Tôi nổi hứng viết nhân thú :))) - Pt 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão chủ đứng yên như trời trồng.

Chắc lão ngạc nhiên lắm, không hiểu nổi vì sao mà Mạc Quan Sơn lọt nổi vào mắt của Hạ Thiên.

" Làm sao ? Số tiền đó không đủ với ngươi ? "

" A thiếu gia phận tôi tớ hèn mọn tôi nào dám ! Chỉ là ngài xem! Cũng có những nhân thú khác xinh đẹp nữa mà, sao ngài không thử lựa chọn thêm một lần nữa đi ? "

Sau một hồi lão mới ấp úng lên tiếng, còn tiện tay kéo tai của một nhân thú khác, chỉ vào mà nói.

" Ngươi vì cái gì mà ta không được mua con mèo này ? Hử ? "
Hạ Thiên bắt đầu đen mặt lại.

" Thiếu gia thiếu gia tôi không có ý đó! Chỉ là con này rất hung dữ, mấy người mua trước đều bị nó cắn mà bỏ đi, chưa kể còn vô cùng lì lợm ! Tầm này tôi chỉ có thể bán đi để làm nô thu hoạch bông vải thôi, chứ bê vác cũng không làm được".
Lão thành thật mà nói.

" Ra là vậy, nhìn thế mà cũng hung dữ đấy nhỉ"
Hạ Thiên nghĩ thầm trong đầu.

" Cứ bán nó cho ta, ta sẽ có cách để huấn luyện con mèo con này học cách tôn trọng và chấp nhận chủ nhân của nó "
Hắn không hề bỏ cuộc mà còn tỏ ra vô cùng phấn khích.

" Ây da ông chủ này! Ông chớ có lo! Chắc ông cũng đã biết đến Black - con ngựa mà hiện tại thiếu gia nhà tôi đang dùng để cưỡi đây, là một con ngựa mang tiếng vô cùng hung, chưa ai từng cưỡi được trên lưng nó quá 3 giây đâu, thế mà giờ ngoan ngoãn chở thiếu gia đi săn hàng ngày "
Ông quản gia bên cạnh bồi thêm vào.

Cuối cùng lão lấy chìa khóa mà mở lồng, tay còn cầm sẵn cây roi da, gạo gầm gừ đe dọa
" Mày mà còn chạy nữa thì tao sẽ đánh mày một trận, đừng nghĩ mình xinh đẹp mà tao không dám đập chết mày, tao không tiếc tiền đâu ! ".

Rồi lão tháo xích chân của Mạc Quan Sơn đang bị nối với chiếc lồng sắt, chỉ chực chờ có vậy, cậu ngay lập tức đẩy gã, vì thân thể to béo mà lão ngã oành xuống như một bao cát, còn cậu thì vụt chạy ra ngoài, hệt như những lần trước.

Nhưng có điều chạy chưa tới nửa bước cách lồng đã bị Hạ Thiên nắm được sợi dây xích cổ mà kéo ngược lại, Mạc Quan Sơn mất đà mà ngã ra , lưng đập xuống đất rõ đau.

" Auu "
Nước mắt vì đau mà ứa ra, lúc này ông chủ tiệm cũng chạy ra, vung cây roi lên. Theo phản xạ, Mạc Quan Sơn nằm co người lại, lấy hai tay mà che tai của mình, đuôi cũng rung lên bần bật, mắt nhắm nghiền. Nhưng mà dây chưa kịp chạm vào người đã bị Hạ Thiên nắm lại.

" Cứ để nó cho ta, ta không thích phải trả tiền băng bó cho nó đâu. "
Giọng hắn gầm gừ.

Tiếp đến cuối xuống đất, định bế Mạc Quan Sơn lên cậu đã cong người mà chui vào góc, hừ hừ trong miệng, vừa quệt nước mắt mà cũng có ý muốn hù người ta được, làm hắn bật ra ý cười.

" Lại đây, mèo con ~ "
Hạ Thiên thấp giọng dụ dỗ

Mạc Quan Sơn trừng đôi mắt đỏ mà nhìn hắn.

" Không, ta không đánh ngươi đâu, lại đây ~
Có muốn ăn kẹo không, ta có cam thảo gừng đây "
Hắn lấy trong túi ra một viên kẹo được bọc trong giấy nến.

Mạc Quan Sơn nhìn một hồi, rồi lắc đầu quầy quậy

" Sao, ta không có bỏ gì vào đâu mà, không tin à ? "
Rồi hắn bóc vỏ kẹo ra, cắn một nửa, rồi nhai, tỏ vẻ rất ngon.

Rồi chìa nửa còn lại sang phía cậu.

Lúc này Mạc Quan Sơn tỏ vẻ thế thôi, chứ thật sự là nhịn không nổi rồi, đói, rất đói. Thậm chí lại còn là món ăn yêu thích của mình, sao mà kiềm được.

Cậu bò từ từ ra ngoài, giương tay để lấy kẹo từ tay Hạ Thiên, bỏ vào miệng nhai.

Đợi cho mèo con mất cảnh giác, hắn mới bước đến, rón rén như một con thú săn mồi, đón sợi dây từ tay của chủ tiệm, đè nghiến Mạc Quan Sơn ra mà trói tay cậu lại.

Cậu không kịp phản xạ, chỉ có thể vẫy vùng biểu lộ phản đối, muốn hét cũng đã bị lấy vải bịt miệng

" Để đề phòng cho mèo con không chạy loạn và cắn người thôi ~ đừng giận ta nhé ~"
Ôm được Mạc Quan Sơn trên tay rồi Hạ Thiên mới trưng ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, kêu quản gia trả tiền cho lão chủ.

Lão lấy ra tờ giấy, điền các thông tin, rồi kính cẩn đưa Hạ Thiên ký tên, là giấy chứng nhận sở hữu nhân thú, Hạ Thiên dùng bút lông vũ điền một lượt, đến nơi điền tên nhân thú thì hắn dừng lại.

" Mèo nhỏ tên gì ? "
Hắn quay sang hỏi chủ tiệm

" Chúng tôi không quan tâm đến điều đó lắm, khi chúng bán đi thì chủ nhân của chúng sẽ tương tự với việc ban cho chúng một cuộc sống mới, nên ngài muốn đặt tên hay gọi như nào cũng được. "

Hạ Thiên trầm tư một hồi rồi quyết định để trống.

Lão chủ đi vào trong lôi ra một lồng sắt nhỏ

" Không cần, mèo con ngồi chung với ta"
Rồi hắn phất tay ra hiệu cho quản gia đi ra xe ngựa.

" Haizz, mấy vị thiếu gia nhà giàu thiệt là khó hiểu hết sức "
Lão chủ than thở, rồi quay ngược vào trong tiệm.

Hạ Thiên bế Mạc Quan Sơn ngồi trong lòng mình, cậu ngọ nguậy không ngừng.

" Ngoan nào ... "
Hạ Thiên nhẹ nhàng nói, nhưng điều đó lại khiến cho Mạc Quan Sơn sợ hãi, vì cậu có thể cảm nhận được sự không mấy vui vẻ của hắn, đôi mắt xám tro nhìn chằm chặp vào cậu.

Dường như biết Mạc Quan Sơn sợ mình, Hạ Thiên nở một nụ cười mà hắn cho là hết - sức - thân - thiện, rồi nói :
" Ta tên Hạ Thiên, từ giờ là chủ nhân của ngươi, cứ từ từ, chúng ta có nhiều thời gian để làm quen với nhau lắm "

Mạc Quan Sơn không trả lời, cậu hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ, nhìn ánh nắng chiếu lên vạn vật như tưng bừng nhảy múa, gió nhẹ nhàng thổi vào bên trong cỗ xe đang lộc cộc chạy, đã từ lâu cậu không được nhìn thấy mọi thứ như thế này, suốt ngày chỉ có thể nhìn qua phía sau những song sắt của chiếc lồng kia

Thật dễ chịu.

Rồi cậu lim dim ngủ mất lúc nào không hay, còn rút vào trong lòng của Hạ Thiên, làm hắn vô cùng vui vẻ, tâm trạng vì thế mà cũng tốt hơn vài phần, hắn lấy tay nới lỏng sợi dây ra một chút để Mạc Quan Sơn thoải mái, còn nhìn mãi không thôi.

Đêm, nơi huyện Roses

Chiếc xe ngựa đi hơn một ngày đường mới quay trở về đến cổng căn biệt thự rộng lớn của Hạ Trình, Trình đi xuống, đỡ theo A Khâu rồi mới tiến vào trong nhà.

" Chào mừng chủ nhân đã về ạ ! "
Những người hầu đã đứng đợi sẵn tự bao giờ, đưa tay đón lấy áo khoác và đồ của Hạ Trình đưa cho.

A Khâu theo Hạ Trình lên lầu, rồi nhẹ ngồi xuống ghế.

Trình nhìn một hồi mới tiến lại, gỡ chiếc khăn turban trên đầu của Khâu ca ra.

" Ta đã nói em không phải che dấu gì cả, ta yêu đôi tai của em "

Khoảng khắc chiếc khăn rơi xuống, trên mái tóc trắng được cắt ngắn là một đôi tai của báo tuyết

Trắng muốt

Anh nhẹ nhàng hôn lên, còn cắn nhẹ một cái lên vành tai làm A Khâu đỏ bừng mặt

" Nhưng mà tôi không muốn làm liên lụy đến ông chủ... "

" Ai lại nói gì không hay với em đúng không, nói ta, ta sẽ cắt tai hắn, treo lên trước cổng nhà, lấy thịt hắn mà cho chó ăn để làm gương"

Khâu không nói nữa, nhẹ ôm lấy người của Hạ Trình, anh không nói gì thêm, bế Khâu tiến về phía phòng tắm nước nóng, còn không quên vuốt nhẹ cái đuôi mềm mại đằng sau.

Trên thành hồ bằng đá cẩm thạch, hai bóng người quấn lấy nhau giữa màng hơi nước.

Nóng hổi

Đêm còn dài :)))))

Dự tính mấy chap nữa mới có H :,D cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn với tôi

Mọi người xem như đây là quà giáng sinh sớm nhé, tại vì tuần này tôi bận quá huhu.
🎁 🎅 🎄
Uhuhuhu thứ năm này tôi kt 15 phút Anh D,:
Mọi người nhớ cầu nguyện cho tôi nhé :,(

Iu mọi người 💞💘💖💕💝💓💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro