Chương 2 : Mùa xuân của Tiêu Chiến đã tới, nhưng lại là một thằng con trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện ngày càng rối ren khó tháo gỡ, kể từ ngày đó mỗi lần Tiêu Chiến đánh răng đều thấy người kia nhìn cậu cười, lúc ăn cơm cũng thấy người kia nhìn cậu cười, ngay cả thầy giáo trên bục giảng cũng bị đổi thành mặt người kia. Tiêu Chiến rất khổ não chỉ thiếu không có mời pháp sư đến làm phép, Vương Nhất Bác này không biết có sử dụng yêu thuật gì không.

Còn 100 đồng lần trước nhặt về được Tiêu Chiến lồng vào trong khung, bên cạnh còn đặt một con dao gọt trái cây. Xem như cảnh cáo răng đe những người ngủ cùng phòng, nếu như không thấy đồng tiền này, cậu sẽ làm con dao trắng kia chuyển thành màu đỏ.

Khi trông thấy Vương Nhất Bác cùng đám bạn năm hai đi ngang qua, tim Tiêu Chiến sẽ đập liên hồi. Đến khi Tiêu Chiến phát hiện đó là loại tình cảm gì thì đấy đã là chuyện của học kỳ sau. Có thể nói mùa xuân của Tiêu Chiến đã tới rồi nhưng mùa xuân ấy lại là một thằng con trai.

Tiêu Chiến học năm 2, Vương Nhất Bác năm 3.

Tiêu Chiến vẫn bận bịu trong vai trò của một học sinh, Vương Nhất Bác như cũ chìm ngắm trong bụi hoa. Tiêu Chiến nghĩ chỉ cần Vương Nhất Bác quen bạn gái cậu nhất định không có hy vọng. Vì thế một mặt cậu mang theo tâm trạng mâu thuẫn hi vọng Vương Nhất Bác nhanh nhanh quen bạn gái đi, cậu sẽ chết tâm không còn xoắn xít gì nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ tới Vương Nhất Bác cùng bạn gái vui vẻ anh anh em em trái tim Tiêu Chiến lại quấn bện vào nhau.
Trong lúc Tiêu Chiến còn đang chìm đắm trong mớ vòng vo thì Trình Tiêu đã chuyển trường tới, học cùng một ban với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến hận đến nghiến răng nghiến lợi, Trình Tiêu sẽ ở bên cạnh phòng cậu, tuy rằng cậu cùng Trình Tiêu từ nhỏ cùng nhau lớn lên nhưng tính cách tuyệt đối không hợp, cô ta ỷ bản thân lớn tuổi hơn một chút thì đoạt lấy đồ chơi của cậu, còn hết lần này đến lần khác giễu cợt cậu. Tiêu Chiến nghĩ đời này cậu cùng cô ta tuyệt không thể ở cùng một chỗ. Ngồi cùng bàn, Tôn Diệu dùng khuy tay đụng đụng cậu: “Tiêu Chiến, có mỹ nữ tìm cậu kìa?”
Tiêu Chiến theo ánh nhìn của cậu bạn mà ngó qua liền thấy được Trình Tiêu.
Tôn Diệu vẻ mặt hâm mộ nói: “Tiêu Chiến, cậu giỏi lắm, thật nhìn không ra a, quen biết mỹ nữ này khi nào vậy, rảnh rỗi thì giới thiệu với anh em chút đi.”

“Phi, bộ dáng vậy mà là mỹ nữ á, nhiều nhất được coi là nữ đàn ông mà thôi.” Tiêu Chiến oán hận ném lại một câu, đi ra cửa phòng học, nhìn chằm chằm cô gái cười hì hì trước mắt, mùa Đông mà còn mặc quần.

“Chị tìm tôi làm gì.”

Trình Tiêu vẫn cười hì hì : “Ơ, đã lâu không gặp tại sao lại lãnh đạm với chị quá vậy.

“Mỗi tuần lễ đều đã gặp, chị còn chuyển trường tới đây làm gì, mỗi tuần lễ gặp mặt đã đủ khổ sở, chị còn muốn chuyển trường đến đây hành hạ tôi?”

Trình Tiêu bĩu môi: “Chị không cần vì một người như cậu mà phí tâm tư chuyển trường đâu.”

“Thế chị muốn gì?”

“Còn không phải vì Vương Nhất Bác sao.” Khi trong miệng Trình Tiêu nói ra cái tên này, Tiêu Chiến lòng lộp bộp kinh hãi, cô gái xấu xa này muốn cùng cậu tranh đoạt đàn ông sao?

“Chị mất không ít công sức mới được học cùng lớp với anh ấy đấy, thuận tiện tới đây thăm cậu chút thôi, niên đệ.” Cô gái tiếp tục đắc ý nói.

“ Chị làm sao biết được Vương Nhất Bác?” Tiêu Chiến không nhịn được hỏi, cũng không để ý cô ta cường điệu hai chữ “niên đệ”.

“Có ai không biết đến Vương Nhất Bác, hừ, chị luôn thích khiêu chiến với những thứ có độ khó cao. Tiêu Chiến, nghe này, chị sẽ biến anh ấy thành người đàn ông của chị?”

Tiêu Chiến trong lòng không thoải mái lắm, chán nản mở miệng : “Chị có bản lãnh đó sao?”

Trình Tiêu không để ý tới Tiêu Chiến châm chọc mình: “Cậu hiện tại có tiết không?”

“Không có, mới vừa tan lớp, tôi tính về phòng ngủ, buổi chiều mới có tiết, thế nào?”

“Đi, chúng ta đến phòng học, cậu kể chị nghe một chút Vương Nhất Bác là dạng người thế nào, chị mới tới chỉ biết mỗi mình cậu, chị phải điều tra thật kĩ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.”

“Đùa gì vậy, tôi không có thân với Vương Nhất Bác đâu.”

“Dù sao cả hai cũng học cùng một trường, ít nhiều cũng nghe qua chuyện về anh ấy, kể chị nghe chút đi .”

Trình Tiêu chẳng màng phân bua liền kéo Tiêu Chiến đi về hướng phòng học. Tiêu Chiến vừa vào phòng học đã thấy Vương Nhất Bác ngồi phía sau xem sách, trái tim lại bắt đầu nhảy thình thịch, len lén liếc qua Trình Tiêu một cái sợ cô ta phát hiện mình không bình thường, may quá, ánh mắt cô ta cứ như hồ ly bám sát Vương Nhất Bác. Ở đại học có rất nhiều khóa cũng rất nhiều học sinh, thầy giáo căn bản không nhớ ai ra ai, Trình Tiêu kéo cậu cùng ngồi sau lưng Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến liếc mắt lườm Trình Tiêu, cô gái này lại nổi tật xấu rồi đúng không, không những muốn nghe chuyện về Vương Nhất Bác còn muốn ngồi phía sau hắn, chẳng phải sẽ bị nghe thấy sao?

Nhìn không chớp mắt cái ót của Vương Nhất Bác, thở ra khe khẽ, ngay cả cái ót thôi mà cũng đã hoàn mỹ đến vậy.
Mới vừa vào học, Trình Tiêu đã bắt đầu huyên thuyên: “Mau, mau nói nhanh đi.”

Tiêu Chiến đè thấp âm lượng: “Gần như vậy sẽ bị nghe được đấy.”

“Không sao, chị chính là muốn anh ấy nghe được, như vậy mới biết được chị quan tâm anh ấy cỡ nào.” Trình Tiêu nói thật hùng hồn, trong mắt dấy lên sự tự tin không biết từ nơi nào có được.

“Tôi không hiểu hắn lắm đâu.”

“Nhưng cũng biết chút ít phải không.”

Tiêu Chiến hắng giọng: “Vóc người của hắn rất đẹp, ngược lại tính cách lại không tốt lắm.”

“Chỉ có những thứ này?” Trình Tiêu vô cùng không hài lòng lườm nguýt.

“Thành tích cũng rất tốt.”

“Con mẹ nó, cậu mau nói những thông tin hữu dụng hơn đi.” Trình Tiêu không nhịn được mắng lời thô tục.

“Nghe nói nhà hắn rất có tiền ” Đây quả thật là câu hữu dụng nhưng không phải thứ Trình Tiêu muốn nghe, những thứ này mấy trường học khác đều biết, còn cần hỏi Tiêu Chiến làm gì.

“Vậy cậu cảm thấy Vương Nhất Bác thế nào?” Trình Tiêu đưa ra vấn đề làm cậu suy nghĩ một chút, sau đó sảng khoái nói: “Khi cười cũng rất mê người.” Nói xong Tiêu Chiến liền hối hận, Trình Tiêu kỳ quái theo dõi phản ứng người bên cạnh, lại hỏi: “Chị học cùng hắn hai tuần lễ vẫn chưa thấy hắn cười, cậu nhìn thấy ở đâu vậy ?”

“Quên rồi.”

“Cậu nhất định có chuyện giấu giếm không muốn nói với chị, cậu hãy mau thành thật đi, nếu không chị sẽ nguyền rủa cậu cả đời không lấy được vợ.”

“Mẹ nó, miệng chị cũng quá ác độc đi.”

Đang lúc Tiêu Chiến cùng Trình Tiêu ầm ĩ qua lại, Vương Nhất Bác nhìn hai người phía sau ồn ào ảnh hưởng đến việc học , không nhịn được quát lên: “Hai người các ngươi ở sau lưng nói chuyện của tôi, làm ơn có thể cách xa một chút không.”

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người, cậu lần nữa được ngắm hắn ở khoảng cách gần. Còn Trình Tiêu dường như rất phấn khích việc Vương Nhất Bác trả lời bọn họ, chọc chọc người bên cạnh: “Woa, anh ấy lần đầu nói chuyện với chị đấy.”

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình ngây ngốc của Tiêu Chiến, hình như đã gặp qua ở đâu rồi, sau đó khóe miệng hắn từ từ cong lên không phải rất rõ ràng: “Là cậu.” Sau đó liền quay đầu đi.

Tiêu Chiến lại thất thần, chờ đến khi hoàn hồn cậu mới mơ mơ màng màng nghe được Trình Tiêu khăng khăng hỏi cậu tại sao quen với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến không thể trả lời cũng không muốn trả lời, cậu đứng lên muốn đi ngoài.

“Vị bạn học này, cậu muốn trả lời vấn đề này sao?”

Trên bục giảng, thầy giáo đỡ lấy mắt kiếng, ngó chừng một vị học sinh đột nhiên đứng lên. Trong nháy mắt ánh mắt tất cả bạn học trong lớp đều tụ tập trên người Tiêu Chiến, trong đầu Tiêu Chiến lại chỉ có một ý nghĩ duy nhất thì ra Vương Nhất Bác còn nhớ rõ cậu. Cậu thẫn thờ cười ngây ngô, đến khi Trình Tiêu kéo kéo tay áo cậu. Cậu mới lấy lại tinh thần nhìn lại thầy giáo đứng phía trên kia: “Chuyện gì?” Tiêu Chiến hỏi.

Hai hàng gân xanh trên trán thầy giáo giật giật, bạn học cả lớp đều buồn cười lại không dám cười, thầy giáo lặp lại vấn đề một lần nữa, Tiêu Chiến căn bản không phải dân ngành quản lý cũng không hiểu gì về quảng cáo làm sao mà trả lời. Sau đó nhức đầu nói: “A, em đi nhầm phòng học.” Sau đó nhanh chóng vọt về hướng cửa, nghe câu trả lời của Tiêu Chiến tất cả mọi người đều sửng sốt, rốt cục có mấy người không nhịn được cười phá lên, bị thầy giáo trợn mắt nhìn liền nuốt trở lại. Trong lúc Tiêu Chiến chật vật chạy ra ngoài còn len lén liếc Vương Nhất Bác một cái, thấy hắn dùng tay chống đầu, ánh mắt nheo lại theo dõi cậu. Tiêu Chiến giật mình lảo đảo ngã nhào ngay ngoài cửa, tiếp theo lại nhanh chóng đứng lên, con mẹ nó, thể diện vứt xuống nền nhà hết cả rồi.

Trong phòng học Vương Nhất Bác có chút buồn cười, hắn phát hiện chỉ cần mình theo dõi cậu ta hoặc nghe cậu ta nói chuyện, hắn sẽ trở nên khác thường, thậm chí còn muốn tiếp tục trêu cậu ta. Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.


P.S: Tiêu Chiến rơi vào lưới tình rồi, Vương Nhất Bác chuẩn bị tiếp chiêu đi >_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv