Chương 14: Chuyên mục vào trường đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường đêm tối hiu hắt vài ánh đèn đường. In bóng rõ nét dưới mặt đường dáng hai con xe cup một trên một dưới, nối đuôi tiến thẳng về phía trước.

Thảo phóng xe đuổi theo Nam mà không thèm quan tâm tới tâm trạng của con bạn nó ngồi phía sau như thế nào. Tôi không thể yên tâm với cái kế hoạch mạo hiểm của chúng nó. Ngồi sau xe mà tôi cứ thấp thỏm mãi, mong sao tìm được cách để không tham gia vào.

Ngôi trường mà tôi vẫn thường đi học hàng ngày, giờ đây lại chìm trong bóng tối lạ lẫm.

Nam bảo chúng tôi đứng đợi một lát, rồi chạy lên gần cổng trước trường. Sau một hồi thì quay lại ra hiệu ok, rồi dẫn chúng tôi chạy xe ra sau trường.

Khi đứng trước bức tường đằng sau trường tôi vẫn còn đang mông lung. Giờ mà vào trường thì sợ chết được. Rốt cuộc thì chịu không nổi, tôi rụt rè đưa ý kiến nhắm rút khỏi cuộc chơi: "Hay tao... ở lại canh xe nhé!"

"Không cần đâu, xe bỏ ngoài này không ai lấy đâu."

Thằng Nam chẳng thèm kiêng nể bác bỏ luôn ý kiến của tôi. Mà nghĩ lại, có khi đứng ngoài đây còn đáng sợ hơn là vào chung với chúng nó. Có lẽ nên vào thì hơn... Không, không phải. Đáng lẽ mình không nên đi theo chúng nó mới đúng! Mày phải từ chối khi ở Con Voi ban nãy luôn mới đúng, Hoài ơi!!!

Cả Nam và Toàn đều đang chuẩn bị tư thế leo tường rồi. Hai đứa nó đạp lên gờ tường rồi đồng loạt nhấc người lên, nâng người ngồi trên phần đầu bức tường.

Thử thách đầu tiên đến với tôi rồi đây.

"Hoài, qua đây."

Tôi nghe theo Toàn, đi tới chỗ hắn. Toàn đưa tay xuống để tôi nắm lấy. Nhìn vào bàn tay đó, tôi hít thở một hơi mạnh. Dù gì cũng hết cách rồi. Nhanh mà về thôi. Tôi nắm chặt tay hắn, bắt chước đạp lên gờ tường, tay còn lại thì bám vào trên đầu tường, cắn răng mà nâng người lên.

Nhờ lực kéo của Toàn cộng thêm một ít lực nâng của tôi. Cuối cùng tôi cũng thành công ngồi được bên trên tường. Ngó sang Thảo thấy nó cũng an toàn ngồi kế bên thằng Nam.

Bước tiếp theo, Toàn và Nam cùng nhảy xuống dưới. Cúi xuống nhìn mặt đất mà tôi hoa hết cả mắt. Sao mà cao thế này? Ban nãy đứng dưới thấy cũng có cao lắm đâu.

Tinh thần tôi bắt đầu rơi vào khủng hoảng rồi đây. Hay nhắm mắt rồi nhảy xuống nhỉ.

"Ê! Đừng nhắm mắt nha. Nhảy xuống đi. Tao đỡ mày mà."

Tôi dè chừng nhìn xuống Toàn. Hắn dang hai tay hướng về tôi, "Tin tao."

Chỉ với hai từ ngắn ngủi, đơn giản thế thôi, kỳ lạ lại giúp tôi xua đi biết bao nỗi sợ. Rồi sự gan dạ từ đâu xuất hiện ở tôi trong phút chốc. Tôi nuốt khan rồi nhảy xuống, nhắm thẳng vào Toàn mà đáp. Hắn đón cú nhảy của tôi một cách chính xác. Chạm chân xuống mặt đất, mặt tôi tái mét, chân cẳng nhũn hết cả ra. Cảm giác lơ lửng khi nhảy xuống thật kinh khủng. Tôi dựa vào Toàn lửng thững đứng dậy.

"Ổn không?"

Không ổn chút nào.

Toàn chậc lưỡi một cái, miệng lầm bầm: "Cứ nghĩ đưa mày vào đây sẽ an toàn hơn chứ."

Tôi chỉ vừa mới đứng vững dậy thôi thì Thảo đã bay qua khoác cổ tôi, hí hửng kéo về phía trước.

"Vui quá, Hoài ơi!!!"

Nhưng tao không vui Thảo ơi!

Tôi cùng chúng nó rón rén bước từng bước lên trước. Nam đằng trước, sau tới Toàn và cuối là tôi và Thảo. Tôi nhát nên cứ bám vào tay Thảo mà đi. Không gian tĩnh lặng cùng bóng tối cùng lúc kích thích nỗi sợ trong tôi. Sao mà cứ ghê rợn kiểu gì ấy. Cái áo khoác lông này, giờ đây làm tôi ướt hết cả lưng rồi.

Sắp tới phòng giáo viên thì Nam dừng lại, quay lại phía sau nhỏ giọng nói: "Bây giờ hai người ở lại canh, hai người vào trong lấy điện thoại."

Thảo xung phong, giơ tay và cũng nhỏ tiếng đáp lại: "Tao tao."

"Ok. Vậy mày với tao vào." Nam ra hiện ok, ngoắc tay bảo Thảo lại gần.

Tôi ngỡ ngàng nhìn Thảo gỡ tay mình ra tiến lên trước. Tôi níu tay lại, lí nhí: "Còn tao thì sao?"

"Có Toàn mà. Không sao."

Giờ thì nó hoàn toàn gạt tay tôi ra luôn. Nam lấy chìa khóa từ Toàn rồi cùng Thảo tiến tới phòng giáo viên. Tôi ở lại cùng Toàn, chúng tôi ngồi xổm xuống đất dãy hành lang, phòng chừng có người vào lại thấy. Mà tôi đoán giờ này chắc cũng chẳng còn ai vào trường nữa đâu.

Chắc vì nhìn quen với bóng tối rồi tôi không thấy sợ như ban nãy nữa. Mặt mày cũng giãn ra bớt. Nhưng mồ hôi thì vẫn cứ chảy. Rồi tôi nhìn qua phòng giáo viên xem chúng nó sao rồi, và bất chợt bắt gặp Khánh Toàn đang nhìn mình.

"Gì?"

Hắn không trả lời, trông như quan sát gì đó. Nhìn sang hắn, tôi lại phát hiện ra điều bất thường. Không biết từ khi nào khoảng cách của tôi và hắn lại biến mất hẳn. Có lẽ vì sợ nên tôi ngồi gần đấy.

Một thoáng lúng túng, tôi nhích người ra chút. Vậy mà không biết bất cẩn kiểu gì lại lệch chân không giữ được thăng bằng. Tưởng chừng đã ngã xuống đất, thế nhưng trong khoảng khắc ngắn ngủi Toàn vòng cánh tay ra sau vai kéo tôi lại. Phản xạ nhanh nhạy của hắn đã giúp tôi ngồi vững, đồng thời cũng khiến cho khoảng cách của chúng tôi đã ngắn nay còn ngắn hơn. Đôi môi của hắn đập vào mắt tôi ở cự ly cực kỳ gần. Tôi dường như có thể cảm nhận được cả hơi thở của hắn phả trên trán mình, cả mùi hương dầu gội và thoang thoảng đâu đó hương xả vải.

Chỉ trong phút chốc, tôi cứ ngỡ rằng mình có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ từ nơi Toàn.

Não vẫn chưa định hình được tình huống thì tim đã rung lên vài nhịp. Cảm giác xốn xao dâng lên trong người một cách kỳ lạ. Nó khiến tôi thấy lạ lẫm, tôi đang không hiểu loại cảm xúc bất ngờ này. Thế là tôi vùng ra và lần này thì tôi đã ngã xuống đất.

"Mày làm gì vậy?" Hắn vừa tôi kéo dậy vừa hỏi.

Tôi cũng không biết rằng mình đang làm gì. Trái tim vẫn cứ đập nhịp liên hồi không rõ lý do. Lần này thì lại là gì đây. Tôi không nhìn vào mắt hắn. Những hình ảnh, mùi hương, cảm nhận ban nãy bay vòng vèo trong đầu. Không sao kiểm soát được.

Sao tôi thấy mình giống con nhỏ biến thái quá thế này.

Mà... sao hắn lại bình thản như thế. Chẳng có chút bối rối nào trên gương mặt của hắn cả. Chuyện vừa nãy không khiến hắn có chút cảm xúc gì sao? Bực thật. Chỉ có mình tôi là xao động với tình huống ban nãy thôi sao?

"Ngồi lại gần tao cho đỡ sợ."

"Tao không sợ."

Bây giờ tôi chẳng thể cư xử một cách tự nhiên được nữa. Không muốn lại gần hắn rồi lại có cái cảm xúc như ban nãy đâu.

"Haii..." Hắn thở dài một hơi, "Yên tâm. Mày cứ ngồi như thế đi. Tao không hiểu lầm gì đâu."

Hiểu lầm gì chứ? Hắn đang nghĩ gì vậy?

Hắn quay mặt lên trước, giọng nói cất lên có chút bất lực: "Dù gì tao cũng ý thức được nhan sắc của mình mà."

Lại vớ vẩn. Tự dưng tôi nghĩ hắn thật dở hơi, đột nhiên lại nghĩ mấy chuyện không đâu. Tôi không muốn tiếp tục chuyện này nữa nên vờ lảng sang chuyện khác:

"Hai đứa này lâu quá."

Toàn nhìn theo mắt tôi, quay mặt qua hướng phòng giáo viên. Nhưng không lâu, hắn lại quay lại nhìn tôi.

"Mày không muốn đi mà. Sao không từ chối?"

"Nếu tao từ chối thì tao khỏi cần đi theo à?" Tôi hỏi ngược lại hắn.

"Không có. Dù mày từ chối tao vẫn kéo mày theo thôi."

"Tại sao?"

"Vui mà."

Toàn cười, đôi mắt híp lại cong thành hình bán nguyệt. Tôi thở dài một hơi cực dài trong lòng. Sao tôi cứ phải phục vụ cho cảm xúc của chúng nó thế này.

Được một lúc lâu, Thảo với Nam mãi vẫn chưa thấy ra. Đã thế thình lình có một ánh đèn dọi thẳng sang chỗ tôi. Bất ngờ quá nên tôi vô thức nhích sang bên Toàn. Hắn thấy thế cũng kéo tôi lại. Tôi hốt hoảng nhìn sang hắn.

"Hình như có người."

Toàn nắm cổ tay tôi đứng dậy khom lưng tiến về phía dưới chân cầu thang để núp. Chỗ này còn tối hơn cả chỗ khi nãy nữa. Tôi chẳng thể thấy gì khi ở đây cả. Toàn đẩy tôi ra sau lưng, lùi lùi về phía sau. Thoáng chút sợ hãi nên tôi nắm chặt góc áo hắn, chẳng thèm quan tâm tới khoảng cách mà nép sát sau lưng hắn. Giờ này mùi dầu gội hay dầu xả gì tôi cũng chẳng còn tâm trí mà để ý tới. Tôi chỉ biết. Tôi muốn ra khỏi đây. Ngay bây giờ!

Ánh đèn càng ngày càng gần hơn. Tiếng bước chân đồng thời vang lên rõ hơn. Tự nhiên tôi nhớ tới Thảo, bên kia sao rồi, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao. Tình huống bây giờ sao cứ như đang trong phim kinh dị vậy.

Hành lang lặng không tiếng động nên tiếng bước chân càng tăng thêm phần đáng sợ. Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện thầm thì vang vọng khắp hành lang. Tim tôi đập nhanh như muốn rớt ra ngoài. Cùng Toàn hồi hộp dõi mắt nhìn dãy hành lang trước mắt.

Ánh đèn đột ngột biết mất một cách kỳ lạ. Dù thế tiếng bước chân vẫn không giảm bớt đi, vẫn ngày một dồn dập tiến lại gần. Thế rồi, hai giọng nói quen thuộc cất lên ngoài dãy hành lang kia.

"Ủa?! Hai đứa kia đâu rồi?"

"Không biết. Ha ha ha. Có khi nào sợ quá nên chạy trước rồi không?"

"Hay là vậy ta. Ha ha."

Máu tôi dần dần chạy lên não, sắp xếp thông tin về giọng nói và dáng người của hai bóng đen trước mặt. Và rồi tâm trạng rớt xuống một cách mạnh mẽ. Cảm xúc nhục nhã xen lẫn bực mình dấy lên một cục to đùng. Tôi muốn tung cước.

Khi nhận ra mình bị đùa giỡn bởi hai đứa mất nết trước mặt. Tôi với Toàn đen mặt, lò mò bước ra từ chân cầu thang. Chắc hai đứa đây không ngờ rằng tôi với hắn vẫn còn ở đây. Nên khi mới nhìn thấy chúng tôi, hai đứa ấy giật mình la lên một cái. Sao hai đứa này lại mang gương mặt ngứa đòn giống nhau như vậy.

Tôi tiến lên, vung tay tính cho hai đứa hai đấm. Thế nhưng chưa kịp làm gì thì lần này có ánh đèn thật sự đã dọi qua đây, tôi có nghe thoáng qua giọng nói của ai đó vọng lại. Chắc do tiếng thét của hai đứa nó có phần hơi lớn nên đã bị phát hiện. Đến nước này thì tôi đành dồn nén lại cơn điên, nhanh chóng cong chân rời khỏi đây cùng chúng nó thôi.

Tới cuối vẫn phải leo tường. Nhưng lần này có kinh nghiệm hơn chút rồi, nhanh nhẹn để Toàn kéo lên rồi để Toàn đỡ bên dưới.

"Để tụi tao đưa hai bây về."

Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc một cách êm đẹp. Tôi sẽ được về nhà và cuộn mình trong chiếc chăn bông ấm áp. Thế nhưng, con đường trở về lại cản bước tôi thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro