Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói rằng nếu đặt một người vào một sự thật mà họ không thể chấp nhận được, thì tai nạn sẽ xảy ra.

Và điều đó đã đúng với tôi.

"Chị."

Tôi buông tờ giấy xuống và đứng bất động như một tảng đá. Em trai lại gọi tôi. Tôi không trả lời và chỉ lẩm bẩm một mình.

"Làm thế nào?"

"Cái quái gì?"

"Sao cô ấy lại chết được?"

Cô ấy là nhân vật chính mà.

Agrita là nhân vật chính. Nhân vật chính, vai chính, nữ chính, và nhân vật trung tâm của thế giới này!

Mọi thứ trên thế giới này đều được viết cho cô ấy. Và trong chính thế giới đó, cô ấy chết?

'Đây chắc hẳn là một giấc mơ.'

Tôi tự véo má mình. Đau.

'Thật nực cười.'

Tôi chết lặng đến mức không thể suy nghĩ thông suốt. Có thể là trùng tên thôi, nhưng tôi nhanh chóng thừa nhận rằng, suy nghĩ đó chỉ để trốn tránh thực tại mà thôi. Tờ báo ghi vào danh sách, cô ấy chính là con gái lớn của gia đình Grace.

"Chị đang nói về cái gì vậy?"

Em trai tôi nheo mắt nhìn tôi đang trong tâm trạng hoảng sợ.

Tôi nhìn lên em trai mình. Chính nhân vật phản diện đã đưa nữ chính sang thế giới khác đang ở trước mặt tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi suýt chút nữa đã chửi rủa thành lời.

'Em điên rồi.'

Đây là một đứa trẻ thực sự điên rồ, cuồng loạn.

'Giết nữ chính? Em điên à? Mất trí rồi? Giết người khác đi, đồ khốn nạn!!'

Nhưng tôi đã cố gắng để vượt qua nó. Tôi cố nhẫn nhịn không hét lên những lời thô tục mà tôi muốn nói trước mặt hắn.

Cuộc sống của tôi vẫn chưa kết thúc.

Thoạt nhìn, tương lai của tôi dường như đã kết thúc vì cái chết của nữ chính, nhưng trên thực tế, tôi vẫn còn một lựa chọn. Tôi chạy lên phòng, lướt qua em trai, người đang hỏi hết câu này đến câu khác.

Phớt lờ một đứa em trai đã trưởng thành là việc không thể tránh khỏi.

Tôi khóa cửa ngay khi bước vào phòng. Để chắc chắn rằng không ai có thể vào và đi đến bàn của tôi. Tôi mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc và mở khóa không gian bí mật bên trong bằng cách nhấn vào nút nào đó. Sau đó, tôi lấy một chiếc hộp nhỏ ra khỏi nó.

Trái tim của tôi nhói lên.

'Mình thật sự phải sử dụng nó như thế này đây.'

Cách đây vài năm, tôi đã cố gắng hết sức để sống sau khi biết rằng thế giới này nằm trong một cuốn sách và kết thúc dự định của tôi là đau khổ.

Đây là một trong số đó.

Tôi ngập trong những cảm xúc phức tạp khi nhìn xuống chiếc hộp hình vuông bằng bạch kim.

'Agrita lẽ ra phải sở hữu thứ này...'

Thế giới này ban đầu có ba vị thần.

Thần hủy diệt, thần tình yêu và thần thời gian.

Mỗi vị thần đều có một ngôi đền riêng. Tuy nhiên, cách đây khoảng chục năm, tất cả đều ngừng hoạt động.

'Khi trăng tròn chiếu sáng nhất xuống điểm thấp nhất của trái đất, một người phụ nữ mới sẽ xuất hiện để quản lí mọi thứ.'

Nhiều luồng ý kiến ​khác nhau ​xuất hiện về nội dung của lời tiên tri đó.

Câu hỏi là, nó có ý nghĩa gì? Nhiều học giả đã quan sát thời tiết để tìm ra thời điểm trăng tròn sáng nhất sẽ mọc, cho rằng điều đó là cần thiết.

Nhưng họ đã nhầm.

Trăng tròn trong lời nói đó không liên quan gì đến mặt trăng cả, nhưng nó giống như một cách khác để ám chỉ thái tử, người là Thế Tôn.

Vị thái tử, người đang trên đường chinh phục lòng người, tình cờ bắt gặp nữ chính Agrita, đang cố gắng giúp đỡ một đứa trẻ tội nghiệp trong một con hẻm vắng vẻ, lạnh lẽo.

Chính vì câu nói được đề cập trước đó mà Agrita, lúc đó đang là công chúa, đã vươn lên trở thành Hoàng hậu. Khi Agrita lên ngôi Hoàng hậu, cô bắt đầu được mọi người tôn kính như một người phụ nữ tuyệt vời vì hàng loạt hành động tốt của mình.

Các học giả đã đến ngôi đền để tìm hiểu sự thật. Bất luận thế nào, họ không thể tìm bất cứ thứ gì hướng đến sự thật trong đó.

Vì vậy, họ đã làm một chuỗi hạt miếu dành riêng cho Thần Thời gian.

'Nó là dành cho cô ấy.'

Tôi nuốt nước bọt khô khốc của mình xuống.

'Nếu tôi phá vỡ một viên bi, thời gian sẽ quay lại một ngày.'

Ngôi đền đã dành mười năm để làm ra ba mươi viên bi. Và quãng thời gian mà họ bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng.

Đây thậm chí không phải là thể loại khoa học viễn tưởng, làm sao có thể?

Phải mất mười năm để làm ra nó.

'Chỉ cần một ngày là đủ.'

Trong số ba mươi viên bi, tôi có tổng cộng mười lăm viên. Một nửa trong số đó không có ở đây. Tôi biết những viên bi đó ở đâu và nên cất chúng ở đâu, từ cuốn sách. Điều đó không khó như tôi tưởng tượng.

Tôi nghĩ việc này là việc nên làm.

Tất nhiên, nếu nhà chùa phát hiện ra, họ sẽ giết tôi.

'Nhưng kết quả là, tôi có thể cứu cô ấy...'

Tôi sẽ sử dụng cái này để mang nữ chính trở lại. Không có sự lựa chọn nào khác. Đây là cách duy nhất tôi có thể làm cho một người đã chết sống lại. Bất chợt, lông mi tôi rung lên.

'Tôi luôn sửng sốt mỗi khi nghĩ đến điều đó.'

Làm thế nào, làm thế nào hắn lại có thể giết nữ chính?

'Tôi muốn hét vào mặt hắn ta! Nghiêm túc đấy!'

Tôi tràn ngập sự tức giận. Tôi sẽ không phải sử dụng viên bi này nếu không phải vì em trai tôi. Nó như cuộc sống khác của tôi. Số viên bi ban đầu được dự định sẽ được sử dụng sau khi chạy trốn khỏi đây. Như một kế hoạch bảo hiểm.

Không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra ở nước ngoài, vì vậy nếu tính mạng gặp nguy hiểm, tôi có thể sử dụng nó.

Tôi lấy ra một viên và cầm nó trên tay.

Quá trình diễn ra rất chậm.

'Mình cần phải tỉnh táo hơn. Mình chắc chắn phải thế. Agrita cần được sống.'

Tôi nghiến răng và đưa tay lên. Sau đó ngừng lại.

'Chờ chút.'

Thời gian một ngày trở về ngay sau khi phá vỡ viên bi.

Nếu định quay lại... Tôi có thể...?

Tôi bật dậy.

Tôi chỉ nghĩ đến một thứ. Tôi mở cửa với viên bi trong tay và chạy xuống cầu thang. Em tôi vẫn ở chỗ cũ. Tôi có thể thấy người hầu bên tay phải hắn đổ mồ hôi rất nhiều.

Tôi lần đầu phản kháng lại hắn sau một thời gian rất dài.

"Này!"

Ánh mắt của em trai tôi hướng sang tôi. Đôi mắt vàng kim như ngọc, nhìn thẳng vào tôi. Tôi có thể cảm nhận kết cấu của viên bi trong lòng bàn tay.

Tôi đã hét với cả trái tim của mình, vì dù sao thì ngày hôm nay cũng sẽ được thiết lập lại.

"Đồ khốn nạn điên rồ! Cuộc sống của em thật dễ dàng bởi vì chưa tới thời kì đen tối, phải không? Thật đáng thương, nên đừng sống như vậy nữa!"

Sau đó, tôi dùng hết sức bình sinh ném viên bi xuống.

"Tiểu thư."

"..."

"Tiểu thư Lydia?"

"A, hả?"

Tôi vừa mới tỉnh lại.

Tôi nhìn lại, trả lời trễ một giây, và thấy Bessie đang cầm trên tay một cây bút lông.

"Đây là bút vẽ mà người yêu cầu. Thời tiết có vẻ như đang trở nên lạnh hơn rồi ạ."

Tôi chớp mắt. Tôi ngốc nghếch tự hỏi tại sao cô ấy lại ở trước mặt mình, rồi lại quay người lại.

'Tôi đã trở lại?'

Tôi nhìn xung quanh. Không có người hộ tống, không có người hầu, và không có cầu thang.

Nơi tôi đang đứng là ban công của phòng tôi.

Ngay khi nhận ra vị trí của mình, bầu không khí thoáng đãng khiến tôi cảm thấy thoải mái. Tôi cầm chiếc lược mà Bessie đưa cho tôi, và bắt đầu chải tóc.

'Bây giờ là ngày mấy?'

Tôi lờ mờ nhớ ra tình huống này.

Tôi ra ban công nhìn ra ngoài, bỗng thấy lạnh, và nhờ Bessie mang đến một cây cọ mùa thu.

Đó là việc đã xảy ra ngày hôm qua.

"Ta đã quay trở lại!"

Thời gian thực sự đã quay ngược.

"Tiểu thư? Người không sao chứ? "

"Ừ hứm."

Khi tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, Bessie ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi trấn an cô ấy bằng cách nói rằng tôi không sao. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy cơ chân của mình bị nới lỏng. Có phải vì tôi đã du hành thời gian? Tôi đột nhiên không còn sức lực để đứng.

"... Bessie, ta muốn ở một mình một lúc."

"À, vâng. Tiểu thư, nếu người cần gì thì hãy gọi cho em bất cứ lúc nào."

Như thể hoàn toàn không quan tâm, Bessie nhìn tôi một lần nữa và nhanh chóng rời khỏi phòng. Ngay khi thấy cánh cửa đóng lại, tôi chôn mặt xuống cả hai tay của mình.

"Hàaa."

Tôi thực sự đã trở lại. Và những gì tôi đã làm trước khi quay ngược thời gian hiện lên rất rõ trong tâm trí tôi.

"Làm thế nào mà mình lại nói ra những điều như vậy?"

Đó là lần đầu tiên sau một nghìn năm, tôi chửi rủa em trai mình.

Kể từ khi tôi phát hiện ra rằng em trai trưởng thành trong tương lai của mình không có ý thức và đạo đức, tôi đã quan tâm đến từng lời nói trước mặt hắn.

Chửi thề?

Mắng nhiếc?

Điều đó là không thể nào.

'Quao...'

Tôi vẫn còn bàng hoàng về mức độ can đảm của mình.

'Tuyệt thật.'

Tôi nghĩ với lòng bàn tay đặt trên khuôn mặt. Đúng vậy. Tôi thật ngầu mà. Thành thực mà nói, nó rất đã đời.

Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Cảm giác như mình được trao thưởng ngay sau khi tôi đặt cả trái tim vào giọng điệu của mình và chửi một cách thẳng thắn.

'Mình đã làm rất tốt.'

Tôi có chút tự hào. Nhìn lại, tôi thực sự giỏi trong việc đó. Dù sao thì thời gian cũng quay ngược trở lại. Những gì tôi đã làm đã trở thành ẩn số cho người khác.

Ồ, cảm giác thật tuyệt khi không phải hối tiếc. Đó là tốt nhất .

"Đúng rồi, viên bi."

Tôi nhìn xuống tay mình một cách thản nhiên. Viên bi mà tôi đã giữ chặt như một chiếc phao cứu sinh giờ đã không còn thấy nữa. Tôi đứng dậy đi đến bàn làm việc. Tôi mở không gian bí mật, lấy chiếc hộp ra và đếm số bi trong đó.

'... Mười bốn.'

Ít đi một viên. Mười lăm trừ đi một. Đó là con số đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro