Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giờ thì, cha định vứt bỏ con vì con không còn giá trị gì nữa phải không?"

"Vứt bỏ con ư? Sao con có thể nói như thế...!"

"Con nói sai sao?"

Đôi lông mày của Công tước Leontine khẽ nhíu lại trước câu trả lời sắc bén của Ravia.

Có lẽ ông vẫn còn lúng túng khi phải lớn tiếng với cô, nên ông kìm nén cơn giận và trả lời.

"...Cha không muốn con nuôi hy vọng hão huyền."

"Ý cha là gì khi nói đến hy vọng hão huyền?"

"Nếu cha cứ để con yên, con sẽ muốn trở thành người thừa kế của cha, đúng không?"

"Thưa ngài Công tước."

Cô thậm chí không gọi ông là "cha". Thay vào đó, Ravia gọi ông bằng tước hiệu một cách trang trọng kèm theo một nụ cười.

"Con đã là tiểu công tước suốt 26 năm qua. Vậy có hợp lý không khi cha nói rằng con đang nuôi hy vọng hão huyền?"

"Đó là quá khứ, còn giờ thì em trai con đã ở đây."

"Đúng vậy. Tuy nhiên, chẳng phải cha đang bất chấp cố gả con cho một gia đình khác sao?"

"Con thật thiếu lễ độ, Ravia Leontine."

"Là một Leontine, con được dạy phải luôn kiêu hãnh và không dễ dàng khuất phục."

Dù cô có bị bỏ rơi với tư cách là người thừa kế, những gì cô học được vẫn còn đó. Cô từ bỏ quyền thừa kế, chứ không phải bản thân mình.

Ravia cảm thấy thương cho chính mình trong cuốn tiểu thuyết.

Ngay khi Tidwell xuất hiện, tất cả mọi người xung quanh cô đều bỏ cô mà đi, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

Vậy cô đã phải chứng minh bao nhiêu lần rằng mình không phải là hàng hóa hỏng hóc? Cô đã đấu tranh như thế nào để không đánh mất bản thân mình?

Cô thà trở nên điên loạn. Cô đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để bản thân hiện tại của cô thay đổi đến mức này?

Cô thậm chí không muốn tưởng tượng. Vì vậy, Ravia tiếp tục nói:

"Đừng lo lắng. Con sẽ không đi ngược lại mong muốn của gia đình này và sẽ kết hôn."

"...Thật sao?"

"Tuy nhiên, không phải với những ứng viên mà cha đã chọn."

Mặc dù cô chưa gặp họ, nhưng Ravia biết rằng mỗi ứng viên mà cha cô chọn đều có vấn đề.

Một người là kẻ ngoại tình, một người thì mắc chứng xuất tinh sớm, và người còn lại hoang phí vô độ. Vì tất cả ứng viên đều như vậy, nên sách-Ravia phát điên cũng là hợp lý.

Nhưng đáng buồn thay, họ lại là lựa chọn tốt nhất cho cô.

'Lai lịch không được kiểm chứng như mình thực sự chẳng có giá trị gì.'

Ravia nghĩ khi cô nhìn thấy những bức chân dung của các ứng viên bị đặt úp xuống trước mặt Công tước Leontine.

Cô rõ ràng là con gái duy nhất của Công tước Leontine, nhưng đồng thời, còn chưa chắc là con gái ruột.

Công tước phu nhân quá cố của Leontine đã sinh ra cô, nên cô được công nhận là một Leontine. Nhưng vì cô chẳng có điểm nào giống cha mình, mọi người bắt đầu lan truyền tin đồn về nữ công tước đã khuất.

Không có nhiều gia đình sẵn lòng gả con trai họ cho một người như Ravia. Trừ khi họ là một gia đình nhỏ muốn lợi dụng dòng họ Leontine.

Tuy nhiên, công tước đã nói rằng ông sẽ không để những gia đình đó sống trong cảnh nghèo khó nữa, và ông cố ý chọn những gia đình đang gặp khó khăn về tài chính.

'Đúng vậy. Trước khi bán một con ngựa thì phải cho nó ăn no. Mình sẽ thất vọng lắm nếu cha không làm thế.'

Ravia khẽ cười và ngẩng đầu lên:

"Con sẽ tự lo liệu chuyện hôn nhân của mình, vì vậy hãy chuẩn bị một khoản hồi môn lớn."

"...Đừng nói với cha rằng con sẽ mang về một kẻ lạ mặt để làm ô danh dòng họ Leontine chứ?"

Vì những lời nói đó, cô không thể giữ được suy nghĩ trong lòng:

"Dù con mang về ai đi nữa, thì cũng sẽ tốt hơn nhiều so với việc sống trong ô nhục mỗi ngày vì chồng con ngoại tình, hoặc bị nhầm là người đàn bà không sinh đẻ được vì thằng chồng bất lực, hoặc sống trong cảnh phá sản vì hắn tiêu xài hoang phí."

Ravia đứng dậy khỏi ghế. Công tước Leontine ngước lên nhìn cô với vẻ mặt có phần kinh ngạc.
Biểu cảm sững sờ của ông thật đáng để thấy.

'Có lúc tôi đã khao khát được ông yêu thương.'

Ravia nhớ lại những khoảnh khắc khi Công tước Leontine trông thật cao lớn và đầy uy quyền.
Cái thời mà cô chỉ cao đến ngang eo cha mình. Cô mơ hồ ngưỡng mộ ông dù ông rất lạnh lùng với cô.

Hình ảnh Công tước Leontine mặc đồng phục và bước vào văn phòng trong Cung điện Hoàng gia thật tuyệt vời.

Ngày nào cô cũng nghe mọi người khen ngợi sự xuất sắc của Công tước Leontine.

Người tuyệt vời đó là cha mình.

Dù cha có không hài lòng với mình vì mình vẫn còn thiếu sót, miễn là mình cố gắng, chắc chắn sẽ có ngày mình có thể đứng bên cạnh cha với tư cách là tiểu công tước.

Đó là những gì cô từng nghĩ. Giống như những đứa trẻ bình thường khác, cô khao khát tình thương và sự công nhận của ông.

Từ khi nào cô đã từ bỏ điều đó?

Phải chăng là khi người quản gia thông báo với ông về ngày sinh nhật của cô và ông lạnh lùng nói rằng điều đó chẳng liên quan gì đến ông?

Hay là khi cô nhìn thấy cha mình quay lưng đi khi mọi người chế giễu cô giữa bữa tiệc?

'Mình không biết nữa.'

Nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng.

Ravia quay đi.

Vẫn chưa quá muộn để rời khỏi nơi này cùng với những ký ức cũ một lần.

***

Lộc cộc, lộc cộc. Cảnh đường phố nhanh chóng lướt qua cửa sổ của xe ngựa.

Người người hối hả trên những con đường đông đúc. Ravia lơ đãng nhìn qua cửa sổ.

Cô đang trên đường đến tham dự tiệc hóa trang bí mật được tổ chức tối nay.

Lý do, tất nhiên là:

'Sẽ thật tuyệt nếu mình có thể cầu hôn hôm nay.'

Để cầu hôn người bạn đời mà cô đã chọn trước.

Giống như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng, [Xuân Của Chàng Và Nàng] có yếu tố giả tưởng được pha trộn trong thế giới quan của nó. Bốn đứa trẻ có thể sử dụng sức mạnh của bốn mùa đã được sinh ra.

Mỗi người một mùa.

Ngày sinh, địa điểm và khả năng của họ đều khác nhau. Những khả năng này không di truyền, mà được phát triển thông qua những sự kiện đặc biệt.

Do đó, rất hiếm khi tất cả người sử dụng sức mạnh của bốn mùa cùng tồn tại trong một thế hệ. Vì họ chẳng khác gì những người bình thường nếu họ không đáp ứng đủ điều kiện để nhận được sự giác ngộ.

'Trong số đó, nữ chính có khả năng của mùa xuân.'

Cũng có những khả năng của mùa hè, mùa thu và mùa đông. Tuy nhiên, những nhân vật duy nhất xuất hiện trong tiểu thuyết là người sử dụng sức mạnh của mùa xuân và mùa thu.

Từ khóa của sức mạnh mùa xuân là sự phát triển [Nở rộ], và người sử dụng mùa xuân có sức mạnh hồi sinh tất cả các tạo vật.

Cuốn tiểu thuyết mô tả đó là 'sức mạnh ban phước'. Người sử dụng mùa xuân không thể hồi sinh người chết, nhưng họ có thể chữa lành bệnh, tạm thời tăng cường sức mạnh cho người khác và làm cho cây trồng phát triển nhanh hơn.

Nhưng vì lý do đó, người sử dụng mùa xuân thích giấu đi thân phận của mình.

Vì sức mạnh ban phước chỉ có lợi cho người khác mà không thể bảo vệ chính mình.

Nếu bị kẻ xấu phát hiện, họ có thể kết thúc cuộc đời trong cảnh nô lệ giam cầm.

'Ngay cả trong tiểu thuyết, nữ chính cũng giấu kín danh tính của mình.'

Cô không biết rằng có người đang sốt sắng tìm kiếm mình.

Tất nhiên, có rất nhiều người cần sức mạnh của mùa xuân, nhưng trường hợp này có chút đặc biệt.

Vì người đó là người sử dụng sức mạnh của mùa thu.

Mùa của sự thịnh vượng, mùa thu.

Người nghe thấy điều này có thể nghĩ đó là một mùa tốt lành, nhưng thực tế, đó là một mùa chỉ lấy đi mọi thứ.

Mùa thu hoạch hạt giống và phá hủy cây cối trước khi mùa đông đến.

Do đó, bất kỳ ai có sức mạnh của mùa thu đều có thể khiến người khác rơi vào giấc ngủ và làm cho mọi thứ trở nên vô hồn.

Tuy nhiên, anh ta không thể kiểm soát được khả năng của mình một cách chính xác, vì vậy anh ta đang lo lắng tìm kiếm một người sử dụng sức mạnh mùa xuân, người có thể khắc phục sai lầm của mình.

Nếu cần thiết, anh ta sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được điều đó.

'Thật không may, khả năng của anh ta sẽ bị Tidwell đánh cắp...'

Nhưng lần này mọi chuyện sẽ khác. Người bạn đời mà Ravia chọn là nam phụ thứ hai trong cuốn tiểu thuyết này. Một người có sức mạnh của mùa thu.

'Nếu mình nói rằng mình biết một người có khả năng của mùa xuân, thì sẽ không khó để đề nghị một cuộc hôn nhân hợp đồng.'

Khi Ravia đang chìm đắm trong suy nghĩ,

Lộc cộc-!

Chiếc xe ngựa dừng lại.

Cảnh đường phố đông đúc không còn hiện hữu ngoài cửa sổ nữa mà thay vào đó là một dinh thự với ngoại thất xa hoa.

"Chúng ta đến nơi rồi, thưa tiểu thư."

Đích đến của cô. Ravia vội đeo mặt nạ, bước xuống xe ngựa và nhìn xung quanh.

'Vậy đây là cái gọi là hội kín.'

Đây là biệt thự của một triệu phú được xây dựng trên núi, cách dinh thự Leontine một giờ đi xe ngựa.

Khi cô nhìn xung quanh, có thể thấy ánh đèn của thủ đô phía dưới dãy núi.

Rất hiếm khi cô trông thấy nó từ khoảng cách này, nên Ravia ngắm nhìn ánh đèn của thủ đô một lúc lâu.

"Chào mừng, thưa tiểu thư."

Chỉ khi người hầu cận đến gần và chào đón cô thì cô mới rời mắt khỏi cảnh vật.

Ravia quay đầu lại, cố gắng không để lộ sự ngạc nhiên của mình.

Một người đàn ông mặc bộ vest trắng cúi chào với một nụ cười niềm nở. Nhìn thoáng qua, anh ta trông giống như một người hầu bình thường, nhưng trên lưng lại có một khẩu súng.

Như mong đợi. Đây là nơi tổ chức một cuộc họp của hội kín.

"Cô có mang theo thư mời không?"

"Tôi đã để nó trong một bông hoa tối màu."

"Đã xác nhận. Xin mời vào bên trong."

Đây cũng là một hội kín có liên kết với những nhân vật có ảnh hưởng trong thế giới ngầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro