Chương bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thiên Thiên Thiên Tầm
Dịch: Hy Hy

Chẳng mấy chốc đã vào Hoàng cung được một tháng có lẻ, Đổng Tuyết Khanh dần thành nếp với những lễ nghi rườm rà và thói quen làm gì cũng phải dè chừng cẩn thận. Nhờ quen thuộc lễ tiết, y được giao cho đảm nhiệm thần chức tế thiên, ngày nào ngày nấy cũng luôn bận bịu chuẩn bị dụng cụ để hiến tế, nghe đơn giản mà thực chất cũng lắm điều phiền hà.

Hôm nay lại phiền Sứ thần Tây Vực(nơi tập trung dân tộc thiểu số TQ)
mới cho tiến cống hai trinh nữ làm công việc cho cá ăn và thay nước ở Thiên đàm. Hai cô gái này hết sức hoạt bát, vừa cho cá ăn bên hồ vừa tán gẫu tứ tung, vừa vặn Tứ hoàng tử đi ngang qua đó, xảy ra cãi cọ một hồi với một trong hai cô gái, mà cô gái ấy lại không biết thân phận của Tứ hoàng tử, thế nên trót buông ra lời mạo phạm.

Tứ hoàng tử phẫn nộ ngút trời, trách cứ Đại tư không(chức quan làm hiến tế???) phụ trách chưởng quản tế thiên. Đổng Tuyết Khanh phận làm thuộc hạ, dĩ nhiên cũng bị liên lụy tội cùng.

Mãi tận khi mặt trời gác bóng, Đại tư không mới chịu thôi lời giáo huấn, Đổng Tuyết Khanh lê thân thể mệt nhoài bước ngang qua Thiên đàm để về phòng ngủ.

Ráng chiều tối đó huy hoàng vô hạn, sắc xanh và vàng quyện lẫn vào nhau, Thiên đàm xanh xanh đắm chìm trong một nét đẹp rất tĩnh.

Đâu thể ai lường nổi, bánh xe vận mệnh đã đổi guồng quay ngay tại cái thời khắc đắm say lòng người ấy tự bao giờ.

Vừa mới lách qua hồ nước, Đổng Tuyết Khanh đột ngột nghe thấy một tiếng kêu chói tai. Trong ánh tà dương, y bắt gặp hai người, một người chính là cô gái đã phạm lỗi nọ, cô ta đang nằm trên cỏ, toàn thân gần như lõa lồ, không ngừng dật ra tiếng khóc yếu ớt. Người còn lại là một người đàn ông thân hình cao lớn, y quan lộn xộn, hắn thốc vào trên người cô gái, thân dưới rất mực thô bạo va đập giữa hai chân cô, đôi bàn tay to bản sít sao bóp cổ cô. Đến lúc Tuyết Khanh hiểu được ra tình cảnh cô gái đang phải gánh chịu thì gã kia gầm nhẹ thỏa mãn ngừng lại hành động giày vò cô gái, trong khi cô gái đáng thương bấy giờ đã trút hơi thở cuối cùng.

Đổng Tuyết Khanh ngây ra ngỡ ngàng, đờ dại chứng kiến hết thảy màn kinh tâm động phách ấy. Người đàn ông cũng đã nhìn thấy y, ngay cả một đường nét giật mình cũng chẳng hề hiển lộ, ngược lại hắn chỉ ung dung chỉnh trang lại gọn gàng quần áo, mỉm cười nhìn Đổng Tuyết Khanh.

Đó thật là một khuôn mặt anh tuấn hiên ngang quá chừng, dẫn theo khí phách ngạo nghễ, áo quần hoa lệ mà nho nhã hắn khoác trên người tạo cho hắn một hình tượng quân tử bất biến. Nếu không tự tận mắt mà trông, sẽ chả có ai tin nổi người như thế lại gây ra hành vi dã man như vừa rồi.

"Hôm nay tâm trạng ta rất tốt, không giết ngươi." Người đàn ông túm được cổ áo Tuyết Khanh bằng tốc độ sét đánh, một tay đáp y ngã nhào trên đất, lại nhanh như chớp điểm huyệt, "Nghe rõ, ngươi phải tường thuật rằng chuyện này do một tên ác ôn che mặt làm, bằng không... chậc, ngươi sẽ chết còn thảm hơn cô ta đấy!"

"Ngươi uy hiếp ta?" Đổng Tuyết Khanh chỉ cảm thấy cả người đau rần, vô lực, nhưng vì nhằm giữ an toàn bản thân, y vẫn phải hỏi rõ ràng.

"Cuối cùng cũng chịu mở miệng." Người nọ bất ngờ tóm lấy khuôn mặt như khối băng ngọc kia, "Thật sự là ━━ rất hiếm hoi đó..."

Đổng Tuyết Khanh lập tức ngậm bặt miệng, đây là tác tác phong trước giờ của y, không làm việc gì phục vụ kẻ xấu.

"Ngươi hiểu lầm rồi." Người nọ đứng dậy, khóe miệng nhướn lên một tia ma quỷ, "Ý ta, ngươi là một nam tử xinh đẹp rất hiếm có!"

Nói xong, hắn bước lại về phía xác cô gái, nhét một thứ đồ gì đó vào tay cô ta, đoạn bỏ đi, trên đường còn không quên ngoái lại phóng cho Tuyết Khanh một cái liếc mắt, "Chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi." Hắn nói với ý tứ sâu xa, thế rồi lại sải bước rời khỏi.

Đổng Tuyết Khanh chỉ có thể ngác ngơ ngồi cạnh một cỗ xác chết, chịu đựng sương lạnh của ngày tàn hè giao hòa với nỗi sợ trờ đến ngập ngụa.

Chuyện sau đó, Đổng Tuyết Khanh cũng không biết rõ, nhưng cũng không ai hỏi gì y, và Đại tư không cũng cho phép y được nghỉ ngơi suốt cả tháng.

Một ngày nào đó của tiết Thu phân(tiết khí có khởi đầu bằng điểm giữa của mùa thu), Hoàng thượng băng hà, trước khi lâm chung, lập Lục hoàng tử Hằng Dạ làm Thái tử. Trong cung đều truyền tai nhau một tin rằng, kẻ đã cưỡng chết cô gái ở Thiên đàm đúng là Tứ thái tử, nguyên nhân bởi cô gái chọc giận hắn, chứng cứ nằm trong tay cô gái, trước khi chết đã giật được ngọc phối hộ thân của Tứ hoàng tử. Đương nhiên sự kiện này vẫn chưa được khẳng định, song Tứ hoàng tử tức khắc đã bị cử đi làm Tiết độ sứ(chức quan đứng đầu đạo) Lĩnh Nam(vùng phía Nam núi Ngũ Lĩnh), từ nay về sau sẽ rất khó ngóc đầu nổi.

Đối với tin tức này, Đổng Tuyết Khanh luôn luôn chỉ giữ thái độ im lặng, thế nhưng trong lòng đã càng thêm khắc sâu cái bóng tối bao trùm nơi đây, và cả nguyên tắc sinh tồn của chốn cung cấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro