Chap 11 : Cắm trại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là thứ 7, trời nắng nhẹ, nhờ xung quanh nhà có nhiều cây xanh nên mát vô cùng. Trước lúc Hoàng và Phong ra khỏi cửa dì không ngừng dặn dò cả 2 đủ thứ điều, tuy đi với trường nhưng dì không khỏi việt lo lắng cho các con của mình.

Xe được chia ra 3 tốp, thứ tự theo khối 10, 11 và 12. Hoàng vừa đến không bao lâu thì xe bắt đầu xuất phát, đương nhiên người ngồi chung ghế với Hoàng là Ánh Thư, cô bạn bất đắc dĩ của cậu.

Lướt sơ về Thư : ẻm là 1 hủ nữ, tốt bụng, hòa đồng, nhan sắc tạm ổn và Phong là idol của ẻm.

Xe cứ thế mà lăn bánh qua từng nẽo đường, trong xe không 1 phút yên tỉnh người này không nói thì người kia cũng nói, nhưng 1 vài tiếng sau thì câm như hến, vì đường xa nói riết đâm ra mệt, lăng ra ngủ, Hoàng vẩn còn thức cậu nhìn cảnh vật xung quanh vệt đường rồi ngồi suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ, Hoàng cố lục lội lại trong mớ hoài niệm hổn độn, lục mãi cậu cố gắng ghép từng mảnh kí ức về người mẹ vô lương tâm của mình. Tuy Hoàng hận mẹ nhưng dẩu sau cậu củng là con người củng có trái tim củng cần cái thứ gọi là tình thương của mẹ, nhưng giờ có lẻ thứ đó đối với cậu vậy là quá xa xỉ, đã cố gắng hết sức nhưng hình ảnh của mẹ vẩn không thể nào tái hiện đầy đủ. Trong mắt Hoàng giờ đây là cả 1 hố đen vũ trụ dòng suy nghĩ kéo cậu đi, có thể đi và đi mãi như 1 hành trình, hành trình tìm lại hơi ấm của hạnh phúc, cậu sờ lên ngực mình

Đau, 1 cảm giác khá là quen thuộc vì nó đã lập đi lập lại nhiều lần, đã là quá khứ, dĩ vãng như chổ này vẩn nhói vẩn quặng đau đối với cậu chuyện cứ ngỡ là ngày hôm qua.

"Két"...

Chiếc xe phăng thắng gấp đồng thời cũng là con dao cắt ngăn dòng suy nghĩ của Hoàng.

Vì quá bất ngờ trước tình huống như thế này cậu nào có đề phòng thế là cắm đầu, cậu bị u một cục ngay trán, Thư thấy vậy liền lấy chai dầu ra xoa xoa, Hoàng cố gắn né nhưng rồi củng để Thư làm gì thì làm, tất cả học sinh xuống xe, nghe bác tài nói qua loa xe bị thủng lớp rồi có lẻ phải điện thợ đến sửa nhưng nơi đây hẻo lánh vậy đợi thợ tới nơi chắt củng mất hết nửa ngày trời. Giáo viên tính dầy:

Thôi thì học sinh xe ngày chia nhau lên các xe còn lại vì xe nào cũng còn dư ghế ngồi, chúng ta chịu thiệt 1 chút đến nơi rồi sẽ thấy thoải mái, bác tài thấy vậy nghe củng được , vậy là mọi người chia ra lên xe của các khối khác Hoàng và Thư tình cờ lên ngây xe của Phong, Huy Duy đang ngồi chợt thấy Hoàng, cậu biết đây là hiệp sĩ đã đốn ngã trái tim băng giá của Phong nên cậu muốn tạo tiện nghi cho 2 người. Lại có thể ngồi kế mỹ nhân Thư, 1 công đôi lợi, cậu thầm cười trong bụng.

Huy Duy vừa bước ra thì có 1 ẻm bây lại liền, ẻm nói:

- Ơ ̉trên ngột ngạt quá xuống ngồi ở đây cho thoán mát

Duy thấy ả đã không vừa mắt, cứ theo ám Phong hoài , cậu đành tìm cớ đuổi khéo ả đi...

Vậy là Hoàng ngồi chung ghế với phong, Huy Duy thì ngồi với Thư.
Còn ả kia thì đang ôm cục tức liếc xéo Hoàng.

Giờ Phong đang nghe taiphone nên không để ý, cậu không hay sự có mặt của Hoàng, xe chạy được khoảng 1 tiếng thì Phong cảm thấy vai mình nặng triểu quay qua định hất thì cậu giật mình vì thấy Hoàng đang tựa vào vai cậu ngủ ngon lành. Thấy Hoàng ngủ ngon như vậy Phong không nở đánh thức cậu dậy, đành làm điểm tựa cho Hoàng ngủ.

Gần xế thì họ đến nơi, tất cả ngỡ ngàn truớc cảnh vật, 1 màu xanh bao trùm cả khu di tích, nào là cây cối um tùm, nào là tiếng chim hót, dòng sông, thác nước... 1 cảnh rất ư là đẹp, Hoàng xuống xe cảm nhận được mùi của thiên nhiên hương của đất mẹ.

Không lâu sau có 3 chị hướng dẫn viên đến mổi chị đảm nhiệm phụ trách 1 khối đưa chúng tôi đi tham quan khắp mọi nơi, chị từ từ kể lại những sự tích oai hùng của các chiến sĩ đã hi sinh cho nền đập lập dân tộc. Giáo viên lớp tôi đốt 1 bó nhan chắt củng trăm cây rồi đưa cho chúng tôi mổi người 3 cây. Chúng tôi cuối lạy và cắm nhan trên các mộ, mọi người trích ra 1 phút để tưởng niệm các anh hùng rồi mới cất bước rời đi.

- Đây là lá cây Trung Quân, lá nhỏ, khó rợp lại thành bó làm mái nhà, sở dĩ người ta sử dụng loại lá này vì nó đốt không cháy thuận lợi cho việt lập căn cứ, chỗ cất giữ sổ sách hay bàn chiến lược quân sự dù địch có thả bom mìn cũng đỡ lo phần cháy hết sổ sách... _ Chị hướng dẫn viên ôn tồn kể hết đầu đuôi sự việt cho chúng tôi nghe.

Vài tiếng sau chúng tôi tiếp bước chị đến các đường hầm, nhà chiến sĩ, cùng trồng cây, được thấy các anh chị bộ đội ...địa điểm cuối chúng tôi dừng chân là căn nhà sàn rộng lớn chúng tôi được các anh chị mời ăn khoai mì, chà cảm giác thật lạ nào giờ tôi mới được ăn lần đầu.

Sau khi đã đánh chén no nê, thầy hiệu phó mới bảo mọi người dừng chân cắm trại tại đây, mọi người cũng đã thắm mệt nên không ai phản đối. Học sinh chia ra mỗi người 1 phần việt rồi cùng làm, tụi con gái lo chuyện bếp núc lũ con trai đảm trách việt dựng liều, không bao lâu thì những cái liều đã được dựng lên đàn hoàn và tươm tất trong thật vững chắt.

Xong đực rựa tuội tui lại phải chia nhau ra nhặt củi cho bọn nữ nhi nấu cơm. Tuy đang trong rừng nhưng sau thấy ít củi đa số toàn lá cây là nhiều, tôi quyết định đi xa hơn để tìm kiếm. Khi đang nhặt củi bất chợt mưa ào ào đến, tôi vội đi tìm chổ trú, mưa ngày càn nặng hạt.

-- ở phía bênh này --

Phong mày cứ đứng đó đi hen, rồi đến mùa xuân năm sau chúng ta mới mang hết số nước này về đến nơi _ Huy Duy cào nhào

- Mày bớt nói 1 chút đi _ Phong quạo

- Tao nói không có sai đâu.

Đột nhiên mưa rơi tí tắt Phong và Duy đành tìm chổ trú.

Bên đây Hoàng đang chạy dưới mưa thật may là có 1 chiết xe tải có lẽ là xe chở dưa hấu, hên quá cửa sau không khóa mở tang quát, cậu liền không chút do dự nhảy lên. Trong đây toàn rơm rải ấm bên ngoài thì lại đang mưa cậu không còn cách nào khác ngoài việt chờ, ngồi 1 hồi nhàm chán, Hoàng lấy điện thoại ra định báo với giáo viên rằng mình đang ở đây, thật xuôi cậu không thể liên lạc được vì nơi đây không có sóng, hết cách cậu đành chờ tạnh mưa rồi quay lại. Ngồi một hồi ngủ không hay.

"Rằm"

Do xe vấp hố gà nên rung chuyển mạnh làm Hoàng thức giất, Hoàng dụi dụi mắt thì mới hay rằng chiếc xe đang chuyển động cậu hốt hoảng, định liều mình nhảy xuống nhưng không được vì xe đang chạy với vận tốc trung bình nếu nhảy xuống thì rất nguy hiểm, cậu đành la vọng ra mong rằng bác tài nghe thấy và dừng xe lại nhưng vô ít vì trời mưa lớn bác không hề nghe thấy gì, Hoàng ngồi phịch xuống giờ cậu không biết phải làm như thế nào nữa.

- Mưa lớn quá ước áo tao hết rồi

Phong không nói gì

- Ụa, hình như tao vừa nghe thấy tiếng ai ấy mày

Đột nhiên có chiếc xe chạy ngan qua lọt vào tằm mắt Phong đó chính là hình ảnh của Hoàng. Cậu liền chạy theo chiết xe, Huy Duy vừa xoay người quay qua thì không thấy Phong đâu.

Hoàng đang ngồi thửng thừ trong nỗi tuyệt vọng thì phía xa xa ấy có 1 cái bóng dần dần tiếng về phía của mình, 1 ngày 1 gần nhìn rõ hơn thì Hoàng giật bắn người là Phong anh ấy đang chạy theo chiết xe tải, Hoàng cười nhẹ niềm vui nho nhỏ của cậu dần tang biến khi suy nghĩ này xuất hiện" mà sau anh ta lại có thể ở đây được, chắt là trời mưa nên hoa mắt" cậu nằm dài xuống than thở 1 tiếng.

- Hoàng _ Phong hét rõ to

Cậu vội ngồi dậy không phải hoa mắt là thật, mái tóc này, cặp mắt này, bờ môi này không ai khác chính là Phong là anh ấy thật rồi. Hoàng vui muốn rơi nuớc mắt.

Phong dần bắt kịp chiết xe, Hoàng chồm người đến xòe tay ra định kêu Phong nắm lấy nhưng trật 1s chiết xe tăng tốc vì giờ đã ra đường nhựa tài xế có thể thoải máy lên ga, Phong dần biến mất Hoàng mặt trắng bệch hết rồi mới vừa đây thôi vậy mà giờ...Cậu ngồi phịch xuống, nước mắt gần rơi thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro