi xuống cầu thang và kiểm tra danh sách xem có món nào bị mất không."

"Thức ăn của ngày mai..."

Ngày định mệnh đã đến gần.

***

Căn biệt thự ồn ào cả ngày. Sự vội vã bắt đầu vào buổi sáng và không có dấu hiệu giảm bớt, mặc dù buổi tối đã kết thúc. Chỉ còn một ngày trước lễ trưởng thành trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 của Công tước Widgreen, em trai tôi và cũng là chủ nhân của ngôi nhà này.

Tôi ngồi trong phòng khách và nhìn cảnh tượng nhộn nhịp này. Người nhàn nhã duy nhất ở đây là tôi, nhấp một ngụm trà nóng.

"Suỵp."

Mặc dù vẻ ngoài tôi trông rất thư thái, nhưng trong tâm trí lại cực kì nhộn nhạo.

'Đừng sợ. Chỉ cần ngừng lo lắng thôi.'

Cuối cùng, ngày mai. Là ngày mai. Tôi sẽ rời khỏi đây vào tối mai.

'Ngay khi bữa tiệc bắt đầu, mình sẽ bỏ chạy. '

Ngày mai là ngày hoàn hảo để tôi thực hiện ước mơ trốn chạy bấy lâu nay của mình. Thật đau lòng khi nói ra lý do. Đó sẽ là cuộc gặp gỡ đầu tiên của em trai tôi với nữ chính. Nhân vật nữ chính, Agrita là một trong những khách sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật của em trai tôi vào ngày mai. Gia đình cô ấy không có địa vị cao và sẽ không bao giờ được mời, nhưng lần này có một ngoại lệ.

Bởi vì theo lẽ thông thường mời càng nhiều người đến bữa tiệc sinh nhật được tổ chức cùng lễ trưởng thành càng mang lại diễm phúc. Thư mời được rải xung quanh theo đúng nghĩa đen. Tôi đã kiểm tra kế hoạch của mình. Cuộc gặp gỡ định mệnh giữa nữ chính và nhân vật phản diện sẽ diễn ra trong sảnh tiệc. Một nhân vật phản diện bị thu hút bởi cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và không nhìn thấy gì ngoài cô ấy. Thành công của tôi, một nhân vật phụ, chạy ngay đi là:

Lãng mạn, mù quáng, chạy trốn, thành công.

'Hoàn hảo.'

Đó là một kết quả mất nhiều thời gian để suy nghĩ hơn là tưởng tượng. Đặc biệt, thời điểm này rất hoàn hảo. Tìm kiếm một con đường sống, tôi đã đọc cuốn sách nhiều lần, và đó là ngày đầu tiên của bữa tiệc, sự chú ý của em tôi tập trung nhiều nhất vào Agrita. Kể từ đó, hắn ta hoặc sẽ lựa chọn ở lại phía sau cô ấy mọi lúc, một đặc điểm của một nhân vật phản diện, hoặc loại bỏ những người xung quanh cô ấy.

Tôi càng lo lắng thì nguy cơ càng cao. Vì vậy tôi buộc phải quan sát nhiều hơn. Mục đích của tôi là lẻn khỏi em trai tôi. Nếu tôi bị bắt trước khi hoàn toàn thoát khỏi đó ... Tôi không thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra sau đó. Vì vậy, đương nhiên là ngày đầu tiên của bữa tiệc, hoặc ngày mai, là thời điểm tốt nhất để chạy trốn.

'Liệu có thành công không đây?'

Nó buộc phải diễn ra tốt đẹp.

'Làm ơn.'

Bã trà trong tách trà văng ra xung quanh khi tôi run tay. Tôi uống ừng ực khi nhìn chằm chằm vào bề mặt nước trà, như thể đó là trái tim của tôi. Ôi, nóng. Trong khi đó, em trai đã đi xuống cầu thang và tìm thấy tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro