Chương 11: Bất ngờ nảy sinh ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hề Phán mơ một giấc mơ rất khó hiểu. Trong mơ nhiều gương mặt của các bạn học cũ rất mơ hồ, chỉ có khuôn mặt Cố Viễn Triệt rất rõ ràng.

Anh dịu dàng cười với cô, cũng lạnh lùng đẩy cô ra. Cuối cùng là cô ngồi xổm trước cửa nhà anh, nâng hộp quà, khóc đến rất khổ sở.

Khi tỉnh lại, Hề Phán phát hiện khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt. Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng xa lạ, dần dần nhớ lại tối qua —— Nơi này là nhà Cố Viễn Triệt.

Cô như thế nào...lại đi cùng anh đến đây. Hề Phán nhìn điện thoại, phát hiện vậy mà đã chín giờ rưỡi. Cô nhanh chóng vén chăn lên bước xuống giường, nhìn thấy đầu giường có dán tờ giấy:

【 Tôi đã giúp cô xin nghỉ. 】

Là nét chữ quen thuộc. Tờ giấy được đặt cạnh chiếc hộp, vậy mà bên trong là băng vệ sinh cùng quần lót mới...

Đây không phải Cố Viễn Triệt mua, cũng là anh cho người đi mua. Mặt Hề Phán đỏ rực.

Xác nhận chung cư chỉ có mình cô, Hề Phán đi tắm rửa, từ phòng tắm đi ra, cô đang muốn trở về phòng tìm máy sấy, liền nghe được tiếng chuông cửa.

Ngoài cửa sẽ là ai...cô do dự đi đến cánh cửa, nhìn xuyên thấu qua mắt mèo vậy mà là —— Khuyết Miểu.

Khuyết Miểu không thấy có ai trả lời, lại nâng tay nghĩ gõ cửa, cửa liền mở ra. Nhìn thấy Hề Phán, đáy mắt cô lướt qua nhiều cảm xúc, lại rất nhanh tươi cười:

“Hề Phán tỷ.”

Hề Phán nghiêng người, cô đi vào, “ Tỷ có khỏe không? Sáng nay tôi cùng Viễn Triệt ca gọi điện mới biết được thân thể người không thoải mái. Tôi liền đến xem tỷ.”

“Không cần phiền phức như vậy.”

Khuyết Miểu đi vào, quay đầu nhìn cô cười nói:

“Như thế nào lại phiền phức nha, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, ngày hôm qua quá nhiều người, tôi vốn muốn tìm tỷ ôn chuyện.”

Cô ta đem túi đồ trong tay đưa cho cô:

“Đây là băng vệ sinh, tôi đoán Viễn Triệt ca sẽ không có tỉ mỉ như vậy, liền mang đến cho tỷ.”

Hề Phán nhìn chằm chằm Khuyết Miểu, không có đưa tay:

“Không cần, hắn đã chuẩn bị cho tôi.”

Khuyết Miểu sợ run, trên mặt rất nhanh lại duy trì biểu cảm tươi cười:

“Không có việc gì, tôi mua cho tỷ bữa sáng,” ánh mắt cô dừng trên mái tóc ẩm ướt của Hề Phán, “Nha, tóc của tỷ phải nhanh chóng làm khô, tôi đi lấy cho tỷ cái máy sấy.”

Khuyết Miểu như là trong nhà mình, quen thuộc bước vào phòng, đi ngang qua phòng dành cho khách thì ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn vào trong, sau đó đi vào phòng tắm.

“Kỳ lạ, khoảng thời gian trước tôi ở nơi đây, rõ ràng nhìn thấy máy sấy ở trong này...”

Khuyết Miểu giọng nói không giảm, lẩm bẩm. Cuối cùng mở ra ngăn tủ, lấy ra máy sấy, “Rốt cuộc cũng tìm được, cho tỷ.”

Hề Phán tiếp nhận, Khuyết Miểu tiếp tục nói:

“Đúng rồi, Viễn Triệt ca nói giờ ngọ sẽ gọi người giúp việc lại đây quét dọn, vậy tỷ...”

“ Tôi một lát liền đi.”

Khuyết Miểu gật đầu, “Cũng đúng, tỷ ở đây dù sao cũng không quá thuận tiện...”

Đi ra khỏi phòng tắm, Hề Phán nhanh chóng sấy tóc, sau đó trở lại phòng lấy túi.

Lúc đi ra thì Khuyết Miểu từ trên sô pha đứng dậy, nhiệt tình chào mời nói:

“Bữa sáng trên bàn, ăn chút rồi lại đi.”

Hề Phán nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp ném ở trên mặt cô ta, bỗng nhiên môi đỏ mọng khẽ mở:

“ Ở đây chỉ có hai chúng ta, diễn kịch cái gì?”

Khuyết Miểu tươi cười giả tạo.

“Ngươi đến đây không phải để xem tối qua xảy ra chuyện gì. Sau đó thử thái độ của ta? Thế nào, như ngươi mong muốn sao?”

“Hề Phán tỷ, ngươi tại sao nghĩ tôi như vậy...”

“Chúng ta chán ghét đối phương bao nhiêu còn cần che dấu sao? Trước kia là ta nhìn mặt mũi Cố Viễn Triệt mà khách khí với ngươi. Hiện tại, ngươi cảm thấy ta có cần đón chào ngươi bằng khuôn mặt tươi cười không?”

Khuyết Miểu siết chặt trong lòng bàn tay, không nghĩ đến Hề Phán vậy mà trực tiếp chọc thủng tờ giấy này, cô im lặng một lát, ý cười dần mất:

“Xem ra ngươi còn biết ngươi cùng anh ấy bây giờ là quan hệ thế nào.”

“Ngươi vẫn là cùng hắn giữ khoảng cách đi. Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, lời đồn đãi truyền ra, đối với các người ảnh hưởng cũng không tốt.”

Khuyết Miểu đứng lên, “Hơn nữa ban đầu là ngươi nói chia tay trước, Viễn Triệt ca đều đã buông xuống, ngươi đừng quấy rầy cuộc sống của anh ấy, được không?”

Hề Phán thở dài một hơi, bỗng nhiên nói:

“Thật buồn cười.”

“...Cái gì?”

“Ngươi thì xem như đồ vật quý báu, còn với ta mà nói không đáng giá. Ta cùng Cố Viễn Triệt không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ, ngươi cũng đừng cả ngày lo lắng đề phòng.”

Ánh mắt Hề Phán nhìn ra xa, dừng ở bình đào ngâm trên bàn trà. Sửng sốt một chút, lại nhìn Khuyết Miểu cười:

“Hơn nữa —— cho dù có cái gì đó, ngươi có thể ngăn cản sao?”

...Sau khi Hề Phán rời khỏi chung cư, Khuyết Miểu đi đến phòng bếp, đem toàn bộ bữa sáng đổ vào thùng rác. Tức giận đến nắm chặt mép bàn, ngón tay đều đã hiện lên gân xanh.

Hề Phán hiện tại coi mình là cái gì? Dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Nhiều năm qua người yên lặng ở bên Cố Viễn Triệt là cô! Khuyết Miểu khôi phục lại tâm trạng, bấm điện thoại:

“Viễn Triệt ca...”

“Có việc gì thế?”

“Vừa rồi ta đến xem Hề Phán tỷ, cô ấy giống như tâm trạng rất tệ, chưa ăn bữa sáng liền bỏ đi.”

Tay Cố Viễn Triệt cầm bút dừng một chút, giọng Khuyết Miểu nhẹ lại:

“Ta thấy cô ấy như vậy, đoán chắc là không muốn dính dáng đến người...”

Cố Viễn Triệt không trả lời, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. Tắt điện thoại, Khuyết Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ, cong khóe miệng.

Hề Phán cùng Cố Viễn Triệt đều là người kiêu ngạo, ai cũng không nguyện ý thỏa hiệp. Hai người bọn họ, tuyệt đối không có khả năng quay lại.

---------

Hề Phán về nhà, mệt mỏi nằm trên sô pha, nghỉ ngơi một lát, liền có tin nhắn WeChat gửi đến:

【 Hề Phán, ngươi gần đây có bận rộn hay không? Công việc như thế nào rồi? 】

Đối phương chính là người mà cô gặp tại show thời trang Wedding Tú đêm đó: chủ biên tạp chí xã hội «Vân MI» Nguyên Hoành Viễn.

Sau khi hai người, Hề Phán liền để yên hắn ở đấy, hắn cũng không chủ động nhắn tin. Ai ngờ hôm nay đột nhiên lại nhắn đến cho cô.

Hề Phán lễ phép đáp lại, may mà Nguyên Hoành Viễn nói chuyện hài hước, cũng không khiến bầu không khí ngượng ngùng. Nói được vài câu, hắn chuyển tới vấn đề chính:

【 Tạp chí xã hội của chúng tôi gần đây muốn làm hệ liệt bộ sưu tập về nhà thiết kế áo cưới, không biết cô có đồng ý hay không? 】

«Vân MI» là tạp chí xã hội có độ nổi tiếng rất cao trong giới thời trang. Trước đó hệ liệt nhà thiết kế sườn xám, hán phục đều có phản ứng rất tốt. Đầu năm sau bọn họ dự định bắt đầu chủ đề mới.

【 Tôi rất tín nhiệm cô, cho nên đặc biệt hy vọng cô có thể tiếp nhận lời mời của chúng tôi. 】

Hề Phán tất nhiên đáp ứng. Chuyện này đối với cô mà nói có thể đưa tên tuổi cô lên cao, là việc tốt. Nguyên Hoành Viễn cô đồng ý, dần dần nở nụ cười:

【 thời gian bắt đầu là cuối tháng, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. 】

---------

Cuối tuần, Hề Phán nhận được “Lệnh” chỉ thị, trở về nhà.

“ Cậu nói xem hôm nay dì sẽ làm món ngon nào?”

Thân Sam Nguyệt theo cô đi ra khỏi thang máy, tò mò hỏi. Hề Phán liếc cô ấy, “ Có thể thu lại bộ dáng thèm thuồng của cậu được không?”

“Ai nha, tớ đã bao lâu rồi không đến thăm chú và dì, bao lâu...không được thưởng thức món ăn mà dì nấu.”

Thân Sam Nguyệt ước lượng túi quà trong tay, “ Tớ cũng không phải là đến tay không.”

Hề Phán mở cửa, Cổ Hạm Mai nghe được tiếng, lập tức từ phòng bếp chạy ra đón, lại chỉ thấy hai người.

“ Chào dì!” Thân Sam Nguyệt kêu lên.

“A”

Cổ Hạm Mai đầu hướng ra ngoài cửa tìm kiếm, “...Chỉ có hai người các con?”

Hề Phán ánh mắt né tránh, đi vào trong, “Không thì còn ai nữa?”

Cổ Hạm Mai kéo lấy cánh tay cô, nhíu mày hỏi:

“Tiểu Cố đâu? Tối qua không phải con nói rằng con hôm nay con dẫn cậu ấy tới dùng cơm sao?”

“Tiểu Cố?” Thân Sam Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, chính là bạn trai của Phán Phán, chúng ta lần trước còn cùng nhau ăn cơm, Nguyệt Nguyệt con biết không?”

Đối mặt với biểu cảm khiếp sợ của Thân Sam Nguyệt, Hề Phán che mặt, kéo mẹ vào phòng khách, dịu giọng nói:

“Mẹ, thật ra anh ấy không phải bạn trai của con...”

“Cái gì?!”

“ Anh ấy thật ra là cấp trên của con, ngày đó trùng hợp tới ăn cơm. Con liền gọi anh ấy tới giúp con diễn kịch.”

Cổ Hạm Mai lập tức bùng nổ, làm bộ muốn đánh Hề Phán, cô sợ tới mức chạy ra xa, ánh mắt cầu xin Thân Sam Nguyệt giúp đỡ. Cô ấy nhanh chóng tiến lên ngăn lại:

“ Dì, dì đừng nóng giận ——”

“Con nhìn con bé đi! Làm ta vui mừng hụt một phen, ai nha con không biết ta thích Tiểu Cố nhiều thế nào đâu...”

Cổ Hạm Mai tức giận ngồi lên sô pha hít thở sâu, “ Con nói xem, đường tình duyên của con sao lận đận vậy. Trên đời này nhiều đàn ông như thế đều không để ý đến một ai. Ngày mai ta sẽ sắp xếp con đi xem mắt.”

Hề Phán bất đắc dĩ: “Mẹ, người làm thế nào cũng phải ép cưới sao?”

“Vậy con có thể lấy chuyện này ra lừa gạt ta?”

“ Nhưng mà lần này thực sự có người đang theo đuổi con! Con cảm thấy người đó tốt vô cùng, cam đoan không lừa mẹ!”

“Ta tin con mới là lạ.”

Cuối cùng Cổ Hạm Mai nhìn ở đây còn có người ngoài, cũng không tức giận lớn quá, tiếp tục đi vào phòng bếp nấu cơm. Hề Phán nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào bên cạnh Thân Sam Nguyệt. Cô bẹo má Hề Phán:

“ Tớ suy nghĩ cẩn thận cũng biết cậu hôm nay vì sao kêu tớ đến —— để làm lá chắn a.”

Hề Phán cho bóc quýt cho cô ấy, Thân Sam Nguyệt tiếp nhận, bỗng nhiên cười:

“Tiểu Cố...ngươi cùng Cố Viễn Triệt có tình cảm. Thú vị a, sắm vai tình nhân đến?”

“...”

Hề Phán phóng ánh mắt lưỡi dao đi qua.

“ Chỉ là Cố Viễn Triệt vậy mà có thể chấp nhận cậu, hắn nghĩ như thế nào vậy.”

Thân Sam Nguyệt nhớ tới lời Hề Phán mới vừa nói, chuyển đề tài mới:

“ Nhưng cậu nói có người đang theo đuổi cậu sao? Thật hay giả?”

“ Là giả.”

“...Cậu đủ ác đó.”

“Chờ, chờ một chút...”

Hề Phán lấy điện thoại ra, mở cuộc nói chuyện trên WeChat đưa cho cô nhìn. Thân Sam Nguyệt nhìn xong vẻ mặt khiếp sợ, “Nguyên Hoành Viễn? Cậu thậm chí có phương thức liên lạc của hắn, cậu cùng hắn quen biết từ lúc nào?”

Thân Sam Nguyệt cũng là người làm trong giới thời trang này. Như thế nào mà không có khả năng nhận biết người này.

“Nói ra thì dài.”

Từ lúc đáp ứng lời mời của hắn, số lần Nguyên Hoành Viễn tìm cô dần trở nên thường xuyên hơn. Hơn nữa không đơn giản chỉ là trò chuyện công việc, thậm chí sẽ nhắc tới cuộc sống riêng, “ Cậu cảm thấy hắn đối với tớ có ý tứ không?”

“Không phải có ý tứ.”

Thân Sam Nguyệt cười cười, “Là muốn theo đuổi cậu.”

Cuộc nói chuyện của bọn họ đã nói lên tất cả, rõ ràng chính là tạo đề tài để nói chuyện cùng Hề Phán, “Nguyên Hoành Viễn nghe nói gia đình có bối cảnh, người trong giới nhận xét về hắn cũng không tệ lắm. Cậu cảm thấy hứng thú không?”

Hề Phán lắc đầu, cuối cùng lại nhẹ giọng nói:

“Nhưng mà tớ có thể thử một lần.”

Cuộc nói chuyện cùng Khuyết Miểu  ngày đó nói cho Thân Sam Nguyệt, cô hỏi Hề Phán:

“Cho nên cậu muốn buông bỏ tất cả sao?”

“ Tớ thừa nhận khi đối mặt với Khuyết Miểu, trong lòng tớ vẫn thấy khó chịu. Nhưng tớ cảm thấy là dục vọng chiếm hữu quấy phá. Hơn nữa giữa tớ và Cố Viễn Triệt là vấn đề về tính cách, không có liên quan gì với cô ta.”

Hề Phán buông mi, đáy mắt ánh sáng sáng chợt tắt, “ Cô ta nói đúng, không quấy rầy lẫn nhau mới là tốt. Tớ cũng nên nhìn về phía trước.”

--------

Buổi tối hôm đó, Nguyên Hoành Viễn gửi tin nhắn cho Hề Phán. Nói vừa vặn đang ở vườn hoa gần tiểu khu cô sống, hỏi cô muốn xuống dưới đi dạo hay không.

Hề Phán nhàm chán đáp ứng, hai người đi dạo trong vườn hoa, nói chuyện trên trời dưới đất đến mảng thời trang, cộng đồng, rất nhiều đề tài để nói.

Hề Phán phát hiện Nguyên Hoành Viễn cùng Cố Viễn Triệt là hoàn toàn khác biệt. Nguyên Hoành Viễn nho nhã lễ độ, dịu dàng khiêm tốn, luôn luôn dùng ngôn ngữ hài hước tiếp nhận đề tài.

Bởi vậy cô cũng không khỏi đem những tính xấu nhỏ nhỏ dấu đi, biến thành thục nữ.

Nguyên Hoành Viễn nói chung quanh đây hắn có căn chung cư, về sau vô tình gặp được, cơ hội nói chuyện sẽ không ít.

Đưa cô đến dưới chung cư thì hắn rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng, hỏi rõ ban ngày có thể đưa cô đi làm hay không, hắn vừa vặn tiện đường.

Hề Phán thấy trên mặt hắn mang theo cảm xúc ngượng ngùng của thiếu niên, không quá nhẫn tâm từ chối, liền đồng ý.

Ngày hôm sau, cô xuống lầu, nam sĩ đã tới từ sớm. Lên xe, hắn đưa bữa sáng cho cô. Sandwich được đựng trong túi, bên cạnh còn có ly cà phê, “Sợ cô ăn không được, nên tôi mua cái này.”

“ Cảm ơn, tôi đều có thể.”

Đường đi rất ngắn, chỉ hai mươi phút đã đến dưới Tầm Trí. Đỗ xe xong, Nguyên Hoành Viễn xuống xe trước, thân sĩ giúp cô mở cửa. Hề Phán xuống xe, nói:

“Hôm nay làm phiền anh, anh đi làm sẽ không bị muộn giờ chứ?”

“Sẽ không, tôi đi qua đó rất nhanh.”

Hề Phán mỉm cười, đảo mắt nhìn xe Maybach màu đen đang lái tới, sau đó từ trước mặt cô chạy qua.

Co sửng sốt, liền nhận thức được đây là xe của ai. Mà cùng lúc đó, ánh mắt của người đàn ông xuyên thấu qua cửa sổ xe, dừng ở trên người Hề Phán cùng người đứng bên cạnh cô Nguyên Hoành Viễn.

Bùi Nam nhìn xuyên thấu qua kính chiếu hậu quả nhiên nhìn thấy Cố Viễn Triệt sắc mặt tối lại, ánh mắt lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Xong đời rồi, hôm nay khẳng định là một ngày không yên ổn. Hề Phán cùng Nguyên Hoành Viễn nói lời từ biệt, chậm rãi đi đến thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Hề Phán đi vào. Cô ấn xuống số “25”, cửa đang khép lại, tây trang giày da Cố Viễn Triệt đột nhiên hiện lên trong tầm nhìn —— cũng đi vào thang máy.

Nếu Hề Phán không có nhớ lầm, Cố Viễn Triệt là có thang máy riêng. Cho nên giờ phút này anh vì cái gì lại tiến vào? Hơn nữa sắc mặt kia, có vẻ không tốt lắm.

Hề Phán dịch về phía bên phải, Cố Viễn Triệt đứng vững bên cạnh cô, mặt trầm xuống không lên tiếng.

Cửa thang máy đóng lại, bịt kín không gian. Cô quay đầu lặng lẽ nhìn anh, giật giật môi, đang định mở miệng —— điện thoại trong túi vang lên.

Cô lấy điện thoại ra, lập tức nghe máy:

“Hoành Viễn ca?”

Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn cô.

“A, son môi sao? Ngại quá, có thể là không cẩn thận từ trong túi rơi ra, phiền anh cầm hộ tôi một chút, lần sau tìm anh lấy.”

Hề Phán thanh âm nhẹ nhàng. Cô vừa nói xong, liền nhìn thấy Cố Viễn Triệt ấn xuống tầng “10”.

Cửa thang máy mở. Nhưng mà vẫn đứng ở tại chỗ.

“?”

Hề Phán hoài nghi nhìn về phía Cố Viễn Triệt, anh căng da mặt, rồi sau đó ấn xuống “Đóng cửa”.

Thang máy tiếp tục đi chuyển, giọng Nguyên Hoành Viễn còn tiếp tục vang ra từ điện thoại, “Thật ra có chuyện tôi muốn nhờ cô giúp một tay, vừa rồi ở trên xe tôi đột nhiên quên mất.”

“Anh cứ nói.”

“Tối nay là bữa tiệc đại thọ của ông tôi, cô có thể lấy thân phận bạn gái của tôi đến tham gia được không? Cha mẹ tôi đều đang mong chờ chuyện tình cảm của tôi, đêm nay có rất nhiều bạn bè thân thiết đều ở đấy, tôi thật sự  không có cách nào...”

Giọng Nguyên Hoành Viễn chất chứa  xin lỗi, “ Nếu như cô có thể thì tôi xin cảm ơn, nếu cô không có tiện cũng không có việc gì...”

Hề Phán đối với anh như người cùng chung cảnh ngộ, “Không có vấn đề, tôi cần làm cái gì?”

Nguyên Hoành Viễn nói, Hề Phán đảo mắt lại nhìn đến Cố Viễn Triệt ấn xuống lầu tầng “20”.

Cửa thang máy sau khi mở ra —— Anh đứng bất động X2.

Hề Phán: Người này thật là nhiều tật xấu. Thang máy mở ra, cuối cùng đến tầng cô đã chọn, cô tắt điện thoại trước cuối cùng nói:

“Đêm nay bảy giờ tại xuân trong sông khách sạn sao? Được, anh không cần tới đón tôi, tôi tự đến đó được.”

Thang máy “Đinh” một tiếng, Cố Viễn Triệt lại ấn đóng cửa, liền bị Hề Phán quát lớn tiếng ngăn lại:

“Anh làm gì vậy, tôi phải đi ra ngoài!”

Người đàn ông:

“...”

Hắn nhìn Hề Phán bước đi ra khỏi thang máy, sắc mặt triệt để đen lại. Bùi Nam đã sớm đứng chờ đợi tại tầng cao nhất, rốt cuộc nhìn thấy Cố Viễn Triệt bước ra từ thang máy, hắn vội vã đi qua, liền nghe được giọng nói lạnh lùng đặt câu hỏi:

“ Đêm nay Nguyên lão gia có phải hay không tổ chức tiệc mừng thọ ?”

“ Đúng vậy, tuần trước có gửi đến thiệp mời cho ngài.”

“ Là Xuân trong sông khách sạn?”

“ Đúng vậy.”

Bùi Nam đang nghi ngờ Cố Viễn Triệt tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này, sau đó tay mở cửa, bước ra:

“Kế hoạch buổi tối nay sẽ đổi sang tối ngày mai, tối hôm nay đi mừng thọ.”

13/05/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro