Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như dự đoán, tôi thực sự biết rằng những gì tôi đã trải qua không phải chỉ là một giấc mơ.

Việc nữ chính chết và tôi phải dùng viên bi quay ngược thời gian cho cô ấy là bằng chứng cho thấy tất cả đều có thật.

Tôi chắc chắn rằng mình đã quay ngược thời gian nhưng để đề phòng, tôi bắt lấy một người hầu trong hành lang và hỏi họ.

"Thứ lỗi, hôm nay là ngày mấy vậy?"

"Dạ? Đó... Hôm nay là ngày 13 tháng 9 ạ."

Hôm nay thực sự là ngày hôm qua của tôi. Không cần phải nghi ngờ nữa.

Tôi nhắm chặt mắt, thở dài.

'Đúng là một viên bi kỳ diệu.'

Đối với một vật thể nhỏ trông giống như một viên bi thủy tinh đơn thuần, có thể quay ngược thời gian chỉ bằng cách làm vỡ nó, quả là một điều không thể tin được.

Cảm giác ngày hôm nay trở thành ngày hôm qua thật kỳ lạ.

Thật là ngạc nhiên khi ngôi đền lại có thể làm ra một thứ như vậy.

'Agrita cũng rất tuyệt vời.'

Chỉ sau khi sử dụng viên bi, tôi mới có suy nghĩ này. Agrita thực sự có đủ tư cách để trở thành nhân vật chính của câu chuyện.

Cô ấy chưa bao giờ sử dụng một trong những viên bi mà cổ lấy được từ ngôi đền cho chính mình.

Ngay cả một người tốt cũng sẽ nảy lòng tham nếu những viên bi này rơi vào tay họ.

Tuy nhiên, nếu nó không phải là điều hiển nhiên, Agrita thậm chí sẽ không ngần ngại sử dụng những viên bi để giúp đỡ người khác.

Phòng tránh thiên tai, tai nạn... Đôi khi chúng còn được dùng để thực hiện mong muốn của những người đáng thương.

Đó là lý do tại sao cô ấy sau cùng lại được gọi là Thánh nữ.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu vì có vẻ như tôi sẽ phải giảm thiểu số lượng các trường hợp như vậy.

Umm, bất cứ điều gì, ít nhất tôi có thể cứu Agrita nhờ những thứ này.

'Đây không phải là lúc để hành động như thế.'

Tôi đã xem qua những lý do đằng sau cái chết của nữ chính.

Tôi không cần suy nghĩ quá nhiều. Mọi thứ là do tháp đồng hồ.

Tất nhiên, thực ra là tại Ash nhưng vì tôi không thể làm gì được hắn nên tôi phải làm gì đó với tháp đồng hồ.

'Hiện tại là khoảng giữa trưa. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể đi ngay bây giờ thay vì ngày mai nhưng...'

Tôi đã cố gắng nhớ lại. Ash sẽ bận rộn cả ngày hôm nay.

Hắn ta không hề ra khỏi văn phòng của mình trừ giờ ăn tối.

Hắn ta chắc chắn là một nhân vật phản diện tâm thần khi đã tạo ra một kết quả điên rồ như vậy trong chỉ một khoảng thời gian ngắn.

'Mình nên làm gì đây? Lựa chọn duy nhất mình nên đưa ra là từ chối với một lý do khác?'

Đầu tôi bắt đầu đau.

Có thể bạn nghĩ rằng tôi chỉ cần đơn giản là không nói 'cũ' hoặc 'tồi tàn', nhưng bạn sẽ không bao giờ chắc chắn được.

Đó là bởi vì chúng ta đang nói về Ash đấy!

Bạn không bao giờ có thể đoán được Ash Widgreen sẽ làm gì.

'Suy nghĩ đi!! Hãy nghĩ về một lời bào chữa sảng khoái, an toàn và thực tế!'

Tôi bị mắc kẹt trong suy nghĩ của mình.

Thật ngạc nhiên khi nhận ra thời gian trôi nhanh như thế nào khi tập trung.

Khi tôi cuối cùng cũng định thần lại thì trời đã gần tối.

Tôi còn khoảng một giờ trước khi Ash xuống lầu. Cũng như lần trước, tôi thẫn thờ nhìn đồ trang trí phòng khách khi tiếp tục suy nghĩ.

'Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.'

Tôi đã cố gắng nhưng không có lý do chính đáng nào xuất hiện trong đầu tôi.

Mặc dù đáng lẽ ra phải cảm thấy căng thẳng trong tình huống này, tôi lại bật cười thoải mái.

'Bởi vì tôi đã nghĩ đến một thứ khác.'

Tôi nhận ra giữa chừng rằng mình đang đau khổ vì một ý tưởng ngu ngốc.

'Nếu không có lý do gì, tôi chỉ cần đảm bảo rằng mình không từ chối.'

Trước khi bạn cho rằng tôi đang nói những điều vô nghĩa, hãy lắng nghe những gì tôi nói tiếp theo đã.

Tôi chỉ nghĩ về việc tìm ra cách để tránh đi đến tháp đồng hồ. Nhưng có một cách tốt hơn để từ chối lời mời của ai đó.

Đó là ngay từ đầu đã không nhận được lời mời nào.

Nếu tôi không nhận được lời đề nghị đi chơi với hắn, tôi cũng sẽ không cần từ chối.

Lần trước, có vẻ như Ash chỉ đơn giản là đi xuống phòng khách và tình cờ gặp tôi ở đó.

Và khi hắn nhìn thấy tôi, hắn mới quyết định đề nghị chúng tôi đi xem tháp đồng hồ.

'Có nghĩa là tôi phải tránh mặt hắn ta.'

Tôi quyết định rời khỏi phòng khách trước khi Ash xuống.

Tôi đã xuống sớm hơn để uống trà và vì đã hoàn thành, tất cả những gì tôi phải làm là rời khỏi chỗ ngồi của mình.

'Mình sẽ ở trong phòng và không ra ngoài cho đến ngày mai.'

Tôi phải hành động một cách an toàn. An toàn.

Với ý định ở trong phòng cho đến hết ngày, tôi đứng dậy.

Tôi bắt đầu ngâm nga.

Vấn đề này không hề lớn, nhỉ?

Mặc dù thời gian tôi dành để suy nghĩ về vấn đề này hơi lãng phí, nhưng điều đó sẽ ngăn chặn sự kiện bi thảm gây ra cái chết của nữ chính...

"Chị."

"Áa!"

Tôi hét lên và ngẩng đầu nhìn.

Chà, giọng nói mà tôi không nên nghe nhất đã cất lên, tôi nên làm gì đây?

Tôi đã ở dưới chân cầu thang. Khi ngẩng đầu lên, tôi có thể nhìn thấy em trai mình, người trông có vẻ hơi bối rối.

...Hả?

"Chị ổn không?"

Ash hỏi. Tôi không thể trả lời ngay lập tức.

Tôi cần một thời gian để nắm bắt tình hình.

'Tại sao hắn ta lại xuất hiện bây giờ?'

Đây là cái gì? Tôi thề rằng chưa đến lúc hắn ta phải xuống.

Tôi đã kiểm tra thời gian một cách chính xác. Tôi đến sớm một giờ nên không thể nói rằng tôi xem đồng hồ sai.

'Có gì không đúng sao?'

Vì tôi đã quay ngược thời gian nên mọi thứ vẫn nên diễn ra như cũ.

Những điều tương tự nên xảy ra cùng một lúc, vậy tại sao lần này lại khác?

"Ồ, Công tước. Ngài đã xuống rồi. Thần chỉ vừa mới nhờ Alex lên đó một lúc thôi mà."

"...Hả?"

Đó là giọng của Bessie. Tôi quay lại và cố gắng nghe hiểu những gì cô ấy đang nói và có cảm giác như cô ấy đang nhìn tôi một cách quan tâm.

"Em đã rất lo lắng về người đó. Tiểu thư đã không trả lời khi em gọi tên người và luôn giữ khoảng cách. Người cũng đã thở dài nhiều lần trước đó, đúng không? Vì vậy, em đã tự hỏi nếu chuyện gì đã xảy ra. Và em nghĩ, có lẽ ngài Công tước sẽ biết."

Rồi cô ấy cười như một kẻ ngốc.

"Thần không thể tin rằng ngài lại xuống ngay khi Alex nói với ngài, cách ngài chăm sóc cho tiểu thư thật tuyệt vời."

Tôi đã không nói nên lời.

Ôi Chúa ơi.

'Bessie!'

Tôi không thể làm gì ngoài việc gọi cô ấy trong đầu.

Thật luôn? Tôi thực sự trông giống như là đang có tâm trạng tồi tệ à?

Ahhh, sao cô ấy không hỏi tôi nếu có chuyện gì vậy?

"Nếu em biết, em đã xuống sớm hơn rồi. Chị có sao không?"

Ash hỏi tôi bằng một giọng quan tâm.

Tại thời điểm này, tôi bắt đầu ghét lòng tốt của Bessie, bất chấp sự chăm chỉ của cô ấy và tình yêu của em trai tôi dành cho gia đình, mặc dù vai trò của hắn là nhân vật phản diện.

Tôi gần như không thể nói.

"Chị không sao."

Tôi thực sự có sao đấy. Tôi đã định như vậy, nhưng tôi đã không làm thế vì bây giờ mọi thứ đã rối tung lên.

'Tôi nên làm gì đây? Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta yêu cầu đến tháp đồng hồ vào ngày mai? Tôi không thể nghĩ ra một lý do hợp lí...'

Chờ đã. Tôi bắt đầu suy nghĩ lại về các lựa chọn của mình.

'Hừm, vì họ đã nghĩ rằng tôi cảm thấy không khỏe, không phải tôi chỉ cần tiếp tục giả vờ rằng mình cảm thấy ốm là được sao?'

Nó có thể thành công.

Nhỉ? Bởi vì sự hiểu lầm của Bessie, Ash nghĩ rằng bây giờ tôi không được khỏe.

Có thể tốt hơn nếu để câu chuyện diễn ra theo chiều hướng này.

Hắn ta sẽ không rủ tôi đi chơi nếu tôi cảm thấy ốm, đúng không?

Tôi đã nói ngay khi quyết định phải làm gì.

"Thưc, thực ra. Chị không nghĩ là chị ổn cho lắm."

Lời nói và hành động của tôi phải ăn nhập. Tôi giả vờ choáng váng khi nghiêng người.

Tôi định nắm lấy thành cầu thang nhưng cánh tay vững chắc của Ash đã bắt lấy tôi trước khi tôi có thể với tới.

Ừ, hừm.... Hắn nhanh ghê.

Tôi cảm nhận được cánh tay rắn chắc của hắn qua lớp áo mỏng trong nhà mà mình đang mặc.

Điều này khiến tôi nhận ra rằng người mà tôi đang đối phó là một người đàn ông trưởng thành.

À, ừm. Tôi có nên chửi rủa hắn ta ngay bây giờ không? Tôi tin vào viên bi nhưng cái tôi của tôi vẫn còn khá lớn đối với một thứ như vậy.

'Tôi không nghĩ mình có thể làm thêm lần thứ hai.'

Hắn ta mang đến cảm giác của một người lớn. Em trai tôi thật sự đã trở thành người trưởng thành.

Ash nói chuyện với tôi khi tôi đang ngầm thừa nhận nhận thức mới về sự trưởng thành của hắn thông qua sự khác biệt về kích thước cơ thể giữa chúng tôi.

"Chị cảm thấy không khỏe ở đâu?"

Tôi nhanh chóng suy tư.

Hắn ta có thể biết rằng tôi đang nói dối nếu tôi quá cụ thể, vì thế tôi chỉ liệt kê một số triệu chứng mơ hồ.

"Chị nghĩ rằng chị thiếu chút năng lượng. Không những thế, chị còn không thể ăn no..."

Chờ chút. Tôi hình như đã ăn quá nhiều vào bữa trưa để nói vậy. Tôi sửa lại lời nói của mình một cách chớp nhoáng.

"...Dù sao thì chị cũng không đủ năng lượng."

Tôi cảm thấy lo lắng sau khi nói điều đó.

Điều này sẽ khiến hắn ta nghĩ rằng tình trạng của tôi không phải là ở mức tệ nhất đúng không?

Để khiến mình hành động "thiếu năng lượng" nhất có thể, tôi để cơ thể trượt đi.

Điều này khiến tôi càng dựa vào em trai mình hơn.

Tôi có thể cảm thấy cánh tay của hắn vững hơn để loại trừ khả năng ngã xuống của tôi. Tôi thấy hơi kỳ.

'Tại sao lại kỳ lạ?'

Có lẽ vì tôi đã tự so sánh điều đó với khi hắn còn là một đứa trẻ nhỏ bé luôn đi theo bên cạnh tôi. Hồi đó, hắn ta khá dễ thương.

Tôi lại nghe thấy giọng nói của hắn một lần nữa khi đang nghĩ về quá khứ.

"Gần đây chị không ra ngoài đúng không?"

"...Hửm?"

"Vì em quá bận rộn. Em đáng lẽ nên dành ra chút thời gian."

Hả? Chờ đã, chờ một chút.

"Ngày mai chúng ta cùng nhau đi thăm quảng trường nhé. Chị đã từng nói rằng chị muốn xem tháp đồng hồ mà."

Này!

Tôi ngậm chặt miệng để ngăn tiếng hét của mình.

Khoan đã, tại sao cốt truyện vẫn diễn ra theo hướng này?

Làm sao hắn ta có thể bẻ cong những gì tôi nói thành tôi chán nản vì đã ở nhà quá lâu?

"Ngày mai em sẽ rảnh đến tối."

Mắt tôi rung lên khi nghe thấy câu nói của hắn.

K-không. Tôi phải sửa lại cái này. Nhanh lên.

'Đúng! Cảm lạnh, tôi có nên giả vờ là bị cảm không ta?'

Tôi nhanh chóng đưa ra một cái cớ thực tế.

Đúng, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn rồi.

Tôi chỉ nên nói rằng mình bị cảm lạnh. Tại sao tôi không nghĩ đến điều đó sớm hơn?

"Ash, chuyện là, chị... Khụ, khụ."

Tôi cố gắng ám chỉ bằng cơn ho của mình, một triệu chứng rõ ràng, đại diện cho những người đang bị cảm lạnh.

Sẽ tốt hơn nếu trán tôi nóng bừng lên nhưng bây giờ tôi không thể làm gì hơn.

"Chị?"

Biểu cảm của Ash thay đổi.

Đúng vậy, tôi bị cảm lạnh. Tôi không thể đi ra ngoài vì cơn cảm lạnh của mình Tôi không thể đi xem tháp đồng hồ!

Nhưng trước khi tôi nói vào vấn đề chính thì hắn đã rời mắt khỏi tôi. Ơ?

"Gọi y sĩ."

Khi hắn nói y sĩ... ý là y sĩ nhà chúng ta á?

"Ta không thể tin rằng một người thậm chí không thể chăm sóc sức khỏe cho chị gái ta lại chỉ ngồi xung và hành động như một y sĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro