CHƯƠNG 32 : Cuộc sống không phải mỗi ngày đều ngọt ngào (Trung) [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Hai người càng yêu nhau sẽ càng tổn thương lẫn nhau “

—-

Trải qua một tuần lễ không có Vương Nhất Bác bên cạnh Tiêu Chiến phát hiện còn khó khăn hơn cậu tưởng tượng, không thể làm chủ tinh thần của mình. Trong suốt hai mươi năm qua lần đầu cậu căm thù sự hèn nhát của bản thân đến tận xương tuỷ, cậu nghĩ rằng muốn thoát khỏi tình cảm của mình là chuyện rất dễ dàng nhưng mọi việc dường như không đơn giản như thế. Mỗi ngày ăn cơm, đi học, ngủ, hoặc bất cứ lúc nào, cậu đều nhớ đến khoảnh khắc ngọt ngào khi ở cạnh Vương Nhất Bác:

‘Cậu là đồ ngốc à!’

‘Hai người ngồi sau nói chuyện liên quan đến tôi làm ơn có thể cách xa chút không.’

‘Tiêu Chiến, có phải cậu thích tôi?’

‘Tôi không phải người cậu thích sao? Mẹ nó, trước kia cậu nói thích tôi còn gì.’

‘Ai bảo cậu cứ chạy lung tung !’

‘Tiêu Chiến, hiện tại có phải cậu rất muốn ở cạnh tôi phải không, hôm nay tôi sẽ thành toàn cho cậu.’

‘Anh sao?Anh chỉ cần chịu trách nhiệm yêu em là đủ.’

‘Ôm em xoay vòng xem ra anh làm không được, năm mới vui vẻ!’

‘Tới đây, để anh ôm em một cái.’

‘Tiêu Chiến, hôm – nay – ông – đây – muốn – giết – cậu.’

‘Sinh nhật vui vẻ, bảo bối’

‘Tiêu Chiến, anh vĩnh viễn sẽ không nói với em những câu tỏ tình lãng mạn rợn da gà kia nhưng anh cũng sẽ vĩnh viễn không nói lời chia tay với em. Con đường sau này còn rất dài, cho nên hai chúng ta cứ thế chấp nhận đi, đừng hâm mộ mấy diễn viên trong phim nữa, em chính là Tiêu Chiến, anh chính là Vương Nhất Bác, chúng ta có tình yêu của riêng mình.’

‘Từ trước đến nay anh không quan tâm đến người khác nghĩ gì, người để ý chính là em.’

‘Tiêu Chiến, anh yêu em.’

‘Anh không thích em hút thuốc lá.’

Thì ra rời khỏi Vương Nhất Bác người không thể sống chính là cậu.

“Chiến Chiến, cậu tiếp tục vậy sẽ ngã bệnh đấy .” Trác Thành nhìn Tiêu Chiến không còn sức sống cảm thấy thật không thú vị, Tiêu Chiến bình thường vui vẻ hi hi ha ha giờ đây lại giống như sắp chết.

“Dù sao ngã bệnh hay không người đưa tôi đến bệnh viện cũng không phải người kia.” Tiêu Chiến ngơ ngác trả lời.

Vừa nghe lời này, ba người bạn cùng phòng với Tiêu Chiến hơn phân nửa biết cậu bị người yêu đá.

“Này, cậu cũng đừng quá thương tâm, chuyện tình cảm rất khó đoán, nói không chừng một khoảng thời gian nữa cậu sẽ tìm được người mới. Mà thế nào chăng nữa cũng đừng tự đày đoạ bản thân mình chứ.”

“Tớ cũng không muốn khổ sở, mẹ nó, ông đây quả thật khổ sở, thật khổ sở a.” Tiêu Chiến lẩm bẩm nói lung tung, đem chăn trùm lên đầu trốn bên trong khóc thút thít. Vương Nhất Bác nói đúng, nếu cậu đã lựa chọn buông tay thì đừng có hối hận, mà nếu cậu hối hận thì thế nào, Vương Nhất Bác chắc chắn không còn muốn cậu, con đường này căn bản không thể quay đầu.

Điều an ủi duy nhất là bố mẹ hai bên không cần vì chuyện của hai người mà trở mặt, cậu cũng không cần lén lén lút lút mà trở lại cuộc sống bình thường như trước đây, tìm một người bạn gái sống nốt thời đại học. Tuy rằng Tiêu Chiến đang tự an ủi bản thân, nước mắt lại không nhịn được tràn ra khóe mi, 100 đồng kia như đang thiêu đốt thân thể cậu, thật đau quá.

Đến chủ nhật, Tiêu Chiến bị mẹ mình kiên quyết kéo đến nhà Trình Tiêu ăn cơm, mới đặt chân vào cửa Tiêu Chiến đã bị ánh mắt sắc bén của Trình Tiêu trừng đến chột dạ. Ráng nhịn đến hai người lớn vào phòng bếp bận rộn, Tiêu Chiến rốt cục không thể kiềm lại lo lắng trong lòng, ngồi ở bên cạnh Trình Tiêu, hỏi: “Người kia, hắn có khỏe không.”

“Cậu đã chia tay với hắn còn hỏi những thứ này làm gì?” Trình Tiêu ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến túm chặt quần mình: “Tôi làm vậy không phải vì muốn mọi người đều tốt sao.”

Trình Tiêu cười lạnh: “Hay cho câu muốn mọi người đều tốt, nếu ban đầu cậu nghĩ vậy thì đã không liều mạng tranh giành Vương Nhất Bác, ban đầu đem hắn tặng cho tôi không phải mọi người đều tốt hay sao, hiện tại hai người đã ở cùng nhau, cậu mới nói những lời này cậu không thấy mình quá tàn nhẫn ư?”

“Lúc ấy tôi không có nghĩ nhiều đến vậy.” Tiêu Chiến cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn vào Trình Tiêu.

“Cậu muốn dùng những lời này để chối bỏ tình cảm cả hai đúng không? Đúng rồi, cậu biết không? Tiêu Chiến, tôi không muốn nhìn thấy cậu cũng xem thường tình yêu của cậu.”

Tiêu Chiến cắn môi dưới lắc đầu: “Mấy người không hiểu nỗi khổ tâm của tôi.”

Trình Tiêu nghe vậy liền chỉ thẳng vào Tiêu Chiến: “Từ điểm này đã thấy được con người của cậu vô cùng ích kỷ, cậu khổ tâm cái gì, không phải chịu không được sự dị nghị của người ngoài xã hội mới rụt vào trong vỏ bọc của mình, cậu có biết vì lý do quỷ quái của cậu mà khiến Vương Nhất Bác người không ra người không. Cậu muốn hắn hiểu cậu cái gì? Cậu có nghĩ cho Vương Nhất Bác không? Lúc hắn bị bố mắng chửi thậm tệ hắn cũng chưa từng nghĩ buông tay cậu, biết chắc con đường này sẽ rất khó đi nhưng hắn vẫn lựa chọn đi cùng cậu, mẹ nó, đây mới gọi là đàn ông. Bất quá Vương Nhất Bác tính toán kỹ đến đâu cũng tính không ra cậu lại dễ dàng buông tay.”

Tiêu Chiến bị nói nghẹn họng trân trối, liều mạng nhịn xuống nước mắt tuôn rơi: “Chị không phải Vương Nhất Bác, tôi từ trước đến nay vẫn là người nhát gan sợ phiền phức.”

“Tiêu Chiến, tôi vô cùng thất vọng về cậu, cậu tốt nhất ngoan ngoãn trốn trong lòng mẹ của cậu đi, bố mẹ sẽ giúp cậu tìm một người con gái lý tưởng sau đó kết hôn sinh con. Tôi cũng muốn xem cậu trốn tránh được bao lâu.” Nói xong Trình Tiêu đứng lên đi trở về phòng đóng cửa lại. Trình Tiêu tựa vào cạnh cửa nghĩ, không biết phép khích tướng này có thể đả động được Tiêu Chiến không ?

Dùng xong cơm trưa, Tiêu Chiến cùng Trình Tiêu không ai mở lời với ai.
Tiêu Chiến muốn trở về phòng, mẹ Tiêu thấy con trai gần đây buồn bã ỉu xìu liền kéo cậu ra ngoài đi dạo siêu thị. Trên đường đi lại tình cờ gặp được Tiền Tuệ, nếu không phải Tiền Tuệ đi đến chào hỏi cậu, cậu dường như đã quên mất cô gái này, mẹ Tiêu thấy Tiền Tuệ thì cảm thấy rất hợp ý, cả hai nói chuyện hàn quyên vui vẻ, mẹ Tiêu thấy cô gái này cũng không tệ muốn tác hợp cho hai người liền nhét ít tiền cho Tiêu Chiến: “Con đưa bạn dạo chơi một vòng đi, ăn chút gì đó cũng được, gần đây mẹ thấy con như có tâm sự trong lòng, tìm bạn trò truyện cũng tốt.” Nói xong liền rời đi để lại một mình Tiêu Chiến cùng Tiền Tuệ.

Tiền Tuệ ngượng ngùng cười cười: “Hình như mẹ cậu đã hiểu lầm hai chúng ta, thật ngại quá”

“Không sao.”

Hai người đứng mãi nơi đây cũng không tốt, Tiêu Chiến lại không biết nói thế nào để thoát thân, không thể làm gì khác hơn mở miệng : “Tôi đưa bạn đến trạm đón xe.”

“Được.”

Hai người sóng vai ra ngoài chờ xe taxi, Tiêu Chiến từ xa đã thấy một chiếc xe quen thuộc phóng thẳng về phía này, phản ứng đầu tiên là muốn chạy, chân lại giống như bị đinh đóng chặt không thể nhúc nhích chờ xe chạy đến ngày càng gần, đáng chết đèn đường lại chuyển sang màu đỏ, càng đáng chết hơn chiếc xe lại ngừng trước mắt Tiêu Chiến, cậu nhìn thấy trong xe Vương Nhất Bác có một cô gái xinh đẹp, thân thể người nọ tựa hẳn vào người hắn, vẻ mặt trông vô cùng ái muội.

Ánh mắt sắc bén của Vương Nhất Bác nhìn lướt qua Tiêu Chiến cùng Tiền Tuệ đứng bên cạnh, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười giễu cợt. Tiêu Chiến cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc, trong khoảng khắc cậu tưởng chừng đã trở lại khoảng thời gian trước đó cả hai còn ở bên nhau. Thế nhưng mọi chuyện lướt qua, cậu rất nhanh lấy lại tỉnh táo, một cơn đau nhói từ tim chảy khắp toàn thân, mới đây hắn đã đi tìm phụ nữ, cũng tốt, cô gái kia rất xinh đẹp. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ như vậy, dạ dày trong người lại như co rút, khó chịu, khó chịu, khó chịu muốn chết. Ánh mắt một chút cũng không rời khỏi chiếc xe, lúc này đèn đỏ đã chuyển xanh, Tiêu Chiến mở miệng muốn nói cái gì, Vương Nhất Bác đã lái xe đi xa.

Rõ ràng chính cậu đòi chia tay, mấy chuyện này hẳn không thể tránh khỏi nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy không cam lòng, Tiền Tuệ cũng chú ý tới vẻ mặt khác thường của Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, cậu sao rồi?”

“Không sao, đứng nãy giờ nên hơi mệt thôi.”

“Vậy cậu không cần đứng đây cùng tớ đợi xe, cậu về nhớ phải cẩn thận, đi không được thì qua ghế bên kia ngồi một chút.”

“Vậy cũng tốt, ngại quá.”

Tiêu Chiến xoay người nhìn đường không biết phải đi đâu lại không muốn về nhà, xem ra chỉ có thể trở về phòng ngủ trong trường thôi.

Đầu kia Vương Nhất Bác đưa người phụ nữ kia đến cửa, cô gái quyến rũ cười với hắn, ngỏ lời: “Anh có muốn lên nhà ngồi một chút không.”

“Xuống xe.”

Đêm nay Hải Khoan uống rượu say be bét không thể đưa cô gái này về nhà mới phiền đến Vương Nhất Bác. Trên đường trở về Vương Nhất Bác vừa lái xe vừa nện vào tay lái, mẹ nó, thật trẻ con, chỉ vì thấy Tiêu Chiến đi cùng cô gái khác mà không cự tuyệt cô gái này dán vào người, hắn trở nên ngu ngốc thế này hồi nào vậy nhỉ, Vương Nhất Bác bực bội giẫm xuống chân ga phóng xe thật nhanh.

Đi vào trong phòng ngủ, ba người bạn cùng phòng đang vây quanh đánh bài, nhìn thấy Tiêu Chiến trở lại, Phôn Tình liền hỏi: “Không phải cậu nói về nhà à? Thằng nhóc, sắc mặt của cậu sao khó coi vậy.”

Trác Thành thì giả bộ như người từng trải bắt đầu khuyên Tiêu Chiến: ” Không phải chỉ thất tình thôi sao? Một người đàn ông chẳng lẽ chịu không nổi một đả kích, nếu thấy không nỡ sao không theo đuổi trở lại là được sao.”

“Vất vả lắm mới giải quyết ổn thỏa, nếu lúc này tớ quay đầu lại còn nghĩa lý gì, tớ nghĩ, tớ sẽ nhịn được” Còn chưa nói hết lời Tiêu Chiến đã đi đến ngồi xuống đất khóc cực kỳ bi thương, trong đầu đều là hình ảnh Vương Nhất Bác cùng cô gái kia, vị trí đó trước đây vốn thuộc về cậu.

==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv