Chương ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Thiên Thiên Tầm
Dịch: Hy Hy

"Híííííííí!" Xe ngựa chợt dừng lại, Tuyết Nhạn bừng tỉnh khỏi giấc mộng ngày xưa.

Cô phát giác Tuyết Khanh đã đứng dậy và xuống xe rồi, vẻ mặt bình tĩnh, song ống tay áo run run se sẽ đã bán đứng sự kích động trong lòng y.

"Huynh sợ đấy ư? Người chiều chuộng huynh nhường vậy cơ mà!" Đặt chân xuống đất an toàn xong, cô liền phun ra với ca ca một câu mai mỉa.

Thế nhưng Tuyết Khanh không có trả lời, mà dường như y trước sau cũng không hề dành một cái liếc mắt cho Tuyết Nhạn, chỉ đơn giản đi theo Lưu Tiên vào Hoàng cung. Xuyên qua vô số hành lang uốn khúc lẫn cung điện, sau rồi họ cũng đã đến một đại điện trống không rộng lớn mà trang nghiêm vạn phần, trước điện dựng hai pho chế phẩm bằng đồng rồng bay phượng hót, phần điện bên trong, ngoài những tấm màn trướng ngọc lụa to bản buông rủ phất phơ thì chỉ có lác đác mấy chiếc ghế kê chân, trụ thể không có chỗ nào là thiếu vắng bàn long hải vân (bàn long-hoa văn rồng lượn, hải vân-biển mây), biểu hiện sự uy nghiêm và ngạo khí của Hoàng tộc.

"Vị Ương cung!" Tuyết Nhạn bèn bật thốt.

"Đổng tiểu thư nói không sai, đây là tẩm cung của Hoàng thượng. Ta đã báo cáo, cô sẽ được diện Thánh ngay thôi." Lưu Tiên chầm chậm mà rằng.

Bấy giờ, Đổng Tuyết Nhạn mới hay trên điện chỉ còn lại trơ trọi ba người họ, không gian quang quải của đại điện trở nên lạnh lẽo, vận mệnh không cách nào đoán chừng được khiến cô khó thở.

Cô đẩy tầm mắt sang Tuyết Khanh, phát hiện khuôn mặt xinh đẹp nọ đã hóa thành lạnh lùng, thật hệt như một bức tượng đá cẩm thạch trắng phau tịch mịch.

Đổng Tuyết Khanh của lúc này có lý do để mà sợ hãi căng thẳng hơn so với bất cứ ai, nhưng y lại cảm thấy lòng mình bình lặng quá đỗi.

.
Trí óc không ngừng đảo vần những mảng ký ức cũ xưa, điều duy nhất mà y nhung nhớ chỉ có mỗi là, nếu ngay sau thời khắc này đây đệ trở thành một cỗ thi thể băng lạnh, đệ liệu có còn nhớ đến huynh được không? Hứa đại ca...
Vào năm Đổng Tuyết Khanh mười tám tuổi làm lễ thành nhân, Đổng gia đón Tuyết Khanh về nhà. Vài ngày sau, y được cha mẹ gọi tới.

"Tiểu Khanh, hồi nãy cha mẹ mới nhận được tin tức từ trong cung, con cháu các thế gia vọng tộc tầm tầm con đều vào cung đảm nhiệm các chức vụ văn thị, võ vệ. Mẹ với cha con đã bàn bạc qua rồi, nam nhi chân chính là phải phò tá vì nước, từ nhỏ con đã được học lễ nghi Tứ Thư( 4 tác phẩm kinh điển của Nho học TQ), hoàn toàn có thể đảm đương văn chức, ngay ngày mai cha mẹ sẽ đưa con vào cung, được không nào?" Đổng phu nhân lọc lựa những từ ngữ khéo léo nhất để nói cho con trai nghe, sợ con hiểu lầm thành nó chỉ là người dư trong nhà.

"Con xin nghe theo sự chỉ bảo của cha mẹ, chỉ là không thể làm tròn chữ hiếu với cha mẹ, con thật xấu hổ." Đổng Tuyết Khanh đáp lại tức thì, y vốn đã không chịu nổi cái gia đình xa lạ và bộ mặt lạnh nhạt kia của phụ thân, sớm rời đi là biện pháp tốt nhất, y thật cảm tạ mẫu thân đã đưa ra chủ ý này.

"Vào cung rồi, phàm là chuyện gì cũng phải thận trọng, sức khỏe của đương kim Hoàng thượng hiện đang ngày càng suy yếu, phiền muộn vì chưa kịp sắc lập Thái tử. Lục hoàng tử và Tứ hoàng tử đấu đá nhau rất gay go, nhất định đừng có để mình vướng vào vòng xoáy cung đình, nhẹ thì khó toàn mạng, nặng thì tai họa cả nhà. Nhớ kỹ lấy!" Đổng đại nhân từ tốn nhắc nhở, nút khúc mắc cố chấp trong lòng ông không khỏi lỏng đi, hoặc là nó quá giống mẹ nó, bản thân ông nhiều năm qua lạnh nhạt với nó có lẽ cũng đã quá đáng quá rồi!

Nghe được lời dặn này, hai mẹ con đều lấy làm ngạc nhiên, song đáy lòng vẫn ngấm ngầm vui vẻ, lại ôm hy vọng một ngày nào đó khúc mắc kia sẽ được cởi bỏ trọn vẹn.

Ngay ngày mai đã tiến cung, Tuyết Khanh vừa cảm thấy hứng khởi lại vừa thấp thỏm. Giọng nói đạo mạo của phụ thân làm người ta dễ lo thật đấy. Y bước thong thả trên con đường, bất tri bất giác đã tới trước cổng Hứa phủ.

Hứa phủ xưa nay đã luôn coi y như người trong nhà, nhác thấy y đã nhanh nhẹn đi ra mở cổng, Tuyết Khanh cũng điềm nhiên đi xuyên qua hoa, qua liễu, đến thư phòng Hứa Nghiêm.

"Óa? Đến sao không gọi gì hết." Mới chớm quay đầu lại đã thấy Tuyết Khanh, Hứa Nghiêm vội vã đi tới, kéo lấy bàn tay mềm mềm, "Hè nóng nực, sao tay đệ vẫn lạnh thế hử, có phải thức ăn nhà đệ không ngon bằng ở đây không?"

Tuyết Khanh ngước nhìn Hứa Nghiêm, ánh mắt đong đầy nỗi niềm làm cho chàng trai thẳng thắn bị mê muội, nhưng Hứa Nghiêm dường như đã thành quen với đôi mắt ảm chút u buồn này rồi, hai người họ mấy năm nay càng ngày càng lớn, Tiểu Tuyết thường xuyên dùng ánh mắt này để nhìn mình mà lại không chịu giải thích tường minh cho hắn nghe.

"Hứa đại ca, huynh bảo, kiếp sau chúng mình sẽ là huynh đệ thân thiết phải không?" Tuyết Khanh cười, hỏi hắn.

"Ngốc ạ, đời này đã là huynh đệ thân thiết rồi mà!"

"Vậy ạ?" Cặp mắt Tuyết Khanh nhất thời xám xịt, "Huynh đệ thân thiết ư?"

"Đệ làm sao thế?" Bất giác một nỗi mơ hồ bao phủ lên Hứa Nghiêm, hình như Tiểu Tuyết đang thất vọng lắm.

"Thế huynh cũng hy vọng Tiểu Nhạn là em gái thân thiết của huynh à?" Tuyết Khanh hỏi giỡn.

"Con bé hả ~" Hứa Nghiêm quan sát nét mặt Tuyết Khanh, cân nhắc từ ngữ tỉ mỉ mà rằng, "Con bé không thân bằng đệ đâu!"

Nói thật chứ, Hứa Nghiêm chịu chả hiểu nổi mấy câu hỏi liên tiếp này có hàm nghĩa gì đây, nhưng mà vì lẽ gì Tiểu Tuyết lại lăn tăn y không thân thiết với hắn chớ nhỉ? Với hắn mà nói, Tiểu Tuyết chính là người hắn quan tâm nhất à nha! Chẳng qua Hứa Nghiêm cũng không thể thốt ra lời như vậy, đại nam nhân cả rồi, nói ra thì buồn nôn chết.

"Vâng, đệ chỉ hỏi bừa thế thôi." Đổng Tuyết Khanh lập tức trở về với biểu cảm dịu dàng.

Đoạn, y xoay lưng bước ra phía cửa, "A, đệ đến là để báo cho huynh biết, mai đệ sẽ vào cung làm thị chức. Đệ biết huynh rồi sẽ được tuyển lựa vào đội thị vệ Hoàng cung, đến lúc đó, chúng mình sẽ lại được bên nhau sớm chiều."

Dứt câu, liền ngó lơ Hứa Nghiêm bị đứng đờ ra, bước nhanh khỏi Hứa phủ. Y không dám để Hứa Nghiêm bắt gặp sự đau thương mà y không cách nào che giấu, y không dám thăm dò tình cảm hắn sâu thêm, y sợ thứ tình yêu bất luân của bản thân mình sẽ gây cho Hứa Nghiêm thương tổn, y sợ sự nương nhờ toàn vẹn suốt mười mấy năm qua sẽ hóa thành hư không chỉ trong một khoảnh khắc.

Chờ đến khi Hứa Nghiêm tỉnh táo lại, mới phát hiện Tiểu Tuyết đã đi rồi.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn không phải chưa rõ tình cảm đằm thắm Tiểu Tuyết dành cho hắn, song đây lại là sự thật mà hắn mãi mãi không bao giờ muốn tin và đối mặt.

Đành rằng, từ thời Xuân Thu, Chiến Quốc cho đến Tần, Hán, chuyện Long Dương(chỉ về đoạn tụ) trong tầng lớp quý tộc đã không còn là thứ dị loại thế gian bất dung, nhưng tuyệt đối chỉ là thứ tình cảm ngoài lề, còn hắn, vốn sinh ra trong nhà võ tướng, tự nhận thấy mình đàn ông đích thực, luân lý đã được dạy bảo bấy lâu năm qua cảnh báo cho hắn hiểu, thứ tình cảm hư vô ấy chính là điều cấm kỵ lớn nhất.

Có điều Hứa Nghiêm vẫn chờ mong hắn sẽ nhanh chóng được triệu tập vào Hoàng cung, chiếu như những gì hắn đã nói, ai có thể thân thiết bằng Tiểu Tuyết chứ ━━ bảo bối hắn đã bảo hộ hơn mười năm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro