Chương 13: Con Voi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời điểm tối, lốm đốm vài chấm sáng. Từng luồng không khí từ biển thôi vào có chút lành lạnh.

Tôi che chắn người bằng chiếc áo khoác có phủ lớp lông bên trong. Ngồi đằng sau xe ngắm phố phường. Cuộc hẹn tối nay đáng lẽ chỉ có tôi và Toàn, nhưng vì tối nay Thảo ăn tối ở nhà tôi. Và theo lẽ đương nhiên nó sẽ vòi đi chung, nên cuối cùng dẫn đến việc tôi phải vác thêm nàng ấy theo nữa.

Đây là lần thứ hai tôi bước vào quán Con Voi này. Lần đầu là vào lúc khai trương, ả Thảo đòi đi xem quán mới thế nào nên kéo tôi theo. Mấy quán trà sữa thế này, tôi không hay đi cho lắm. Chỉ khi nào Thảo muốn đi thì tôi mới đi thôi. Chắc do bạn bè không đủ nhiều để tụ tập ở mấy chỗ như này đấy.

Quán xá buổi tối thường khá đông. Nhưng ở đây chỉ có lác đác vài bàn và còn trống khá nhiều. Tôi và Thảo chọn chiếc bàn kế bên tấm kính lớn nhìn ra ngoài đường. Vào trong rồi nhưng tôi vẫn không thể buông cái áo khoác lót lông ra được. Nhờ hoạt động của 3 chiếc máy lạnh mà không khí trong quán còn lạnh lẽo hơn cả bên ngoài. Kéo chặt áo khoác giữ ấm mình rồi đánh mắt nhìn xung quanh.

Khánh Toàn vẫn chưa tới.

Được một lúc, khi Thảo vừa xong phần order thì Toàn cũng lấp ló xuất hiện. Hắn tới bằng chiếc xe cup màu đỏ, được đèo bởi thằng Nam. Lại thêm một đứa nữa. Nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại không thấy ngạc nhiên với sự xuất hiện của nhân vật không mời mà tới này.

"Tới lâu chưa?" Toàn tới ngồi đối diện đối diện tôi, để Nam đi gọi nước.

"Mới tới thôi." tôi trả lời.

Không nhanh không chậm, tôi đem sách vở ra khỏi cặp. Trước hết cứ để hắn làm lại cái đề có dạng bài xuất hiện trong kiểm tra đã. Tôi đẩy tờ đề lên trước.

"Làm cái này đi."

"Từ từ nào." Hắn nhăn nhó, đẩy tờ đề của tôi ra xa, "Mới ngồi xuống chưa nóng đít đã bắt làm bài rồi."

Vậy cứ để đấy. Đợi tới khi nào hắn nóng đít rồi làm. Tôi làm bài của mình, Thảo cũng làm bài của nó. Còn Nam thì... chẳng rõ. Cậu ta order xong thì quay lại chỗ. Lia trúng mặt Thảo thì liền mở mồm chọt nhỏ: "Ô bé Thảo nay cũng đi à!"

"Mày phiền quá Nam."

"Làm bài không hiểu gì thì hỏi anh."

Thảo bất lực giương mắt nhìn Nam, buông lời cay độc: "Anh Nam! Anh biến luôn giùm em."

Cậu ta có vẻ chai lì cảm xúc rồi. Vẫn thấy nhở nhơ như không nghe thấy gì. Tự nhiên lôi giấy bút ra làm gì đấy. Có vẻ là vẽ vời. Nhớ lại lớp tôi đợt trước được giải nhất báo tường cũng là nhờ một tay Nam góp vào. Hình như cậu ta rất có tài trong lĩnh vực nghệ thuật nhỉ.

Còn bên Toàn thì hắn cầm tờ đề lên nhìn lên nhìn xuống, mặt trông rõ khổ sở. Thế rồi ra điều quyết tâm, hạ đề xuống lấy bút ra làm, và đương nhiên là không thể thiếu chiếc điện thoại đặt cạnh để có thể tra từ loại.

Cứ thế mỗi người một việc. Lâu lâu thì vẫn giảng cho hắn vài câu không hiểu. Và gần như là đề có 25 câu thì hắn hỏi tôi hết 15 câu rồi.

Thế nhưng mối bận tâm của tôi bây giờ không phải là phần làm bài của hắn, hay bài kiểm tra Tiếng Anh vào ngày mai. Mà mối bận tâm của tôi chính là bài kiểm tra Lý một tiết vào tuần sau. Dạo gần đây Lý ngày càng khó ra. Tôi cảm thấy như mình không còn theo kịp tiến độ trên lớp. Điều này làm tôi có chút bất an. Không có định hướng hay ước mơ gì, đã thế học hành không đâu vào đâu làm tôi cứ lo lắng mãi. Vì thế mà phần lớn thời gian tôi dành để học Lý. Tài liệu tìm trên mạng nhiều vô kể, chắc lọc mãi cũng được tập đề để làm.

Có lẽ hắn tò mò khi thấy trên bàn chỉ có mỗi tôi bấm máy tính toán. Hắn dừng bút ngó thử vào tờ đề tôi đang làm. Bỗng hắn hỏi: "Lý à?"

Tôi trả lời: "Ừm."

"Không hiểu gì thì hỏi tao."

Toàn dùng cùng câu với Nam, nhưng nghe thoải mái hơn nhiều. Và hắn giỏi Lý thật, có lẽ không hiểu tôi cũng nên hỏi... Mà chờ đã, hình như tôi quên mất điều gì. Đối diện tôi là thần đồng Lý mà. Trong hoàn cảnh khó khăn này, có hắn rồi không phải mọi chuyện dễ dàng hơn sao.

Mắt tôi bừng sáng như bóng đèn. Vội lật tập đề ra trước mấy trang, mấy câu mà tôi không biết làm và chẳng có ai để hỏi cách làm. Lật xong rồi thì lại chừng chừ, ngại cất lời. Bực nhỉ? Chừng chừ cái gì. Có người đây rồi, tranh thủ mà hỏi thôi.

"Toàn!"

Hắn ngẩng đầu lên. Tôi xoay tờ đề cho hắn nhìn, chỉ vào, "Câu này..." rồi ngập ngừng nhìn hắn, "... chỉ tao."

Toàn cười một cái khó hiểu. Kéo tờ đề gần hơn để đọc. Không mất quá lâu, khi đọc xong đề thì cũng là lúc hắn ra lời giải. Cái câu mà tôi nát óc nghĩ mấy giờ đồng hồ, với hắn thì chỉ mất vài giây. Rốt cuộc hắn dùng phương pháp học kiểu gì đỉnh thế? Bao giờ tôi mới đạt được trình độ đó đây? 

Mục đích khi ra đây là tôi giúp hắn ôn bài. Thế nhưng giờ đổi lại là hắn giúp tôi ôn bài. Tôi tập trung quá mà chẳng còn quan tâm tới hai kẻ bên cạnh. Quên mất luôn sự tồn tại của Thảo và Nam.

Sau khi chỉ tôi hướng giải, hắn đề xuất: "Không ấy, tao chỉ mày môn Lý, mày chỉ tao môn Anh. Ok không?"

Một đứa giỏi Lý ngu Anh và một đứa giỏi Anh ngu Lý. Đưa cái giỏi bù cái ngu. Hợp lý đấy chứ! Thế là tôi cũng gật đầu!

Ngồi làm thêm ít lâu nữa, đột nhiên Nam nhìn đồng hồ rồi la lên: "Tới giờ rồi, Toàn ơi! Bác bảo vệ chắc ngủ rồi đấy. Đi nhanh!"

Hành động gấp gáp cùng câu nói đầy khó hiểu. Hai tên trước mặt không khỏi khiến tôi và Thảo tò mò.

Thảo hỏi: "Đi đâu đấy?"

Nam vội nhép lấy nhét để giấy bút vào ba lô, hối thúc Toàn. Chợt cậu ta ngừng lại, ánh mắt mời gọi lướt sang Thảo.

"Đi không?"

"Đi đâu?"

"Ăn trộ... à không, là đi lấy lại đồ bị đánh cắp."

Toàn đấm vào vai Nam một cái, chỉnh lại câu nói: "Lấy lại đồ bị đánh cắp gì? Tại mày lộ liễu quá mới bị thầy phát hiện tịch thu đấy."

"Phát hiện tịch thu?"

Gì đây? Dù không biết chuyện gì nhưng xem chừng con Thảo háo hức lắm rồi. Mắt sáng lên, theo thằng Nam vội vội vàng vàng cất sách cất vở.

"Hồi sáng tao bị tịch thu điện thoại. Giờ tao tính leo tường vào lấy lại."

"Hồi sáng? Sao tao không biết?"

Học chung lớp với nhau mà tôi chả biết chuyện này.

"Lúc đó mày trốn tiết với con Thảo rồi thì sao mà biết."

"Rồi tính làm sao?" Thảo hỏi.

"Vào phòng giáo viên lấy lại điện thoại."

"Điên hả? Giờ này vào phòng giáo viên!?"

"Chứ giờ phải làm sao? Không lẽ gọi ba với mẹ tao lên trường xin lại điện thoại. Thế thì chặt đầu tao luôn đi!" Thằng Nam ôm đầu, đau khổ gào lên.

Giờ không lẻn vào lấy thì chỉ còn nước gọi phụ huynh lên làm kiểm điểm để lấy lại điện thoại thôi. Mà gọi ba mẹ lên không khác nào vẫy gọi "lạy ông tôi ở bụi này" cả. Để ba mẹ biết học hành trên trường không đàng hoàng có mà về nhà bị đánh cho nhừ xương. Hoặc còn cách là quăng luôn chiếc điện thoại, khỏi kiểm điểm, khỏi mời phụ huynh. Nhưng cách làm sang chảnh này không phù hợp với mấy đứa học sinh ở ngôi trường cấp 3 bình thường như chúng tôi đâu.

Để vào trường lấy lại điện thoại cần phải có kế hoạch đàng hoàng. Không rõ chúng nó nghĩ gì mà lẻn vào phòng giáo viên giờ này, bị bắt gặp có mà chết. Mà muốn vào phòng giáo viên không phải là cần chìa khóa sao?

"Thế còn chìa khóa phòng thì sao?"

"Chìa khóa đây!"

Toàn lấy trong túi áo trước ngực ra một chiếc chìa khóa. Đừng nói là nó nhá! Làm sao mà hắn có được?

"Tao trộm của ba."

Tôi lại quên nữa. Ba hắn là giáo viên của trường.

Nam nhìn sang, hỏi lần nữa: "Sao? Đi không?"

Đương nhiên là không rồi.

"Đi!" Giọng Thảo chắc nịt và đầy rõ ràng. Sao cứ vào những thời điểm như này, tôi và nó không thể tâm linh tương thông được vậy?

Nam nghe thế cười cười hài lòng, "Thế mới là bạn tôi chứ! Vậy đi."

Nhìn mấy đứa nó hùng hồn kéo nhau đi làm tôi nhất thời hoảng loạn. Ể, giỡn hay thiệt vậy? Đi thật sao?

Ừ, đi thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro