CHƯƠNG 3: Tiêu Chiến, cậu thích tôi đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi, tôi không thích đàn ông, chỉ vừa vặn thích một người mà người đó là đàn ông thôi.”

Để chứng minh kết luận của mình, Vương Nhất Bác đến hỏi Trình Tiêu phòng ký túc của Tiêu Chiến nằm nơi nào. Hiện tại hắn đang đứng ở cửa, giơ tay chuẩn bị gõ cửa. Ngay cả hắn cũng không biết tại sao, bản thân luôn thờ ơ với mọi chuyện xung quanh lại thích nhìn thấy bộ dạng lóng ngóng của Tiêu Chiến trước mặt mình.

Căn phòng này bốn người ở cùng, Trịnh Phồn Tình chạy ra mở cửa, khi thấy người đến là Vương Nhất Bác liền sững sờ không nói nên lời, tại sao tất cả thuộc hàng bảo bối của trường đều chạy đến phòng bọn họ nha.

Vương Nhất Bác trước tiên nói ra mục đích bản thân tại sao đến đây: “Tôi có chút việc cần tìm Tiêu Chiến.”

Ba người đồng loạt đưa ánh mắt dán hết trên người Tiêu Chiến, lúc này Tiêu Chiến ngồi ở chỗ đó đã hóa đá, bàn tay cầm bánh bao không hề nhúc nhích.

“Chuyện riêng.” Vương Nhất Bác cường điệu hai chữ ‘chuyện riêng’, ba người lập tức hiểu ý của hắn, tìm đại một lý do rời khỏi phòng ngủ. Vương Nhất Bác đóng cửa lại, Tiêu Chiến ngây ngốc hỏi: “Tìm..tìm tôi làm gì?”

Vương Nhất Bác không tính toán trả lời Tiêu Chiến, ánh mắt liếc sang 100 đồng được lồng vào khung ảnh đặt ngay đầu giường. Tiêu Chiến cuống quít đem khung ảnh nhét vào dưới gối đầu, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, không rõ Vương Nhất Bác đến đây tìm cậu làm gì.

Vương Nhất Bác cuối cùng đem kết luận buổi sáng của hắn nói ra.

“Tiêu Chiến, cậu thích tôi đúng không?”

Tiêu Chiến giống kẻ trộm bị bắt ngay tại hiện trường, chột dạ nhảy cẫng lên, hỏi: “Tại sao anh biết ?” Sau đó bắt đầu đi qua đi lại trước mặt Vương Nhất Bác, miệng lẩm bẩm: “Không lý nào, mình rõ ràng đâu có nói với ai, người nào nói với anh vậy?”

Vương Nhất Bác nhìn phản ứng quá khích của Tiêu Chiến cảm thấy rất buồn cười: “Tôi chỉ đoán thôi, nên mới đến đây hỏi cậu, kết quả chưa chi cậu đã tự khai.”

Tiêu Chiến ngây ngẩn cả người, trúng bẫy của Vương Nhất Bác rồi, phải thoát khỏi đây thật nhanh mới được. Nghĩ đến đây cậu liền dùng hết sức chạy nhanh đến cửa, mới vừa kéo cửa hé ra một khe hẹp bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay đặt tại trên cửa lần nửa đem cửa đóng lại. Sau lưng truyền đến độ ấm làm Tiêu Chiến nhịn không được run lẩy bẩy, Vương Nhất Bác dán vào phía sau Tiêu Chiến, tay vẫn đè chặt cạnh cửa, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, thì ra cậu thích đàn ông.”

Tiêu Chiến nghe xong lời này, sắc mặt ba hồi trắng ba hồi hồng. Vương Nhất Bác đang cười nhạo cậu, hắn chắc chắn cảm thấy cậu thật buồn nôn. Nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng Tiêu Chiến xoay người, ngẩng đầu chớp cũng không chớp nhìn thẳng vào ánh mắt Vương Nhất Bác, bản thân lại thấy như sắp bị hút cả vào bên trong.

“Thế nào, tôi nói không đúng sao?” Vương Nhất Bác nói tiếp lại nhích đến gần thêm một chút.

Tiêu Chiến lắc đầu.

“Vậy cậu không thích tôi?” Nhìn Tiêu Chiến khẩn trương lắc đầu, Vương Nhất Bác cau lại hai hàng lông mày gặng hỏi. Tâm tình có chút khó chịu nhưng loại khó chịu này rất nhanh lại bị Tiêu Chiến lắc đầu xóa đi.

“Tôi, tôi không thích đàn ông, chỉ vừa vặn thích một người mà người đó là đàn ông thôi.”

Bị Tiêu Chiến thẳng thắng tỏ tình, Vương Nhất Bác kinh ngạc không thôi, đã nghe qua rất nhiều đàn ông, phụ nữ chạy đến tỏ tình nhưng loại như Tiêu Chiến hắn mới lần đầu nhìn thấy.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngẩn tò te, biết hắn nhất định đã bị cậu hù sợ, cơn xấu hổ trào lên khiến cậu chỉ muốn nhanh chạy trốn khỏi nơi đây. Đẩy ra Vương Nhất Bác, cậu chạy đến kéo cửa vọt nhanh ra ngoài. Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến càng chạy càng xa, khóe miệng chợt cong lên nở một nụ cười thâm sâu. Tiêu Chiến này sẽ đùa vui lắm đây .

Tiêu Chiến đầu óc hoảng loạn chỉ muốn tìm một nơi ai cũng không tìm được cậu, run rủi thay lại đụng phải Trình Tiêu, cô nàng chết cũng không tha bắt cậu giải thích rõ làm sao biết được Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nghe đến đây thì xám cả mặt, hiện tại Vương Nhất Bác đã biết cậu thích hắn, trong lòng nhất định đang chế giễu cậu, sau này thấy cậu sẽ giống như thấy ôn dịch tránh càng xa càng tốt. Bất quá cậu vẫn chưa chính miệng nói thích hắn nha, cùng lắm thì nói rằng bản thân chỉ đùa giỡn, liệu có thể trở về như trước kia không nhỉ? Trái với suy nghĩ trong lòng thật ra Tiêu Chiến không muốn Vương Nhất Bác trốn tránh cậu, càng không muốn Vương Nhất Bác chán ghét cậu. Cậu có thể làm được không? Chỉ cần cậu biểu hiện được tự nhiên một chút hẳn sẽ không sao.

Bất kể Trình Tiêu ở bên cạnh gầm rú ầm ĩ, Tiêu Chiến cứ tiếp tục ông nói gà bà nói vịt với cô: ” Khoan đã, chị giới thiệu một người bạn gái cho tôi đi?”

Trình Tiêu bị câu nhờ vả đột ngột làm sợ hết hồn: “Đầu óc cậu sao chuyển lẹ quá trời vậy, trả lời đâu đâu không à, chị đang hỏi chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác.”

“Chuyện của hắn tôi không biết, chị quên chuyện này đi có được không!”

“Ơ, nhóc con cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện tình yêu rồi sao, được rồi, nể tình nhóc con cậu lớn lên cùng chị đây, chị đây quen rất nhiều người, cậu thích loại nào, thanh thuần ? F.A.? Phụ nữ đã có chồng?” Tiêu Chiến bị lời gợi ý của Trình Tiêu làm ứa cả mồ hôi lạnh, càng nhìn Trình Tiêu càng cảm thấy cô ta giống như bà mối.

“Sao cũng được, chỉ cần cười lên đẹp mắt là OK.”

“Ai biết người nào cười lên mới đẹp mắt, vậy thì Tiền Tuệ đi, cô ấy cũng học năm hai giống cậu, bất quá chủ nhật này tôi mới hẹn được cô ấy ra ngoài, cậu cũng đừng quên đấy.” Trình Tiêu dường như đã quên mất mục đích chủ yếu đến tìm Tiêu Chiến, nói xong liền đi mất.

Tiêu Chiến tự an ủi lòng mình, chỉ cần tìm được bạn gái, nói không chừng Vương Nhất Bác sẽ cho rằng cậu đang giỡn với hắn, tất cả mọi chuyện đều sẽ xem như chưa từng phát sinh qua.
==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv