Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi còn rất nhỏ khi lần đầu nhớ lại cuộc đời trước kia của mình. Tôi lúc đó có lẽ tầm 2 tuổi.

Người bảo mẫu, có vẻ khá bận vào ngày hôm ấy, chỉ đưa tôi một chiếc lục lạc như một món quà rồi rời đi. Cho bạn biết thì tôi đã 2 tuổi, hay 24 tháng. Tôi đã quá tuổi chơi lục lạc rồi, nhưng mà chẳng còn gì để làm, vì thế tôi nghe tiếng lục lạc lắc lắc trên tay mình. Khi lắc nó, tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi lắc nó mạnh đến nỗi tưởng như nó cũng đang lắc tôi vậy. Đột nhiên cơn đau đầu kéo đến.

Nó quá đau để một đứa trẻ có thể chịu đựng. Tôi không thể hét. Tôi giữ đầu mình và lăn ra sàn. Giây tiếp theo, tôi đã lấy lại kí ức tiền kiếp. Nghe rất nực cười, nhưng tôi thật sự đã nhớ ra. Đó là lần đầu tiên tôi nhớ được kiếp trước của mình. Nhưng mảnh kí ức đó hầu như chẳng vui vẻ chút nào. Ở kiếp trước, tôi là một sinh viên sống ở Seoul, Hàn Quốc. Lí do mà tôi chỉ nhắc đến việc mình là sinh viên trong vô số những đặc điểm nhận diện khác, là vì tôi đã chết ở một độ tuổi quá trẻ.

Tôi chết năm 21 tuổi. Đây là độ tuổi thanh xuân phơi phới, tươi đẹp như hoa. Nguyên nhân là do một vụ tai nạn giao thông. Nói đến đây, kể cả là như thế thì vận may của tôi trông vẫn khá bình thường. Nhưng vấn đề chính là thứ đã khiến tôi gặp tai nạn cơ. Tôi đã bị xe đâm khi cố gắng tránh tên bám đuôi. Tên đó là một tiền bối cùng khoa với tôi.

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, tôi mới chỉ là sinh viên năm nhất, tôi chào hỏi họ vì tôi là người mới, trả lời những câu hỏi của họ một cách hoàn hảo vì họ là khóa trên, và tôi cười rất nhiều khi nói mỗi lúc bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Nhưng ai mà ngờ được đây sẽ là khởi đầu cho một cuộc thảm họa chứ?

"Này, tại sao em lại cười với anh? Hả? Tại sao, tại sao em làm vậy?"

Tôi đã nghĩ rằng anh ta bị điên. Đến một ngày, tôi nói anh ta hãy dừng việc tỏ ra tốt bụng từ một phía và những món quà kéo dài cả một năm của anh ta.

Tên bám đuôi, người đang đeo chiếc mặt nạ "tiền bối", tìm thấy tôi đứng trước nhà của mình đêm đó, cầm theo một con dao và nói chính xác những thứ mà anh ta từng nói. Wow, hôm nay là ngày duy nhất web novel của tôi cập nhật đó. Đương nhiên, vì sợ hãi, tôi quay người bỏ chạy. Kẻ thù của tôi bám theo tôi và cuộc rượt đuổi dài nhất của cuộc đời tôi đã xảy ra.

Tôi thấy mình thật xui xẻo. Tôi đã rất lo lắng về tên bám đuôi vì thế đã không chú ý góc ngõ dẫn ra đường lớn, nơi mà...

"Đùng!"

Ờm thì, đó chính là cách mọi chuyện xảy ra.

'Ồ, tiếng lục lạc."

Đây là cảm giác của tôi khi nhớ lại. Nó không phải là một kí ức đẹp cho lắm.

Mặc dù tôi nhớ gia đình và bạn bè kiếp trước, tôi lại càng thấy không thoải mái khi biết mình đã chết, tôi che miệng lại. Ặc, thật đáng sợ. Tôi ước mình có thể loại bỏ tất cả những tên bám đuôi trên thế giới. Đó là quãng thời gian đau đớn mỗi khi nhắc đến, nhưng nó cũng không hẳn chỉ là thứ kinh khủng khi nhớ về kiếp trước. Nó cũng có một điểm đáng kể. Tôi nhận ra một điều rằng cuộc sống ở đây của mình giàu có và xa hoa đến nhường nào. Ở đây hoàn toàn khác với thế giới cũ của tôi.

Nơi này có ma thuật thay vì nền văn minh, có kiếm và xe ngựa thay vì súng và xe hơi. Có cả Hoàng tộc và hệ thống giai cấp, tựa như thế giới trong cuốn tiểu thuyết giả tượng thông thường. Và tôi là một quý tộc ở đây, và không giống bất cứ quý tộc nào, tôi là con gái cả của một gia tộc có địa vị cao nhất trong các gia tộc có địa vị cao. Điều này có nghĩa là gì? Đó là tôi từ khi sinh ra đã được ngậm thìa kim cương, chứ không còn là thìa vàng nữa.

Tôi không cần ghen tị với sức mạnh của bất kỳ ai. Từ khi tôi còn nguyên dây rốn đến khi chào đời, trên mọi nẻo đường đã có một tấm thảm đỏ trải sẵn cho tôi. Tôi chỉ cần bước trên thảm đỏ đó và sống hạnh phúc mãi mãi.

Chúa ban cho tôi món quà này bởi vì tôi đã chết một cách thê thảm trong kiếp trước của mình.

Ồ, thôi nào. Chắc chắn rồi! Chúa cho rằng điều đó là công bằng. Tuy nhiên, một năm sau, niềm tin đó đã mang đến cho tôi cú sốc đầu đời.

"... Con bé sẽ tổn thương nếu phát hiện ra. "

"Thưa phu nhân."

Tôi đã biết bí mật về sự ra đời của mình. Hóa ra tôi không phải là một đứa trẻ sinh ra trong ngôi nhà này. Tôi đã được nhận nuôi. Bằng cách nào đó, mẹ tôi, Nữ công tước, người nghĩ rằng cô ấy sẽ được làm mẹ, đã được chẩn đoán mắc chứng vô sinh trước khi kết hôn, và bà đã nhận nuôi tôi vì tin vào điều đó. Nhưng, đó là một lời nói dối, và bác sĩ đã chẩn đoán cô ấy thực tế là một kẻ lang thang. Mẹ, không, Nữ công tước... À, tôi cũng không biết phải gọi thế nào. Dù sao thì mẹ tôi đã khóc nức nở, nói sẽ đưa tên bác sĩ dởm đó ra xét xử.

Lúc đó, em trai tôi vẫn đang trong bụng mẹ. Tôi đúng cạn lời với thế giới này. Thật sự đấy! Sao chuyện này lại xảy đến với tôi? Chúa đã cho tôi một cái thìa. Tại sao bây giờ hắn lại lấy đi mọi thứ? Hơn nữa, đó không phải chỉ vì cái thìa, mà vì cha mẹ tôi là người tốt. Những tưởng đó sẽ là một gia đình êm ấm và hòa thuận.

Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ khóc. Tôi ước gì tôi không biết gì cả. Vậy thì tôi sẽ hạnh phúc hơn. Tại sao tôi lại thức dậy vào giờ này và khát nước? Tại sao tôi lại đi ngang qua phòng ngủ của họ? Làm thế nào mà phòng ngủ không được cách âm? Không có ích gì khi phàn nàn. Kể từ đó, tôi thường xuyên ôm gối khóc thầm. Tôi đã nghĩ về tương lai của mình và điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bị đuổi.

Nhưng theo thời gian, tôi vẫn không thoát khỏi những gánh nặng của mình.

'Hả?'

Một năm, hoặc hai năm sau, tôi nóng lòng muốn đi dạo và chạy. Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy một con dao đồ chơi và dùng nó đập vỡ một cột gỗ. Tôi có thể ở trong ngôi nhà này bao lâu? Đang băn khoăn về điều đó, tôi bất ngờ chú ý đến một người qua đường và hỏi.

"Bessie."

"Vâng, tiểu thư."

"Khi nào thì ta phải rời khỏi ngôi nhà này?"

"Dạ?"

Lúc đó, tôi bảy tuổi. Tôi đáp lại bằng cách quay người và nói rằng tôi biết bí mật về thân thế của mình. Tôi có thể thấy Bessie, cô hầu gái của tôi, bối rối hơn bao giờ hết.

"Người đang nói gì vậy, thưa tiểu thư? Đừng đề cập đến điều đó. Dù người khác nói gì đi nữa, người là vẫn chủ nhân của em. Là con gái của Công tước. Làm ơn đừng nói với em bất cứ điều gì như thế nữa!"

Bessie đã rất sợ hãi và đầu tôi như trống rỗng. Hả? Nhưng tôi không nghĩ rằng mình đã nghe nhầm trong quá khứ. Có lẽ cô ấy định giấu kín chuyện này. Thành thật mà nói, đó là một chuyện tốt với tôi. Hôm ấy, tôi đã khóc ướt gốivới những giọt nước mắt nhẹ nhõm và vui mừng, chứ không phải buồn bã. Tôi tán thành sự lựa chọn của mẹ và cha bằng cả hai cánh tay.

'Cảm ơn! Con sẽ cố hết sức!'

Vậy là cuộc khủng hoảng đầu tiên đã qua đi. Như tôi đã đề cập ở trên, tôi cảm thấy may mắn vì biết kiếp trước của mình. Lần thứ hai xuất hiện sau đó khoảng 4 năm.

"Chị."

"Hửm?"

"Ở đây. Đó là một món quà sinh nhật. "

"Wow, em đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ khi nào vậy? Cảm ơn em... Whoa... "

Vào ngày sinh nhật thứ 11 của tôi. Em trai tôi đã lấy một cái gì đó ra như một món quà sinh nhật. Tôi cười và cố gắng trả lời, nhưng tôi không thể không vỡ òa.

"Ư, ưm, ưm!"

'Đây là gì?'

Đó là một con người bằng xương bằng thịt.

Hơn nữa, tôi biết mặt họ. Melissa, một người hầu trong ngôi nhà này, người phụ trách dọn dẹp phòng của tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn Melissa, cô ấy mặc một chiếc váy xinh xắn và đeo dải băng trên đầu, trong khi toàn thân bị dán băng keo và miệng thì bị bịt lại.

"Cái, cái gì đây?"

Cuối cùng khi tôi cũng hỏi được, em trai tôi trả lời mà không chớp mắt.

"Một con búp bê! Chị thấy sao? Em đã cố gắng để tìm được một con búp bê giống như con mà chị đã có. Nhưng nó được nhập từ nước ngoài về lâu rồi nên không bán nữa. Tuy hơi khác, nhưng em đã chuẩn bị cho cái này. Chị có thích nó không?"

Bây giờ, tôi sẽ giải thích cho bạn rằng điều này khó hiểu đến nhường nào.

Em trai tôi nghĩ Melissa giống con búp bê bị hỏng của tôi. Nó chỉ là một món đồ chơi đơn giản trên kệ trong phòng tôi. Và Melissa, người sau đó được em trai tôi mặc y như búp bê, tất nhiên không phải là búp bê, mà là một con người. Tên điên này gọi một con người đang sống là búp bê. Lúc đó, tôi đã hoảng sợ và đưa tay đấm vào đầu em trai.

"Oái!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro