Chap 7 : Nhiễm phong hàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến phòng Phong chợt nghĩ: "vậy nguyên nhân cái trán ấm là gì ? " 10 phút sau cậu qua phòng Hoàng thì thấy Hoàng vẫn nằm trên sàn nhà. Cậu tiến lại gần thật không ngờ Hoàng đã sốt thật sự. Nhiệt kế lên đến con số 39°C . Nhà thì không có người bây giờ lại nửa đêm, cũng không có thuốc. Phong ẩm Hoàng lên giường lấy khăn ướt đắp lên trán cho cậu rồi quậy một cốc nước chanh nóng cho Hoàng uống.

Một lát sau quả thật nhiệt độ của Hoàng đã giảm xuống đáng kể, không còn nguy hiểm nữa. Phong định rời đi thì bất chợt bàn tay bị nắm lại bởi cánh tay yếu ớt của Hoàng. Hoàng lẩm bẩm gọi :

- Mẹ... mẹ đừng đi... mẹ... giọt nước mắt từ trên má từ từ lăn xuống Phong nắm lấy tay Hoàng cậu ngồi ở đầu giường nhìn Hoàng. Tuy cậu không hiểu hết cảm giác của Hoàng Nhưng cậu cũng cảm nhận được một phần nào đó. Vì từ nhỏ Phong đã không có ba cậu biết không có người thân là như thế nào.

4 giờ mấy Hoàng tỉnh dậy thì nhìn thấy tay mình được một lực nào đó ủ ấm cậu nhìn xuống thì thấy Phong nắm tay cậu trong tư thế gục xuống đầu giường ngủ. Thấy Phong đã ngủ say Hoàng không nở đánh thức. Cậu lấy chăn đắp lên cho Phong. Hoàng thơ thẩn nhìn gương mặt thanh tú, mái tóc người thương, mũi cao, mi dài... hình ảnh một chàng trai nằm ngủ như trong truyện cổ tích. Giờ cậu mới hiểu tại sao nữ nhân hay chạy theo anh ta...

Đột nhiên có nắng chiếu qua cửa sổ phòng Hoàng, cậu chợt tỉnh vẩn còn mơ mơ, màn màn. Những chuyện vừa sảy ra chắc có lẽ chỉ là mơ. Định vùi mình vào chăn ngủ tiếp, bất chợt cậu nhận ra suy nghĩ của mình về giấc mơ là sai vì chiếc chăn hôm qua cậu đắp cho Phong vẫn còn đặt ở vị trí đó, thật không ngờ.

Hoàng không muốn mắc nợ bất cứ ai kể cả người đó là anh trai của cậu. Phong sáng sớm đã phải đi học thêm. Hoàng ở nhà suy ra quyết định sẽ nấu một bữa ăn thịnh soạn xem như lời cảm ơn.

Vừa nãy ra ý tưởng, Hoàng liền chuẩn bị để kịp lúc Phong về. Cậu lây hoay trong bếp cả buổi sáng nấu được vài ba món đơn giản, đến trưa Phong về Hoàng thấy anh ta đổ mồ hôi chắc đã tập luyện vận động gì đó nữa, Phong không ghé nhà bếp mà đi thẳng lên phòng. Hoàng dọn thức ăn ra và thầm nghĩ:

"đây sẽ là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng."

Hoàng lên phòng gọi phong xuống ăn. Bước lên thì thấy cửa không khóa cậu đi thẳng vào thì không thấy Phong đâu cả, cậu nhìn xung quanh thì thấy Phong từ trong nhà tắm đi ra, trên người chỉ có mỗi cái khăn quấn quanh thắt lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro