Chương 7: Phối hợp ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hề Phán: “Tôi...tôi lấy thân phận là nhà thiết kế của công ty.”

“Không kiêng nể mà mang ngươi - một nhà thiết kế mới theo?”

“...”

Cố Viễn Triệt khép lại bản thảo, nói: “Không có thư mời không vào được.”

Hề Phán: “À.”

Người này nói sớm không phải là được rồi sao, mới vừa rồi còn cùng cô nói nhiều như vậy làm gì?

Cô trong lòng khó chịu, quay lại dưới tầng. Ngồi vào trước bàn làm việc, khuỷu tay chống đầu thở dài.  Nghĩ một chút cũng chẳng trách được Cố Viễn Triệt, chỉ trách chính mình còn chưa đủ tốt, không nhận được thư mời, anh lại có lý do gì để mang cô theo.

Cô ngồi ngốc nghếch một lát, nghe được bên tai những âm thanh náo nhiệt, cô ngẩng đầu thấy có người đang phân nước uống nóng. Nhạc Dung cũng giúp cô lấy thức uống nóng cùng bánh mì trở về, mỉm cười nói: “Hôm nay Cố tổng lại phát phúc lợi nha, thật là tốt.”

Gần đây trời lạnh, Cố Viễn Triệt cứ vài ngày liền sẽ mua cho công nhân viên trà chiều hoặc là bánh ngọt làm phúc lợi, bởi vậy tất cả mọi người càng thêm thích anh.

Nhạc Dung nhấp miệng uống, kinh ngạc: “Vậy mà là trà gừng vậy...Hề Phán cậu mau ăn đi, trùng hợp cậu còn chưa ăn bữa sáng.”

Hề Phán nhìn trà gừng trong tay cùng bánh bao sừng trâu mà trước kia cô thích ăn nhất, có chút ngẩn người. Sẽ không...trùng hợp như vậy chứ?

--------

Hề Phán lúc học cao trung thích ăn nhất là bánh bao sừng trâu trước cổng trường, bánh bên ngoài được bọc lớp da mềm cùng đường trắng. Mỗi lần nàng ăn đều sẽ thỏa mãn đến nheo hai mắt lại, ăn bao nhiêu cũng không ngấy.

Có lần tại cuộc thi tiếng Anh - môn sở trường của cô mà cô làm bài có chút sai lầm, bỏ lỡ giải thưởng. Hôm đó cô đỏ mắt, đứng trước cái cúp, sống chết không muốn cùng anh đi ăn cơm: “Tớ không đi tạm biệt...”

Cố Viễn Triệt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta đã 3 lần thi, đêm nay trở về nhà mẹ tớ biết chắc muốn cười tớ ‘Ngàn năm Lão Nhị’ huhu.”

Nam sinh bất đắc dĩ nở nụ cười, để cặp sách sang một bên, rồi sau đó bước vào tiệm bánh. Khi đi ra trên tay cầm bánh sừng trâu đưa cho cô, “Không ăn cơm thì nhất định phải ăn cái này.”

Cô khịt khịt mũi, rất quật cường: “Cậu đừng lấy cái này dỗ dành tớ.”

Cố Viễn Triệt nâng tay xoa xoa đầu của cô, giọng nói dịu dàng: “Được, lần sau tớ sẽ hỏi ý kiến của cậu, cho cậu lựa chọn được không?”

---------

Hề Phán từ trong trong suy nghĩ tỉnh lại, phát hiện mình vậy mà treo nụ cười bên môi. Vừa rồi lúc nghỉ trưa, cô ghé vào trên bàn làm việc ngủ.

Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, vốc nước lên mặt cho chính mình tỉnh táo lại. Trở lại vị trí, lại nhận được cuộc gọi lạ. Cô nghe máy, lại phát hiện là Bùi Nam: “Hề tiểu thư, Cố tổng bây giờ đang ở diễn đàn thiết kế, nhờ cô lập tức hỗ trợ đưa tài liệu.”

--------

WDF là diễn đàn thiết kế áo cưới được tổ chức sớm nhất. Do hiệp hội ngôn luận trong nước tổ chức, hoạt động đến nay đã được chín năm. Thu hút các nhà thiết kế nổi tiếng trong và ngoài nước, đại gia tới đây để trao đổi, chia sẻ ý tưởng thiết kế. Đồng thời cũng sẽ mời được nhiều nhà thiết kế hoặc công ty. Nơi để thảo luận cùng các nhà thiết kế, bàn bạc cùng hợp tác, tạo ra cơ hội buôn bán.

Năm nay WDF tại thành phố Lâm mới xây hội nghị trung tâm quốc tế, thời điểm Hề Phán xuống xe, nhìn xem mà đứng hình. Các quần thể kiến trúc hiện đại xây san sát nối tiếp nhau, cô kích động khó tả.

Tuy rằng không phải với thân phận được mời mà đi vào, nhưng cũng rất vinh hạnh. Cô cũng không biết tại sao Cố Viễn Triệt lại đột nhiên cho mình đưa tài liệu, chẳng lẽ là vì lời khẩn cầu sáng nay rung động anh?

Được tình nguyện viên chỉ đường, cô tìm được nơi đang tiến hành hội nghị, Bùi Nam đã ở cửa chờ, đưa cô đi vào.

Bên trong ánh đèn rực rỡ, sáu đèn thủy tinh to lớn được treo trên đỉnh đầu hướng đến cuối tầm mắt kéo dài. Nơi này khoảng hơn nghìn mét vuông, có thể chứa đựng gần trăm người. Đưa mắt nhìn xung quanh tất cả đều là người, đằng sau là truyền thông và phóng viên. Trước mặt còn có máy quay, bên cạnh có phóng viên, nhân viên đang phiên dịch.

Hề Phán đi vào, vừa vặn nhìn thấy Cố Viễn Triệt ở trên đài phát ngôn. Anh mặc tây trang, đứng thẳng lưng, đón nhận ánh mắt của mọi người. Chậm rãi mà nói ý tưởng thiết kế áo cưới của Tầm Trí cùng với mục tiêu phương hướng trong tương lai.

“Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuộc sống sinh hoạt ngày càng vội vã. Rất nhiều thứ lướt qua trong giây lát, mọi người không biết nên bắt lấy cái gì. Tôi cho rằng áo cưới có thể đem những thứ trân quý nhất trong nháy mắt lưu lại. Lâu dài tồn tại phương thức, đây cũng là thứ Tầm Trí muốn để lại cho thế giới...”

Hề Phán đứng ở nơi ít người trong phòng hội nghị nghe, trong lòng cũng phát sáng lấp lánh hắn sở rung động. Cô từng cảm thấy Cố Viễn Triệt chỉ là thái tử gia thừa kế gia nghiệp, nhưng phát hiện thì ra trong lòng anh chứa rất nhiều ý tưởng độc đáo, có năng lực làm Tầm Trí hướng về phía trước.

Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên như sấm, người đàn ông xuống sân khấu, ngồi vào hàng ghế thứ ba. Bùi Nam lúc này tiến lên nhìn cô nói: “Hề tiểu thư cô có thể đem văn kiện này cho Cố tổng không? Tôi đột nhiên có điện thoại.”

Hề Phán vốn muốn nói hắn nói chuyện điện thoại xong lại đưa không phải là được rồi sao. Nhưng nếu Cố Viễn Triệt cần gấp, cô dứt khoát làm người tốt đến cùng. Đợi lát nữa đưa xong, còn có thể trộm đứng ở phía sau nghe một lát...

Vì thế Hề Phán bước nhanh qua hành lang, cuối cùng cũng thấy được Cố Viễn Triệt, nhờ cô nhân viên đem tài liêu đặt trên bàn anh.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn Hề Phán đang chớp mắt về phía anh. Anh còn chưa kịp mở miệng, cô liền quay người rời đi.

Cố Viễn Triệt: “...”

Hề Phán rời đi, di động đột nhiên rung lên: 【Chạy cái gì, đến đây ngồi bên cạnh tôi. —— Cố Viễn Triệt 】

Cô quay đầu nhìn, bên cạnh anh quả nhiên có ghế trống, nhưng cái ghế này rõ ràng là đối lập với thân phận của cô a, đang do dự thì đối phương lại gửi đến tin nhắn: 【Cô còn đứng đó làm gì.】

Cô đành phải ngoan ngoãn trở về bên người anh, nhẹ giọng hỏi: “Tôi ngồi vị trí của người khác không tốt lắm đâu?”

Cố Viễn Triệt quay đầu nhìn đến cô ánh mắt lòe lòe, giống như trước kia trong lớp học buổi tối cô ngồi bên cạnh hắn, dáng vẻ nhỏ giọng hỏi hắn bài tập. Trong lòng anh xẹt qua tia tình cảm, lạnh nhạt dời ánh mắt: “Nếu như cô có việc có thể đi trước.”

Hề Phán gật gật đầu, “Thật ra tôi có thể đứng ở phía sau mà nghe...” Dù sao có thể tới hiện trường cô đã rất vui.

Anh liếc mắt cô, “Ngồi ở đây tầm nhìn không tốt à?”

Nơi này tầm nhìn đúng là rất tốt. Không chỉ cách sân khấu rất gần, đưa mắt nhìn xung quanh đều là các nhà thiết kế nổi tiếng. Cô thích nhất là Warren người đang ngồi ở phía trước. Nhìn thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy lòng cô kích động đến trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi.

Hề Phán ánh mắt nhìn quanh giữ, cuối cùng dừng ở người bên cạnh trên người, bên môi nàng dắt ôn hòa cười, là do tâm mà phát: “Cảm ơn...”

Cám ơn hắn cho nàng như vậy cơ hội khó được. Ánh mắt của hắn dừng ở nàng cong lên mặt mày, nàng lại cảm khái câu: “Hy vọng lần sau tôi có thể lấy tên của bản thân để ngồi ở đây.”

“Sẽ có thể.” Anh lên tiếng.

Hề Phán sửng sốt, chợt mỉm cười.

-------

Cuối chiều hội nghị cuối cùng cũng kết thúc. Đám người dần dần giải tán, Cố Viễn Triệt nhìn Hề Phán dặn dò “Chờ tôi rồi cùng đi”, sau đó có người tiến lên cùng anh chào hỏi.

Cô đành phải đến bên cạnh chờ đợi. Lại nghe được có người gọi cô, Hề Phán đảo mắt liền thấy người con gái mặc váy trắng đi tới. “Hề Phán, thật trùng hợp, ở đây còn gặp được cô.”

Cô gái giọng điệu thân thiện, ánh mắt dừng lại ở trên người cô. Hề Phán mỉm cười: “Là rất trùng hợp, vừa vặn.”

Trước đó 3 lần ở cuộc thi thiết kế áo cưới đều thua Hề Phán, lấy thứ hạng hai. “Tôi vừa rồi nhìn qua Mani, cô tại sao không cùng cô ấy ngồi cùng một chỗ?”

Mani là công ty nghệ thuật tổng thanh tra nơi trước đó Hề Phán làm việc. “Tôi không còn làm việc ở KANI.”

Cô gái mặt lộ vẻ giật mình, “Đã xảy ra chuyện gì? Cô là bị đuổi sao? Trời ơi như thế nào lại vậy, đang êm đẹp...”

Cô ta trong mắt tràn đầy quan tâm, khổ nỗi kỹ xảo biểu diễn dù cao cũng bị Hề Phán nhìn thấu. Hề Phán tại sao lại nghe không hiểu lời nói châm chọc sau lưng của đối phương cơ chứ. Chỉ sợ giờ phút này từ nơi khác nghe được đã bắt đầu cười nhạo.

Hề Phán biết người này có vẻ rất khinh thường cô, nói cô không xứng đáng với vị trí này. Hề Phán không mở miệng, quay đầu lại nhìn vậy mà -------- Cố Viễn Triệt đang cùng Warren trò chuyện!

Warren sắc mặt mang ý cười, nhìn qua hai người không phải như lần đầu gặp mặt. A a a đây cũng quá hạnh phúc đi, cô cũng rất muốn cùng thần tượng nói vài câu...

“Tôi biết KANI đối với nhà thiết kế yêu cầu rất nghiêm khắc, vậy cô bây giờ định làm như thế nào? Nếu không trước tiên tìm công ty phổ thông rèn luyện chính mình, không thì để tôi giới thiệu cho cô?”

Người phụ nữ còn đang ầm ĩ bên tại, Hề Phán thu hồi ánh mắt, nói: “Cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi như vậy.”

“Không có việc gì, chúng ta cũng là chỗ quen biết.”

Hề Phán cảm khái vài tiếng, “Chỉ là Tầm Trí cũng rất tốt, hiện tại tôi mới vừa vào làm, cảm thấy cũng không tệ lắm.”

Người trước mắt nghe vậy sửng sốt, “Tầm, Tầm Trí?” Công ty kia cô từng gửi hồ sơ đến nhưng lại bị từ chối!

“Đúng vậy, tôi từ chức ở KANI, thật nhiều công ty liên liên hệ đến. Suy tính đã lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn Tầm Trí, tôi còn thích làm việc trong nước nha.”

Hề Phán nhìn Cố Viễn Triệt đằng xa vẫy tay với cô, rồi sau đó cười: “Ngại quá ông chủ đã gọi tôi đi, chúng ta ngày sau lại trò chuyện nha.”

Hề Phán bước trên giày cao gót “Đạp đạp đạp” bước nhanh đến chỗ Cố Viễn Triệt.

Người phụ nữ: “...”

------

Đuổi kịp Cố Viễn Triệt, Hề Phán tiện hỏi: “Anh vừa rồi vậy mà cùng Warren nói chuyện, ngài cùng anh ấy rất quen thuộc sao?”

“Trước đó ở nước ngoài có gặp qua.”

“Thật tốt,” cô bĩu môi, “Tôi nếu cũng có thể cùng anh ấy trò chuyện vài câu sẽ rất hạnh phúc...”

“Sẽ có cơ hội này.”

Hề Phán phát giác anh vậy mà không châm chọc cô, “Vậy thì mượn cớ chúc may mắn.”

Cô nhìn hỏi, “Bây giờ còn muốn đến công ty sao?”

“Cô còn có việc?”

“Không có...”

Buổi chiều cô không có công việc gì, có thể là do Bùi Nam nói trước, nên Liya cũng không có tìm cô.

Đi đến trước xe Maybach, Bùi Nam đã mở cửa sau xe ở đây chờ, Cố Viễn Triệt đi trên xe, giọng điệu bình thường: “Vậy thì đi ăn cơm.”

Hề Phán lên xe, suy nghĩ một chút nói: “Đêm nay tôi mời ngài ăn cơm nhé? Để cảm ơn ngài.”

Mặc dù là dùng phương thức đưa tài liệu, nhưng cũng thỏa mãn nguyện vọng của cô. Cố Viễn Triệt liếc mắt nhìn qua, tiếp tục nhìn điện thoại, “Cô nói địa điểm cho Bùi Nam đi.”

Đây coi là như gián tiếp đồng ý, Hề Phán thiếu chút nữa thốt ra tên quán lẩu Trùng Khánh, não lại chợt  nhớ ra —— Cố Viễn Triệt không thích ăn lẩu.

Lúc trước vào mùa đông Hề Phán thích nhất chính là nồi lẩu, đối với sở thích này anh luôn luôn có vẻ mặt ghét bỏ: “Nhiều thức ăn như vậy cùng thả vào một nồi rồi nấu, như vậy ăn được sao, cả người đều là mùi hôi?”

Anh có bệnh thích sạch sẽ, chịu không nổi phương thức ăn này, cô chưa bao giờ cùng anh đi ăn lẩu...Hề Phán bất đắc dĩ, cho dù cách sáu nhau năm, cô vẫn không quên sở thích của Cố Viễn Triệt.

Ánh mắt Bùi Nam hướng lại đây, cô mới thu hồi tâm tư: “Đi ninh an trang.”

-------

Nửa giờ sau xe dừng lại trước ninh an trang. Đây là phòng ăn tinh xảo, người nào đó luôn xoi mói chắc hẳn là có thể tiếp nhận. Hai người xuống xe, đi xuyên qua hành lang giống thời cổ đại. Nơi này trang trí theo phong cách cổ xưa cực kì thanh nhã, trên tường treo tranh sông núi cùng thư pháp càng thêm cổ kính.

Hề Phán trước đây đã cùng cha mẹ đến đây, hoàn cảnh rất tốt. Cố Viễn Triệt cùng cô sóng vai đi tới, phục vụ đưa bọn họ đi vào trong. Đang đi lên tầng, đằng trước liền truyền đến âm thanh quen thuộc: “Phán Phán ——”

Hề Phán ngước mắt nhìn Cổ Hạm Mai từ trong phòng đằng trước đi ra, trong nháy mắt hóa đá tại chỗ. Cổ Hạm Mai cùng người bên cạnh đi lên phía trước, Hề Phán kinh ngạc: “Mẹ, người tại sao lại ở đây...”

“Mẹ cùng bạn lại đây uống trà chiều” Cổ Hạm Mai cười chỉ chỉ sau lưng, rồi ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh Hề Phán ngọc thụ lâm phong Cố Viễn Triệt, con mắt phát sáng “Các người đây là?”

Hề Phán muốn giải thích ngay, ai ngờ Cố Viễn Triệt chủ động vươn tay, giọng dịu dàng: “Chào dì, cháu là Cố Viễn Triệt.”

“Nha nha xin chào, chàng trai lớn lên thật là đẹp.”

Cổ Hạm Mai cười nhìn Hề Phán “Phán Phán, đây chính là bạn trai mà ngày đó con cùng ta nhắc tới à?”

Hề Phán nhìn ánh mắt ý vị thâm trường của Cố Viễn Triệt, sắc mặt thoắt cái đỏ ửng, vội vàng kéo mẹ đến bên cạnh, “Mẹ người đừng nói lung tung, không phải anh ta...”

“Cái gì mà không phải? Bị ta mẹ nhìn thấy còn muốn lừa sao? Chàng trai đó nhìn bề ngoài không sai, quả thật giống miêu tả của con.”

Hề Phán: “...”

Người này nào có giống miêu tả của cô a!

Cổ Hạm Mai liếc cô: “Cùng mẹ nói mà còn xấu hổ như vậy sao? Vẫn là —— con ngày đó là lừa mẹ ư?”

Hề Phán đang định mở miệng, lại nhìn thấy Cố Viễn Triệt đi tới, dịu dàng hỏi: “Dì ơi, dì ăn cơm tối chưa? Muốn cùng bọn con lên lầu ăn cơm hay không? lát nữa có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Dì sẽ không quấy rầy hai người các con chứ?” Cổ Hạm Mai hỏi.

“Không đâu, cũng chỉ có hai người con cùng Phán Phán.”

Hề Phán trừng mắt với Cố Viễn Triệt, người này đang làm cái gì vậy??

“Tốt lắm, tốt lắm.”

Cổ Hạm Mai làm sao có đạo lý không đáp ứng cơ chứ, cười bước ra đi lên lầu, Cố Viễn Triệt theo sau. Đi hai bước quay đầu lại nhìn Hề Phán mặt đầy cảm xúc phức tạp, còn sững sờ đứng tại chỗ.

Hề Phán não còn choáng váng, người đàn ông quay trở về trước mặt cô, cầm tay cô, trầm thấp tiếng nói mang theo cưng chiều giọng điệu: “Ngẩn người cái gì? Đi thôi.”

15/03/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro