Chap 3 : Gia đình thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi ngày đó cũng đến. ngày mà ba cậu kết hôn. Nói vậy chứ họ củng không tổ chức gì. Cả hai mua một căn nhà mới và cùng nhau dọn đến ở tất nhiên Hoàng cũng sẽ đi cùng ba _ mẹ kế của Hoàng là một người phụ nữ có tài năng, bà một tay làm nên cơ nghiệp,về việc tài chính đối với bà không có gì là to tát, nhưng cả hai không bàn gì nhiều về chuyện tiền bạc tránh làm mất tình cảm...

Ngày Hoàng dọn đến căn nhà đó ở, cậu có cảm giác rất quen thuộc vì lúc nhỏ cậu đã từng ở một nơi trang hoàng lộng lẫy như thế này, cho nên khung cảnh của sự giàu sang đối với cậu cũng không có gì là quá ngạc nhiên.

Nhớ về những chuyện trước đây đáng lẽ phải quên đi từ lâu lắm rồi. Cậu suy nghĩ về hiện tại và không muốn nhớ về quá khứ, tương lai mới là thứ cậu cần, tuy căn nhà rộng lớn nhưng nó chỉ có vài phòng, thiết kế nội thất bên trong căn nhà tất cả là do một tay dì chuẩn bị.

Ngoài Hoàng với dì và ba còn có một người, người này là con trai của dì. Cậu thắc mắc người này là người như thế nào, nào giờ cậu chỉ nghe dì nói thoáng qua, cậu cũng tò mò nhưng vì bản tính vốn không muốn giao tiếp nhiều, cậu cũng không mấy gì quan tâm.

Ở đây đã được một buổi nhưng cậu vẫn cảm thấy chưa quen, lúc đến cậu có mang theo Bin, con chó mà cậu nuôi từ lúc nó còn nhỏ cho cho đến giờ.

Lúc đứng ở trên lầu cậu nghe Bin kêu ăng ẳng, cậu lo lắng vội chạy xuống, không may va phải một người.
Người này vẫn đứng yên, sắc mặt dần thay đổi, phải quan sát kĩ mới nhận ra ..Hoàng té một cái thật đau, _ chưa kịp nói gì thì đối phương đã thốt ra một câu:

- Mắt mũi để đâu vậy?

Hoàng lòm còm ngồi dậy, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng.

Hắn nói:

- Sao cậu lại ở đây ?

Hoàng mặt lạnh đáp:

- Câu này tôi nói mới đúng _ người kia sắc mặt lạnh lùng không nói gì, quay lưng rời đi.

Hoàng nghĩ thầm "người gì mà kì cục, y như tản băng. Mà nhìn kỹ thấy quen quen không biết đã gặp ở đâu. Thôi mà kệ đi không liên quan, không nói cũng không muốn biết". Rồi cậu chạy ra cùng với Bin.

Sao Hoàng nghe dì nói thì mới biết, cái người kỳ cục kia là thằng anh khác cha mà cũng khác mẹ với mình.

Không mấy gì là vui vì người đó lớn hơn 1 tuổi tức cậu phải gọi người ta là anh, thôi thì mặc xác hắn ta, chứ biết sao giờ, hạnh phúc của ba cậu là thứ đặt lên hàng đầu, cậu không muốn chuốt thêm phiền phức chỉ tổn hại người, hại mình.

Cứ theo tư tưởng mạnh ai nấy sống là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro