CHƯƠNG 33: Cuộc sống không phải mỗi ngày đều ngọt ngào (Trung ) [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng ngủ ba người nọ luống cuống tay chân, hết rút khăn giấy lại an ủi xoa dịu, Tiêu Chiến lại nghe không lọt câu nào càng khóc càng lớn, Trác Thành vội lấy ra điện thoại di động nhỏ giọng cùng Bồi Hâm: “Có cần gọi Vương Nhất Bác đến hay không, thằng nhóc này chẳng phải nghe lời Vương Nhất Bác nhất hay cứ để hắn ta tới khuyên đi?”

Trác Thành bấm điện thoại gọi cho Vương Nhất Bác, điện thoại vang lên một lúc mới có người đón: “Alô, Vương Nhất Bác đúng không, nhớ rõ tôi không, tôi là Trác Thành bạn cùng phòng Tiêu Chiến đây, nếu anh rảnh phiền đến đây một chút, không hiểu sao thằng nhóc Tiêu Chiến kia vừa về là khóc cho đến giờ, chúng tôi khuyên mãi mà chẳng được, bình thường cậu ta nghe lời anh nhất hay anh đến khuyên cậu ta đi, chúng tôi thật sự bó tay với cậu ta rồi, à…, được.”

Cúp điện thoại xong, Trác Thành liền nháy mắt với hai người bạn còn lại, sau đó ba người âm thầm rời khỏi phòng ngủ.

Tiêu Chiến nhìn ba thằng bạn không lương tâm bỏ một mình cậu ở lại phòng ngủ, vừa khóc vừa dùng ống tay áo lau nước mắt: “Mẹ nó, các ngươi không phải anh em tốt, ông đây đang khóc các ngươi đều bỏ chạy.” Dứt lời liền bò lổm ngổm khỏi mặt đấy, ngồi lên trên giường ngây ngốc không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Không bao lâu cánh cửa được mở ra, Vương Nhất Bác tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực nghiêng đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn còn ngây ngốc, hai mắt rõ ràng sưng đỏ cả lên mà vẫn có thể chảy ra nước mắt. Vương Nhất Bác đi vào phòng đóng cửa lại, tựa vào cửa, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào khóe môi, châm lửa, rít một ngụm rồi nhả ra một vòng khói, sương khói lượn lờ khiến cho khuôn mặt Vương Nhất Bác mờ ảo không rõ: “Khóc cái gì!” Kể từ ngày Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác bắt đầu hút thuốc, không phải vài điếu mà có khuynh hướng ngày càng nhiều.

“Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Bạn cùng phòng gọi tôi đến xem cậu thế nào.”

“Bây giờ thấy rồi chứ gì? Tôi không sao, tôi rất tốt, không cần anh ở đây giả vờ tốt bụng.”

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, dùng ngón trỏ gõ rơi bớt tàn thuốc, nhìn tàn thuốc rơi vãi trên tay hỏi ngược lại: “Rất tốt? Thế cậu ở đây khóc cái quái gì, tại sao lại phải bày ra bộ mặt người bị hại?”

“Ông đây khóc mắc mớ gì tới anh, anh tới đây chỉ muốn châm chọc tôi thôi đúng không?”

“Châm chọc thì không có, chỉ muốn xem cậu rời khỏi tôi sống tốt thế nào thôi.”

“Đương nhiên không tốt bằng anh rồi, ôm ôm ấp ấp phụ nữ trong xe.”

Vương Nhất Bác đem điếu thuốc hút gần hết đến ném xuống dưới sàn, dùng chân giẫm lên: “Cậu hiện tại không có tư cách ghen.”

Tiêu Chiến níu chặt lấy ga giường, hướng về phía Vương Nhất Bác rống: “Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi sai, tôi thật không hiểu mình đã sai chỗ nào đáng bị người ta chỉ trích, tôi chỉ muốn lựa một con đường bằng phẳng để đi anh tốt mà tôi cũng tốt, như vậy cũng không được sao.”

“Vậy cậu cảm thấy tôi và cậu bây giờ rất tốt sao? Nếu cậu cảm thấy lựa chọn một con đường tốt để đi là đúng đắn, vậy cậu gào khóc om sòm làm cái quái gì.”

Vương Nhất Bác nói xong liền đi thẳng về phía trước, với tay thẳng vào trong túi áo Tiêu Chiến lấy ra tờ 100 đồng được xếp thành hình tam giác. Tiêu Chiến muốn cướp lấy lại bị Vương Nhất Bác vung tay tránh thoát: “Cậu đã quyết định kết thúc tình yêu của chúng ta, vậy món đồ này giữ cũng vô dụng không bằng cứ xóa sạch nó đi.” Vừa nói vừa từ trong túi lấy ra chiếc bật lửa.

Tiêu Chiến chạy đến giữ chặt tay Vương Nhất Bác: “Đừng mà, xin anh đấy, đừng đốt nó.”

“Tại sao đừng ?” Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, muốn từ trong mắt cậu tìm được đáp ánh mình mong muốn.

“Tôi, tôi, tôi sợ sau này sẽ hoàn toàn quên mất anh.”

Vương Nhất Bác hung hăng đẩy Tiêu Chiến ra xa: “Tốt nhất hiện tại cậu quên tôi luôn đi.”Dứt lời liền đưa tờ tiền tam giác đến trước bật lửa, một mồi lửa bùng lên rất nhanh bén lửa lên tờ 100 đồng. Vương Nhất Bác buông tay tờ 100 đồng từ từ bay xuống mặt đất, thoáng cái chỉ còn một mảnh tro tàn, gió nhè nhẹ thổi tới cuốn bay mọi thứ đi xa. Tiêu Chiến không nhúc nhích dán mắt vào mảnh đất không còn sót lại chút dấu vết.

‘Mẹ nó, anh có ý gì, anh xem tôi là gì hả ?’

‘Cậu thấy thế nào?’

‘Cho anh này, anh đừng có xem thường người thái quá, anh có thấy tên ăn mày nào vào được đại học chưa? Anh có thấy tên ăn mày nào hào hoa phong nhã như thế này chưa? Anh có thấy tên ăn mày nào có kiểu tóc hợp thời thế này chưa? Anh có từng thấy tên ăn này nào trắng thế chưa? ‘

‘Vậy cậu cũng nói thử xem mình có điểm nào không giống?’

Tình cảnh hai người lần đầu gặp nhau lần lượt lần lượt xuất hiện trong đầu Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đi thẳng về hướng cửa bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt thất vọng nhìn Tiêu Chiến: “Tiêu Chiến, đối mặt với mọi chuyện khó khăn vậy sao?”

Nói xong hắn liền rời đi, Tiêu Chiến nghe tiếng bước chân càng đi càng xa, nếu như cậu hiện tại đuổi theo ôm lấy Vương Nhất Bác nói với hắn thật xin lỗi, mọi chuyện liệu có thể trở lại như ban đầu không? Nghĩ thì nghĩ vậy, đến khi tiếng bước chân biến mất Tiêu Chiến vẫn không đứng lên.

Không được, như vậy còn chưa đủ?

Bố Vương Nhất Bác dường như còn chưa biết chuyện của hai người còn đích thân đến trường học tìm Tiêu Chiến. Tiêu Chiến nơm nớp lo sợ mở cửa, rồi ngồi vào trong xe bố Vương Nhất Bác, nhỏ giọng hỏi: “Chào chú, có chuyện gì liên quan đến cháu sao?”

“Haizzz, thằng nhóc Vương Nhất Bác từ nhỏ đã bướng bỉnh, chú thân làm bố cũng đã hết cách với nó, thôi thì đưa ra một nhượng bộ cuối cùng. Tiêu Chiến, cậu để Vương Nhất Bác tìm đại một cô gái nào đó sinh con, có cháu rồi mấy đứa sau này muốn làm gì thì làm, chú sẽ không quản nữa?”

Tiêu Chiến bị những lời bố Vương Nhất Bác nói đánh cho rơi xuống đáy vực, Vương Nhất Bác cùng cô gái khác sinh con, bọn họ có thể ở cùng một chỗ? Nhưng nếu Vương Nhất Bác đã cùng người con gái khác sinh con làm sao còn muốn cậu? Đây chính là kế tạm thích ứng đây sao. Tiêu Chiến cười khổ: “Chú, chú không cần nhượng bộ, cháu đã cùng Vương Nhất Bác chia tay rồi.” Nói xong liền mở cửa xe, ánh mặt trời có chút chói mắt, Tiêu Chiến nheo mắt lại: Cậu thật có thể chịu được Vương Nhất Bác cùng người con gái khác sinh con sao? Mới vừa tự hỏi cậu đã không dám nghĩ tiếp, bởi vì nghĩ rồi sẽ đau, đau sẽ cầm không được nước mắt, tuy từng bị mắng nhiều lần đường đường đàn ông con trai từng tuổi này rồi còn rơi nước mắt nhưng thật sự kìm không được.

Buổi tối, Tiêu Chiến lặng lẽ đi tới bờ biển Vương Nhất Bác đưa cậu đến mừng sinh nhật, ngồi xuống mặt cát, thả người nằm xuống để ngắm vì sao trên bầu trời. Đã buông tha Vương Nhất Bác từ nay về sau cậu nhất định không thể yêu thêm bất cứ ai, đem hết tình cảm không chút sót lại dâng hết cho hắn, nói muốn thu lại bộ dễ lắm sao, ngay cả con đường lui cũng không chừa đã quay đầu bỏ chạy, đang nghĩ như vậy cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, kinh hãi quay đầu lại thì phát hiện có một con ma men đi về hướng mình, trong tay còn cầm một chai bia. Tiêu Chiến đứng lên muốn rời khỏi lại bị con ma men kia kéo lại: “Gấp cái gì, ở lại đây chúng ta cùng khuây khỏa chút nào.”

Trong miệng người nọ nồng nặc mùi rượu làm Tiêu Chiến muôn lập tức nôn mửa: “Buông.”

“Đừng có hung dữ như vậy chứ, theo gia gia vui đùa chút nào.”

Tiêu Chiến liều mạng giãy dụa lại bị người nọ đè nghiến xuống mặt đất, miệng nhích tới gần Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vùng vẫy né tránh, người nọ thấy không hôn được môi Tiêu Chiến liền vùi đầu vào cổ cậu ra sức mút liếm. Tiêu Chiến hoảng sợ tột độ, toàn thân run lẩy bẩy, không phải Vương Nhất Bác thì không được, không phải Vương Nhất Bác tuyệt không thể đụng vào thân thể của cậu: “Con mẹ nó, ông buông tôi ra.”

Người nọ không nói chuyện, đưa tay cởi bỏ quần áo trên người Tiêu Chiến.

“Đừng, ông mau buông tôi ra, nếu không đừng trách tại sao tôi không khách khí.”

Người nọ nghe thấy chẳng những không sợ ngược lại còn cười nham nhở, động tác tay không hề ngừng dù chỉ một chút: “Bản thân tôi cũng rất muốn xem tiểu Miêu như cậu có thể làm gì tôi a” Tiêu Chiến co chân đem đầu gối đặt ngay giữa hai chân người nọ, hung hăng đẩy vào nơi sinh mạng khiến hắn đau đến mặt mày biến dạng. Tiêu Chiến thừa dịp người nọ đau cuộn người bò dậy, đẩy hắn ra rồi chạy thục mạng, nắm lại vạt váo bị người nọ kéo ra liều mạng chạy về phía trước, hiện tại người cậu muốn gặp nhất chính là Vương Nhất Bác. Không quản mệt muốn đứt hơi, cậu một mạch chạy đến trước cửa nhà Vương Nhất Bác, hai chân vẫn nhịn không được run liên hồi, vừa nãy cậu rất sợ, rất sợ. Nhưng khi đến trước cửa nhà Vương Nhất Bác, cậu liền đứng yên bất động, cậu thấy Vương Nhất Bác ôm một cô gái đứng bên cạnh xe, ngọn đèn nhàn nhạt nên không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt Vương Nhất Bác cùng cô gái kia. Trái tim Tiêu Chiến đau như bị người ta dùng dao xé rách, cậu bây giờ mới hiểu được đừng nói để Vương Nhất Bác cùng cô gái khác sinh con, ngay cả nhìn hai người nọ ôm ấp thôi cậu đã đau sống không bằng chết.

Cô gái kia còn nói thêm vài câu với Vương Nhất Bác sau đó mới lên xe. Vương Nhất Bác xoay người lại vừa vặn thấy Tiêu Chiến nhếch nhác đứng trước cửa nhà, nhíu mày: “Cậu tới đây làm gì?”

Tiêu Chiến giống như bị giội một gáo nước lạnh, không tin nổi nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không quan tâm đi tới trước lấy chìa khóa mở cửa, sẳn tiện mở đèn hành lang.

“Cô gái kia là ai?”

“Không liên quan đến cậu.”

Vương Nhất Bác quay đầu lại quát thì thấy được trên cổ Tiêu Chiến cố dấu hôn, trái tim co rút, bàn tay cũng siết chặt thành quả đấm: “Trên cổ cậu là xảy ra chuyện gì?”

“Điều này không liên quan đến anh.”

Tiêu Chiến tấm tức nói xong định bỏ chạy thì bị Vương Nhất Bác kéo lại, đem Tiêu Chiến đặt trên cạnh cửa, nắm chặt hai vai cậu: “Mẹ nó, cậu nói rõ cho tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tay Tiêu Chiến bị Vương Tuấn Khải siết đến đau nhưng không đau bằng tận mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng cô gái kia ở chung một chỗ, tức giận bùng phát, cậu lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì cơ chứ, ông đây mới vừa lấy chồng.” Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác lại tăng thêm sức mạnh, nâng ánh mắt chống lại Vương Nhất Bác, khi nhìn thấy ánh mắt đó Tiêu Chiến đã hoảng sợ: “Mẹ nó, cậu nói lại lần nữa xem.”

“Ông đây mới vừa…” Tiêu Chiến không tài nào nói tiếp.

Vương Nhất Bác tức giận cúi xuống cắn môi Tiêu Chiến, cắn thật mạnh, cắn đến khi máu chảy ra khắp khoang miệng hai người. Tiêu Chiến không trốn tránh cũng không kêu đau, chẳng qua nước trong mí mắt đã không kìm được lặng lẽ rơi xuống.

“Tiêu Chiến, mặc kệ cậu tin hay không tin, tôi có thể đưa cậu lên trời cũng có thể đạp cậu ngã xuống địa ngục.”

“Vậy tốt nhất anh cứ đánh chết tôi, đánh chết tôi đi, chết rồi cũng tốt để khỏi phải đau đớn thế này.”

“Cậu biết đau? Cậu đau thế nào cũng không đau bằng tôi.” Vương Nhất Bác nói xong đồng thời buông ra Tiêu Chiến, lảo đảo đi tới ngồi xuống ghế salon: “Tôi đúng là đồ ngu mà, ngu đến còn tưởng rằng có thể đợi đến cậu thông suốt, cậu cút đi cho tôi, cút càng xa càng tốt.”

Sau đó Tiêu Chiến bỏ chạy về phòng của mình, mẹ Tiêu dù gọi thế nào cậu cũng không chịu ra ngoài.

Trong phòng truyền đến là bản nhạc tình yêu tịch mịch của Mạc Văn Uý, đây là tiếng chuông cài cho người bạn cùng tổ của Tiêu Chiến, bài hát này cậu chưa từng thật tình lắng nghe lần nào, không trả lời điện thoại chỉ yên lặng lắng nghe.

Kẻ ngốc mới tranh cãi, cây có nguy cơ rụng lá

Tình cảm đôi khi sẽ có trúc trắc, dùng phương thuốc người xưa trị lành chứng mất ngủ

Hài lòng những gì đang có, đôi khi cần những khám phá mới

Dịu dàng thí nghiệm tình yêu bằng ngôn ngữ cơ thể

Cố gắng yêu một người không liên quan đến hạnh phúc

Cẩn thận, yêu cùng không yêu không nên để quá giới hạn

Người yêu lẻ loi cô đơn, phải cố gắng để hiểu

Sẽ có tiếc nuối thật không cam lòng

Hai người càng yêu nhau sẽ càng tổn thương lẫn nhau

Mệt mỏi buông tay là không đáng giá

==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lglbbv