Chương 10: Trong mơ có anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuyết Miểu ngẩng đầu theo bản năng nhìn về phía Cố Viễn Triệt, người đàn ông đồng dạng cũng nhìn về phía Hề Phán, sắc mặt không chút gợn sóng.

Đi đến trước mặt, Hề Phán cùng Khuyết Miểu bốn mắt nhìn nhau, giống như người xa lạ, cùng lúc dời đi ánh mắt.

Liya hướng Warren giới thiệu Hề Phán, Warren nói đùa nói không nghĩ đến nhà thiết kế cùng hợp tác vậy mà còn trẻ như vậy. Hề Phán cùng anh bắt tay, dùng tiếng phổ thông lưu loát trò chuyện vài câu.

Cố Viễn Triệt toàn bộ thời gian đều ngậm miệng không nói, không có bất kỳ hành động nào.

Sau khi Hề Phán rời đi, Khuyết Miểu cùng Cố Viễn Triệt đi về phía trước, người đàn ông đưa tay cầm lấy cốc rượu, tay Khuyết Miểu định kéo lấy tay anh yên lặng thu trở về.

“Viễn Triệt ca, Hề Phán tỷ...vậy mà đến làm việc tại Tầm Trí?”

Cô mềm giọng hỏi. Anh thản nhiên trả lời, Khuyết Miểu thấy anh không có ý muốn trò chuyện, chỉ có thể thản nhiên cười, “Đã lâu không gặp, vừa rồi cũng chưa kịp chào hỏi.”

“Sẽ còn có cơ hội.” Cố Viễn Triệt nói.

-----------

Hề Phán trở lại bên cạnh Nhạc Dung, nghe được bọn họ đang trò chuyện về Khuyết Miểu. Cô mới biết Khuyết Miểu bây giờ là người mẫu của Tầm Trí.

Đáy lòng cô xẹt qua nhiều cảm xúc khác nhau, cuối cùng đều bị cảm giác đau đớn ở bụng xua tan. Nhìn thấy thần tượng kích động, cố nhân trùng phùng, đều không bằng cảm giác chân thật của đau bụng kinh...

“Hề Phán, cậu làm sao vậy, sắc mặt
tại sao lại trắng như vậy?”Nhạc Dung hỏi.

“Không có việc gì...”

Cô khẽ tựa vào trên tường, muốn dùng ngoại lực để giúp chính mình dễ chịu chút.

Yến hội bắt đầu, Warren cùng Phó tổng Tầm Trí lên đài đọc diễn văn, cuối cùng lúc nhập tiệc thì Hề Phán đã đau đến toát ra mồ hôi lạnh,chạy tới buồng vệ sinh hai lần.

Hơn nữa trường hợp như vậy, buộc phải uống rượu, cô cũng không tránh khỏi. Ly rượu lạnh lẽo trượt vào cổ họng, càng làm tăng lên cảm giác đau đớn.

Thật vất vả có thời gian rảnh rỗi, cô để ly rượu xuống, rũ mặt che bụng, cau mày. Cô đứng một lúc, ngước mắt lên vừa vặn đụng vào ánh mắt Cố Viễn Triệt.

Tại bàn ăn hình chữ nhật, anh ngồi ở vị trí chủ vị. Người đàn ông ánh mắt  lành lạnh như nước chợt dời đi, Hề Phán cho rằng là chính mình hoa mắt.

Qua một lát, cô cùng Nhạc Dung chào hỏi, đứng dậy rời đi. Đi đến bên ngoài hành lang, không thấy có người cô dựa vào tường, cuộn mình thành vòng, chậm rãi ngồi xuống.

Đi ra đây cảm giác cũng không dễ chịu, chỉ là có thể đau đến không cần duy trì biểu cảm khéo léo trên mặt.

Cô khép lại đôi mắt, men say dâng lên lại bỗng nhiên nghe được giọng nam trầm thấp trên đỉnh đầu:

“ Cô làm sao vậy.”

Hề Phán mở mắt, phát hiện Cố Viễn Triệt đứng ở trước mặt, buông mi thản nhiên nhìn cô. Ngọn đèn mờ ảo trên đỉnh đầu chiếu xuống cằm anh, chiếu đến hầu kết khêu gợi.

Hề Phán có chút ngẩn người nhìn về phía anh, người đàn ông thấy cô không trả lời, nhíu mày gọi tên cô:

“Hề Phán.”

“...Tôi không sao.”

“Không có việc gì mà cô ngồi ở đây?”

Cố Viễn Triệt nhất quyết không tha. Hề Phán tức giận lại đau bụng, vốn là đủ phiền lòng, “ Tôi đau bụng nên ngồi một lát, có vấn đề gì không?”

Cố Viễn Triệt cúi xuống, cánh tay vòng qua đầu gối cô, trực tiếp ôm lên. Hề Phán bị dọa:

“Cố Viễn Triệt anhh ——”

Người đàn ông bình tĩnh bước đi về phía trước, giọng điệu không vui:

“Đau đến ngất tại đây hay là đi bệnh viện, chính mình chọn.”

Hề Phán nhớ tới lần đó cô bị bệnh, anh cũng bắt ép cô như vậy. Mọi người từ đó mới biết được quan hệ của bọn họ.

Lúc ấy ngọt ngào trong lòng, mà giờ khắc này đầu cô tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, tâm cũng rối loạn theo nhịp điệu đó.

Cô định mở miệng, lại nghe được tiếng con gái khác:

“Viễn Triệt ca, người ——”

Là giọng Khuyết Miểu. Khuyết Miểu thấy Hề Phán đi ra khỏi phòng tiệc, Cố Viễn Triệt cũng đứng dậy rời đi, đáy lòng cô đã dự cảm được gì đó. Nhịn không được đi ra tìm, lại nhìn thấy màn thân mật này.

Cố Viễn Triệt lạnh nhạt mở miệng:

“Thân thể cô ấy không thoải mái, ta mang nàng đi bệnh viện.”

“Bệnh viện?”

Khuyết Miểu nhíu mày, thanh âm vẫn như cũ, “Nhưng mà bữa tiệc bên trong còn chưa kết thúc, người rời đi như vậy không quá thích hợp, bằng không để Bùi Nam đưa cô ấy đi qua?”

“ Những công việc còn lại ta sẽ để Trương tổng xử lý, ta để Bùi Nam lại, đợi lát nữa đưa ngươi về nhà.”

Ngụ ý, anh sẽ đích thân, hơn nữa một mình mang Hề Phán rời đi.

Không đợi Khuyết Miểu phản đối, Cố Viễn Triệt đi qua bên cạnh cô.

Khuyết Miểu sửng sốt vài giây, quay đầu nhìn về phía anh rời đi, cắn chặt môi.

Hề Phán lặng lẽ nghe xong đoạn đối thoại, đợi đến khi Cố Viễn Triệt đi xa, cô mới nói:

“ Anh thả tôi xuống đi, tôi không phải đau đến không đi được...”

Anh ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn qua, giọng vẫn còn tính ôn hòa:

“ Đã sắp đến.”

Đến bãi đỗ xe, anh để cô xuống, mở ghế phó lái cho cô. Sau khi lên xe cô vội vã hỏi:

“Muốn đi bệnh viện thật sao?”

Anh mở điều hòa, “ Cô nghĩ tôi nhàm chán cùng cô nói đùa sao?”

“... Không phải! Tôi không phải đau bụng!”

Hề Phán bên tai đỏ lên, “Là...bà dì cả đến.”

Cô nói xong, bên trong xe an tĩnh hai giây. Cố Viễn Triệt cúi xuống, đảo mắt nhìn cô:

“Lại ăn đồ lạnh?”

Trước kia anh biết thời gian đến tháng của cô, sẽ không cho cô ăn đồ lạnh. Vì anh biết ngày trước khi bà dì đến cô ăn đồ lạnh nhất định sẽ không thoải mái.

“ Ừ.”

Hề Phán ngoài ý muốn không ngờ anh   lại nhớ rõ như vậy, “ Anh đưa tôi về nhà là được.”

Cố Viễn Triệt không trả lời, chỉ là thắt dây an toàn cho cô.

Xe lăn bánh, Hề Phán nguyên bản còn sợ hãi một mình ở chung với anh sẽ xấu hổ. Nhưng thân thể không thoải mái khiến cô không còn hơi sức bận tâm đến mặt khác.

Bên trong xe bật điều hòa ấm áp khiến cho thân thể căng thẳng của cô cuối cùng đã thả lỏng. Có men say trong người, cô mơ hồ lại nhắm mắt lại.

Thấy biển báo đèn đỏ, Cố Viễn Triệt dừng xe, quay đầu liền nhìn thấy Hề Phán nghiêng đầu ngủ. Sắc mặt cô đỏ ửng, bộ dáng có hơi say, giờ phút này nhìn cô nhu thuận cực kì.

Hề Phán thật sự ngủ. Thời điểm cô tỉnh lại là lúc anh đang ôm cô xuống xe.

Hề Phán nhìn bốn phía đều là những khung cảnh xa lạ, “Đây là đâu?”

“Nhà tôi.”

Hề Phán: “??!”

Anh ôm cô hấp dẫn ánh mắt người qua đường, cô ngại ngùng cầu xin:

“Anh có thể bỏ tôi xuống trước được không? Tôi đã không còn đau như vậy nữa...”

Cố Viễn Triệt thấy Hề Phán mặt đỏ như quả hồng, vẫn là đem để cô xuống.

Hề Phán mới nhìn rõ nơi này là một tiểu khu xa hoa, “ Cố Viễn Triệt, anh tại sao lại đưa tôi đến nhà anh vậy?”

Anh liếc cô:

“ Tiểu khu nơi cô sống cách đây rất xa, tôi sợ cô đi được nửa đường rồi ngất đi. Còn phiền phức tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“...”

Người này có thể hay không mong cô khoẻ lại? Đi vào thang máy, cuối cùng Hề Phán theo anh đến trước cửa chung cư. Cố Viễn Triệt mở cửa đi vào liền cô còn đứng bất động trước cửa, giọng điệu có chút không kiên nhẫn:

“Muốn hay không tôi ôm cô vào?”

Hề Phán yên lặng cởi giày cao gót. Đứng ở phòng khách trước cửa sổ sát đất có thể nhìn ra xa toàn thành phố, cảnh đêm đẹp nhất.

Phòng rất lớn, khắp nơi đều là dấu vết sống một mình. Bình thường Cố Viễn Triệt không về nhà, liền sẽ ở tại nơi này.

Cố Viễn Triệt từ phòng ngủ đi ra, đem áo khoác trong tay vứt vào tay cô, “Phủ thêm đi.”

Hề Phán sững sờ tiếp nhận, liền nghe được lời anh nói:

“ Cô mặc váy chỉ có chút vải như vậy, đến ngày mai sẽ bị cảm.”

“.......Cảm ơn.”

“ Cô ngồi đây đi.”

Anh đến phòng bếp, qua một lát liền đi ra, đem chai nước khoáng trong tay đưa cho cô.

Hề Phán tiếp nhận, vậy mà là nước nóng. “Không có túi chườm nóng, tạm thời dùng cái này.”

Cố Viễn Triệt lại đến phòng bếp. Hề Phán nhìn bóng lưng anh, có chút ngẩn ra. Anh tại sao có thể đối với cô như vậy...

Nghe giọng nói của anh hẳn là khó chịu, ánh mắt nhìn cô là lạnh băng, nhưng những hành động đó lại là ấm. Nhưng là anh rõ ràng hẳn là rất chán ghét cô a.

Mười năm phút sau, bên tai truyền đến tiếng bước chân, Hề Phán cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt  như vậy, ngước mắt nhìn anh bước đến, trên tay bưng bát.

Cố Viễn Triệt đưa tới trước mặt cô, “ Còn hơi nóng.”

Cô đưa tay tiếp nhận, mùi đường đỏ thoang thoảng nơi đầu mũi. Nhớ lại lúc trước mỗi lần đau bụng kinh, anh liền sẽ im lặng giúp cô nấu nước đường đỏ, đưa đến lớp.

Khó hiểu, cô liền muốn hỏi một chút anh rốt cuộc là có ý tứ gì,

“Cố Viễn Triệt ——”

“ Tôi đi tắm rửa.”

Ai ngờ anh cắt đứt lời cô, xoay người trực tiếp rời đi, không cho một cơ hội. Hề Phán ngậm miệng, chậm rãi buông mắt.

Người đàn ông đi ra khỏi tầm mắt của cô, tựa vào sát tường, đem bóng dáng hòa tan vào trong bóng tối.

-----------

Cố Viễn Triệt từ phòng tắm đi ra, lại đi  thu dọn phòng dành cho khách. Trở lại phòng khách liền nhìn trên sô pha.

Hề Phán đang đắp áo khoác nằm trên sô pha, chỉ lộ ra cái đầu. Mắt nhắm lại hô hấp nhẹ nhàng, ly nước đường đỏ trên bàn đã hết.

Anh bước đến, nhẹ nhàng rút bình nước trong tay cô, rồi sau đó cẩn thận đem ôm lấy cô, bước đến phòng dành cho khách.

Anh để cô nằm trên giường, lúc rút cánh tay về liền nghe được tiếng lẩm bẩm:

“Viễn Triệt...”

Hắn đột nhiên ngớ ra, ánh mắt dừng ở trên mặt cô. Đây là lần đầu tiên sau sáu năm, anh lại được nghe cô gọi thân mật như vậy. Cảm giác như bọn họ trước giờ chưa từng xa cách.

Cố Viễn Triệt cúi đầu, bờ môi nhẹ nhàng hôn lên gáy của cô, dịu dàng đến cực hạn.

Cô vẫn ngủ yên, không hề phát hiện.  Đầu anh vẫn chôn ở cổ cô, hốc mắt dần dần nóng, trầm mặc hồi lâu, giọng nói khàn khàn mới vang lên:

“Phán Phán...”

“Em có hay không mơ thấy tôi.”

11/05/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro