Chương 28: Sinh nhật vui vẻ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thích Toàn.

Lần đầu gặp mặt đã tạo một ấn tượng đặc biệt thế này. Tôi thực sự không biết phải phản ứng như thế nào. 

Thanh thích Toàn. Chuyện này đã mắc kẹt trong đầu tôi mấy ngày sau đó. Việc thích một ai đó là một điều bình thường thôi, vì tôi cũng đang thích Toàn mà. Đây là chuyện tôi không có quyền cấm cản hay can thiệp vào. Tôi nghĩ mình nên suy nghĩ thoáng một chút. Thế nhưng cảm xúc tôi đã phản bội suy nghĩ của nó. Tôi không thể nào vui nổi khi nghĩ đến việc có một người khác ngoài tôi thích Toàn. Như thế cũng đồng nghĩa với việc, ngoài tôi ra còn xuất hiện thêm một người khác nhìn ra được điểm đặc biệt ở Toàn. 

Tôi chỉ mới lấy lại được trạng thái tươi tỉnh khi gặp Toàn dạo gần đây thôi. Vậy mà chỉ vì một câu nói làm mất đi bao phần vui vẻ.

Người ta thường cảm thấy thế nào khi biết được chuyện mình và một người khác thích cùng một người nhỉ? 

Tôi không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng tôi thì không vui, thật sự không vui.

Đúng là tôi có bận lòng về câu nói ấy, nhưng khi đi dạo cùng Toàn vào những buổi chiều hạ nắng, tôi thấy mình vẫn có chút đặc biệt hơn. 

Không giống như tôi đã mơ tưởng, việc đi dạo cùng Toàn dừng lại chỉ sau một tuần. Toàn bảo lịch học đã có chút thay đổi, bây giờ Toàn không cần phải tới ôn vào buổi sáng nữa mà chỉ cần tới buổi trưa thôi, thay vào đó, buổi ôn sẽ được kéo dài ra, và lúc kết thúc buổi ôn thì trời đã nhá nhem tối. Thời điểm Toàn ra về cũng là lúc gia đình tôi dùng bữa. Vì thế mà hai đứa không còn buổi đi dạo nào nữa.

Tôi không hẳn là buồn đâu. Bởi vì những thay đổi đó nên Toàn đã có nhiều thời gian thư thả hơn để tận hưởng kỳ nghỉ hè của mình. Tôi chỉ buồn vì mình sẽ không thể giả vờ bắt gặp Toàn mỗi khi Toàn đạp xe ngang qua nhà nữa thôi.

Ba mươi phút ngắn ngủi trong ngày được ở cạnh Toàn thoáng chốc tan biến. Tôi quay trở lại với "Như Hoài ủ rũ và chán chường" như ngày đầu nghỉ hè.

***

Một hôm, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn hẹn đi dạo cùng Toàn. Tinh thần ngày hôm đó của tôi sẽ cực phấn chấn nếu như không nhận được tin nhắn hủy hẹn của Toàn vào phút chót. 

Tôi tất bật chuẩn bị xong xuôi đâu ra đấy. Thế mà giờ thay vì xuống nhà lấy xe, tôi lại ngồi thẫn thờ bên mép giường, cúi mặt nhìn điện thoại.

"Xin lỗi. Hôm nay hình như tao không đi được rồi. Hẹn mày hôm khác nha."

Tôi thở dài rồi ngả người ra giường, tận hưởng tâm trạng ảo não đang bùng phát trong người. Hôm nay cũng không sao? Bức bối thật. Chỉ có mỗi mình như thế này thôi.

Ban nãy ba mẹ và anh Tuấn đã ra ngoài cả rồi, bữa tối tôi sẽ mua đồ ăn bên ngoài. Vì bữa tối hôm nay tôi tự cân chỉnh được nên tôi đã dự định chốc nữa sẽ gặp Toàn lâu một chút. Thế mà giờ lại không đi được. 

Tôi thấy giận Toàn. Đã hơn hai tuần không gặp chỉ có mỗi tôi là muốn gặp hắn thôi sao? Chỉ có mỗi tôi là loay hoay chuẩn bị rồi hụt hẫng ngồi đần người ở đây thôi sao? 

Tôi nhìn quanh phòng, bỗng dưng lại thấy cô đơn đến lạ. Bây giờ chỉ còn mỗi tôi ở đây, tôi cũng không có hứng ăn uống gì, chi bằng bây giờ đi ngủ sớm.

Tôi cởi áo khoác ngoài, ném qua bên rồi nhảy vào chăn. Giờ này còn quá sớm để ngủ, nhưng tôi không còn tâm trạng để làm thứ gì khác. Tôi nằm nhìn trần nhà được một lúc thì có người um sùm đi vào phòng.

"Hoài! Hoài! Đi chơi với tao!"

Nghe thấy giọng Thảo, tôi nhắm mắt lại, vờ như mình đang ngủ. Nó nhìn thấy tôi như thế thì thản thốt, "Trời! Mày điên rồi hả? Giờ này mà đã đi ngủ là sao? Dậy, dậy nhanh!"

Nó cứ thế chẳng quan tâm đến điều gì, thoải mái nhảy lên người làm phiền tôi.

 "Bữa khác đi. Hôm nay tao không có tâm trạng."

"Tâm trạng gì?" Nó nhìn tôi chán nản chậc lưỡi một cái, "Mới chỉ thế thôi mà... Thôi nào! Dậy, dậy đi với tao."

Không biết hôm nay nhỏ này bị làm sao mà nhất quyết phải kéo tôi ra khỏi nhà cho bằng được. Tôi thì lúc nào cũng phải chịu thua với Thảo thôi. Mặc nó kéo mình đi đâu, ngồi đằng sau xe, tôi chỉ biết thả ánh nhìn mông lung đi khắp nơi. Có phải cảnh vật biết rằng tôi đang buồn đúng không? Nếu không sao mà màu sắc quang cảnh lại trầm thế này. 

Tôi cứ lơ đãng như thế cho đến khi xe dừng lại. Khi đã định hình lại không gian mà mình đang đứng, tôi ngơ ngác nhìn Thảo với một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.

"Gì đây, Thảo?"

"Qua đây! Qua đây!"

Thảo cười cười, kéo tay tôi tiến lên phía trước. Mới đây thôi tôi còn đang ủ rũ nằm trong  phòng mà giờ nhắm mở mắt một cái đã đến trước nhà thằng Đăng. Thảo kéo tay tôi đi thẳng tới cầu thang xuống biển. Mọi nghi vấn đều hiện hết lên mặt tôi, thế mà nó vẫn không giải thích lấy một lời. Tôi ôm một bụng thắc mắc đi theo sự chỉ dẫn của Thảo. Rốt cuộc nó tính làm gì?

Thảo bảo tôi cởi đôi sandal khi bước xuống bậc cuối của cầu thang. Tôi làm theo lời của nó để chân mình chạm lên bãi cát mịn. Sự tiếp xúc lạ lùng khiến tôi nhìn xuống chân mình. Đây là lần đầu tiên sau mười năm tôi để chân chạm vào bãi cát mang hương biển. Tôi thả mình, chậm rãi cảm nhận từng hạt cát đan xen sượt qua từng kẽ ngón chân. 

Bây giờ trời đã để nắng dịu đi, dành chỗ tỏa sáng lại cho mặt biển thơ mộng và gió trong lành. Tôi dễ dàng bị khung cảnh trước mặt làm cho hớp hồn. Đầu óc như nhẹ đi khi chứng kiến vẻ đẹp thật thơ này. 

Rồi Thảo khều khều tôi lấy lại sự chú ý. Tôi theo nó nhìn lên phía trước. Khi ấy, tim tôi đập mãnh liệt từng nhịp thổn thức, khung cảnh trước mắt tôi đây còn đẹp hơn khung cảnh ban nãy tôi bị hớp hồn. 

Dưới bãi cát mịn màng, tấm thảm vuông nhỏ được trải ngay ngắn và lấp đầy bởi những dĩa đồ ăn, trái cây, nước uống. Phía đó có bốn con người, bốn con người mà vừa mới đây thâm nhập vào tỏa sáng rực rỡ trong thanh xuân của tôi. Đôi mắt tôi dừng lại ở chiếc bánh ga tô nổi bật với ba cây nến nhỏ, được nâng niu trên tay của chàng trai mà tôi thích. 

Cơn gió lướt qua đùa giỡn với mái tóc tôi, đùa giỡn với cả trái tim đang rung rinh nhịp đập, khiến nó nhận lấy niềm hạnh phúc đến một cách bất ngờ. 

Gió thổi qua, cảm xúc bay tán loạn.

Tôi chậm rãi bước tới gần. Rồi tôi muốn mình nhanh một chút. Nhanh một chút để có thể tiến vào khoảnh khắc hạnh phúc này.

"Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!"

Từng giai điệu vang lên khiến lòng tôi vui khôn xiết. Đây là bài hát sinh nhật hay nhất tôi từng được nghe. Nhưng chờ đã, hình như... đây là sinh nhật tôi?

"Nhắm mắt lại rồi ước đi, Hoài!"

Thảo phấn khích nhìn tôi rồi đánh mắt qua chiếc bánh ga tô. Tôi vẫn chưa hiểu rõ sự tình cho lắm nhưng vẫn nhắm mắt làm theo lời của Thảo. 

Ước gì nhỉ? Tôi không nghĩ ra được mình cần ước gì cả. Điều ước của tôi... là khoảnh khắc này. Phải rồi, là khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà bên tôi có những người bạn, có những người bạn mà tôi yêu quý. Ông trời đã giành quá nhiều ưu ái cho tôi, ông cho tôi gặp gỡ họ, ông cho họ bước vào cuộc sống của tôi, rồi cho cuộc sống của tôi một màu sắc thật rực rỡ.

Tôi hy vọng những người thân yêu của mình sẽ gặp nhiều may mắn.

Đôi mắt tôi chậm rãi mở màn, thổi phù một hơi, nến tắt lửa, và điều ước bắt đầu biến thành sự thật.

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Happy Birthday!!!"

"Sinh nhật vui vẻ nha, Hoài!"

Lần lượt từng người một cất tiếng chút mừng tôi. Đến giờ thì tôi mới bắt đầu sắp xếp lại sự tình, về ngày hôm nay, về khung cảnh đang diễn ra trước mắt mình thế này.

Tôi nhìn qua Hòa. Cuối cùng thì cũng đã rõ cuộc hội thoại thầm thì của Thảo và Hòa ngày hôm qua. Hỏi gì cũng không nói, thì ra là để chuẩn bị cái này. Lòng tôi phấn kích với những cơn vui cứ dồn dập ập tới. Bất cẩn thật, vậy mà không để ý gì tới ngày sinh nhật của mình. Sự bất cẩn này làm khóe miệng của tôi ngày hôm nay không thể kéo xuống được.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Chất giọng khiến tim tôi xao xuyến cất lên ở khoảng cách thật gần. Khóe môi Toàn cong lên, Toàn nhìn vào tôi với đôi mắt híp nhỏ, sự đáng yêu ấy đã làm tôi đôi phần rung động. Tôi cũng cười, khóe môi tôi cong lên và tôi híp mắt lại.

Chúng tôi mở hẳn một bữa tiệc ở giữa biển. Ăn chơi, nói chuyện được một lúc thì trời cũng tối đi. Đột nhiên như thế, thằng Nam lấy từ đâu ra một bao pháo hoa que. Mắt nó bây giờ còn sáng hơn cả bức ảnh minh họa pháo hoa ở bao. Theo đà của Nam, thằng Đăng lấy trong túi quần cái zippo. 

Tiếp nối phần vui chơi là đốt pháo que. Chúng tôi đứng dậy hẳn, chạy ra gần biển đốt pháo. Cây pháo nhỏ trong tay chúng tôi phút chốc cháy rực, bùng lên dưới nền trời tối một chùm sáng nhỏ. Chúng tôi trầm trồ nhìn từng tia sáng nhỏ tí tách sáng lên rồi tắt đi. Việc nhìn cây pháo sáng lên rồi tắt đi vui hơn tôi tưởng nhiều. Cây pháo trên tay vừa tắt tôi lại đòi thêm cây nữa. Lại sáng nè!

Tôi giơ cây pháo lên bầu trời, vì thế mà cây pháo của tôi nổi bật hơn cả. Rồi, bên cạnh xuất hiện thêm cây pháo khác. Tôi quay sang nhìn, lại là Toàn với nụ cười đẹp đến động lòng. Vậy là bây giờ bầu trời đêm có hai chùm sáng nhỏ. Và rồi, ba cây, bốn cây, năm cây, sáu cây. Sáu tia sáng như sáu ngôi sao đang hợp sức làm sáng bầu trời đêm. Hình ảnh này là tim tôi ấm áp, cực kỳ ấm áp.

Vẫn chưa dừng lại ở đó, cây pháo tắt chúng tôi đốt tiếp cây khác. Tôi ngồi xổm cùng Hòa đốt pháo ở một góc, để những con người bên kia vui hét, đuổi bắt nhau. Tôi không thể ngừng thể hiện niềm yêu thích với những cây pháo nhỏ này. Việc nhìn cây pháo sáng đi rồi từ từ tắt đi thật vui mắt.

"Hoài!"

Toàn đột nhiên gõ nhẹ vai tôi, ra hiệu vào bên trong, qua chỗ thảm. Tôi gật đầu, đưa cây pháo qua nhờ Hòa cầm giúp, thế mà lại vô tình nhìn thấy được nụ cười lẫn ánh mắt đầy ẩn ý của Hòa phóng qua. Tôi có cảm giác như Hòa biết gì đấy.

Không để mình thắc mắc quá lâu, tôi đứng dậy tiến vào. Tôi thấy Toàn lấy gì đó từ chiếc cặp đeo chéo của mình. Vừa bước tới thì Toàn cũng lấy xong và quay người lại. Tôi nghiêng đầu nhìn Toàn. Do trời đã tối rồi, ánh sáng duy nhất là đến từ chiếc đèn đường trên cao kia. Sự mờ ảo trên gương mặt Toàn làm tôi không đoán được Toàn đang có biểu hiện gì. 

Rồi gương mặt Toàn từ từ rõ hơn khi Toàn từng bước tiến lại gần. Tay tôi được Toàn tự nhiên cầm và nâng lên. Hành động đột ngột ấy làm tôi giật bắn người, tôi cảm thấy máu trong người tôi dường như di chuyển nhanh hơn, như một luồn điện được truyền vào từ tay, tim tôi bắt đầu với từng nhịp đập thật mạnh.

Tôi cảm nhận được lòng bàn tay mình đang tiếp xúc với một vật gì đó. Nhìn xuống, tôi phát hiện ra chiếc hộp nhỏ xuất hiện trên tay tựa bao giờ. 

Tôi ngơ ngác, hết nhìn chiếc hộp rồi lại nhìn Toàn. 

"Mở ra xem."

Tôi đưa chiếc hộp lên, dù chưa mở nhưng tôi vẫn thấy được vật ở trong vì vỏ hộp làm bằng trong suốt. Là một chiếc bánh kem nhỏ, vừa bằng một bàn tay. Chiếc bánh có màu trắng tinh, bên trên bề mặt vừa đủ cho dòng chữ Happy Birthday Kiều Như Hoài.

"Cái này..."

Đầu tôi nóng ran với món quà nhỏ bé này. Toàn đưa tay ra sau gãi đầu, nếu không phải do mắt nhìn nhầm, có lẽ tôi đã nghĩ trong một thoáng ánh nhìn Toàn trông bối rối hẳn ra.

"Cái này, tao tính bữa nay đi dạo rồi tặng cho mày. Mà lúc vừa mới học xong có tin nhắn của Thảo, bảo chuẩn bị sinh nhật cho mày. Cho nên... cái này... quà đấy!"

Tôi mỉm cười nhìn vào món quà trên tay. Làm sao tôi dám ăn chiếc bánh này đây.

"Cảm ơn." 

Tôi ngại đến mức không dám nhìn vào mắt Toàn, miệng cảm ơn nhưng mắt tôi vẫn dính sát vào chiếc bánh kem.

"Ừm."

Sau đó, Toàn không nói gì nữa. Tôi không có ý định rời đi và Toàn cũng không. Chúng tôi cứ im lặng đứng như vậy được một lúc. Sau một hồi lấy hết can đảm, tôi chậm rãi ngẩng đầu, tôi chậm rãi chạm mắt với Toàn. 

Và lần này, thế giới trong tôi bừng sáng.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro