Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không thể tin được một kẻ ngốc như cô, có thể đánh cắp trái tim mình"

////

Một. Hai. Ba. Bốn. Năm-

" Này cánh cụt, đang tập luyện chăm chỉ sao?" Giọng nói vang lên, buổi tập cũng vì thế mà đình trệ lại những vũ công xung quanh cũng không che giấu đi sự khó chịu của mình. Cô gái bị gọi quay qua nhìn người bạn tóc nâu, khuôn mặt đờ đẫn.

"Tớ đã cho đến khi ai đó đến và làm gián đoạn." Cô ấy thở dài, cầm lấy chiếc khăn của mình, "cậu tới đây làm gì?. Không phải giờ này cậu có tiết luyện thanh nhạc sao. Hay là cậu lại chốn đi chơi với Tzuyu"

"Ôi thôi nào Mina. Đừng có như vậy mà, tớ không bao giờ bỏ tiết học nhé." Sana nháy mắt, khoanh lấy tay mình như muốn khẳng định điều mình nói là thật. Mina nhướn mày nhìn bạn mình, quấn lấy chiếc khăn quanh cổ, không mấy ấn tượng với câu trả lời của bạn mình.

" Thật sao? Không phải tuần trước cậu bỏ lỡ một buổi học chỉ vì đi xem Tzuyu biểu diễn à." Mina cũng khoanh tay mình lại, kèm theo lời phản bác. Sana muốn nói lại gì đó nhưng cô không thể thốt lên được lời nào.

Với tiếng thở dài nặng nề chấp nhận thất bại của mình, sóc nhỏ rũ vai "Nghe này, tớ xin lỗi được chứ? Tzuyu là bé con của mình đấy và tớ phải đi cổ vũ cho con bé." Sana bĩu mỗi rồi ngồi xuống chiếc ghế trước tấm gương lớn.

Mina thu dọn đồ đạc của mình" Cẩn thận đi Sana, đừng để Dahyun phải ghen." Nàng vừa nói vừa đeo dây túi xách lên vai của mình. Sana cười khúc khích , lắc đầu trước lời nhận xét của bạn mình.

"Em ấy sẽ không ghen đâu." Sana trả lời, giọng cũng đầy sự tự tin.

Mina liền cười khẩy, " Cậu thật sự đã đi chơi nhiều lần với các cô gái, đừng tự tin như thế." Nàng cụt ra hiệu cho Sana đứng dậy vì nàng đang có ý định rời khỏi phòng tập.

" Thì sao chứ? Cho dù tớ có cố gắng để đến với Tzuyu thì cũng không thể được nữa, con bé đang hẹn hò với Jihyo. Và nếu tớ chỉ cần hành động gì kì lạ, cậu ấy chắc chắn sẽ bóp tớ chết mất." Sana cười khúc khích khiến mina phải tròn mắt.
"Cậu có nói hơi quá không. Jihyo không dễ ghen như vậy đâu." Mina mắng nhẹ, khóa cửa bằng chìa khóa của mình. Cha của cô sở hữu studio này nên nơi đây không khác gì ngôi nhà thứ hai của cô là mấy. Cô bước ra khỏi tòa nhà, theo sau là Sana.

"À đúng rồi quên mất, Nayeon có gọi điện cho tớ." Sana mỉm cười, chạy đến trước mặt Mina. Mina gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, "Chị ấy đã trở về từ Mỹ! " sóc nhỏ như hét lên.

Nayeon là một người bạn của Sana và cô ấy đã đi du học khá lâu nên Mina chưa bao giờ thực sự có cơ hội để biết rõ về cô ấy. "Thật tốt khi nghe được tin này."

Sana cười nguy hiểm, "Và đoán xem."

Mina nhướn mày, "Làm sao?"
Sóc nhỏ giả vờ thở mạnh tỏ vẻ nguy hiểm, khiến mọi người xung quanh không khỏi không chú ý đến, nhìn chằm chằm vào hai cô gái "Chị ấy mang theo người yêu của mình về!" Sana bật cười: "Cậu có tin được không? Nayeon không còn độc thân nữa. Gặp được chị ấy tớ chắc chắn sẽ trêu như điên."

Mina chỉ gật đầu trước những gì bạn mình nói vì nàng không biết rõ Nayeon thực sự là ai. Trong khi đang nghe Sana nói, Mina thoáng nhìn thấy ai đó đang ngồi trên chiếc ghế dài, sau lưng bạn mình. May là hai người không di chuyển chỉ đứng đó nên Mina có thể nhìn khá rõ về người này.

Cô gái đang ngồi đó mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh quá khổ dài tay, quần jean đen và còn đeo theo một chiếc túi đựng máy ảnh màu đen trên vai. Mina không thể dời đi ánh mắt của mình mà nhìn chằm chằm vào cô gái đó.

Tóc ngắn được nhuộm nâu và trên mắt thì đeo cặp kính tròn. Mina muốn nhìn kĩ hơn một chút vào khuôn mặt của cô gái lạ ấy, nhưng cô ấy đã quay lưng lại với nàng. Đi bộ về phía đường băng qua đường.

"Mina? "

Có người gọi, chớp mắt Mina trở lại hiện thực, khuôn mặt của Sana đang ở trước mặt nàng, "Ừ?" Mina hỏi, nhận ra rằng mình như người mất hồn vào lúc nãy. Dù cho người lạ đó là ai, nhưng chắc chắn phải xuất sắc mới khiến Mina nhìn chằm chằm gần 2 phút. "Cậu ổn chứ? Đột nhiên cậu ngây ra đó. Tớ chắc cậu không nghe tớ đang nói gì đâu." Sana nhỏ giọng lại, hơi lo lắng.
Mina gật đầu, hắng giọng của mình lại, "Tớ mới bị phân tâm." Đó là sự thật và may mắn làm sao Sana không cố hỏi lý do vì sao nàng bị phân tâm. Nàng cụt đi theo Sana, người không ngừng nói về việc trêu chọc bạn mình.

~

"Mấy giờ em ấy sẽ đến đây?" giọng của ai đó càu nhau, theo sau là tiếng cười khúc khích của một giọng nói khác.

"Sana luôn chậm trễ mà. Đừng lo lắng, và này cậu ấy sẽ mang theo một người bạn khác của mình. Cuối cùng chúng ta có thể được gặp cô ấy rồi!"

"Chị đánh giá rất cao về sự nhiệt tình, Momo nhưng vì chuyến bay đã khiến toàn thân của chị mệt mỏi." Nayeon cười yếu ớt, hai tay cũng dang rộng trên ghế. Cả hai đều đang ngồi ở sân bay và hy vọng bạn của họ sẽ đến đây sớm.

Momo bật cười, nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó, "Nhân tiện, cậu ấy đang ở đâu?"

Tai của Nayeon vểnh lên, ngước nhìn Momo, "Ai? Jeongyeon?"

Momo gật đầu đầy thích thú, một nụ cười đáng yêu hiện trên nét mặt. Nayeon không khỏi cười thầm: " em ấy đi lấy túi của mình rồi." Nayeon trả lời, lại tiếp tục dang tay của mình ra.

Momo là người nhỏ tuổi nhất trong ba người vì vậy, Jeongyeon và Nayeon chăm sóc cô ấy như con của bọn họ vậy tất nhiên là khác với những người khác nhưng sau này bạn sẽ hiểu hơn về họ.

"Vì thế nên." Momo ngập ngừng, giọng điệu của cô ấy khiến Nayeon biết rằng em gái người Nhật này lại bắt đầu trêu chọc cô, "Chị và Jeongyeon thế nào rồi?" Cô ấy khiến đôi lông mày của mình hành động một cách kì lạ và điều đó cũng khiến Nayeon thấy kì lạ.

Chị gái lớn tuổi hơn trợn tròn mắt, trên má có chút ửng hồng:" Bọn chị ổn. Lúc bọn chị ở bên Mỹ, em ấy chăm sóc chị rất tốt nên chị không mong ai khác ở bên mình cả." Nayeon lắp bắp vào khúc cuối khiến Momo không khỏi chú ý.

Cô gái nhỏ tuối hơn cười khúc khích, "Hai người thật sự rất dễ thương." Momo nói khi đang ngồi cạnh Nayeon. Nayeon không nói gì chỉ có thể mỉm cười, đồng ý với những gì cô nàng người Nhật này vừa nói.

"Wow, hai người đang âu yếm với nhau mà không có tớ sao?" Một giọng nói cắt ngang, giọng điệu ghen tuông đầy tinh nghịch. Nayeon cười khúc khích, nhìn sóc nhỏ trước mặt mình.

"Ôi làm ơn đi Sana, chẳng phải em còn có Dahyun sao?" Nayeon trêu chọc khiến Sana đỏ mặt, một điều khá hiếm khi nói về các mối quan hệ.

Mina, người đứng phía sau Sana cũng cười khúc khích, Nayeon đứng dậy, vòng tay ôm lấy nàng sóc, Sana cũng đáp lại cái ôm, " chị/em nhớ em/chị lắm" cả hai đều ré lên đầy thích thú.

Momo, người chỉ nhìn, thấy được Mina đang đứng phía sau Sana chỉ im lặng. "Xin chào." Cô nàng người Nhật đưa tay ra để Mina bắt lấy. Mina giật mình một chút nhưng cũng nhanh chóng bắt lấy tay Momo

"Tớ là bạn của Nayeon, Momo. Tớ không nghĩ là mình đã gặp cậu trước đó." Momo chào với một nụ cười dịu dàng trên gương mặt. Mina là người vốn dĩ không thích gặp gỡ với những người mới nhưng Momo lại khiến nàng thoải mái và tự tin hơn.

"Tớ mới đến đây vài tháng trước, tên tớ là Mina." Mina đáp lại bằng một nụ cười. Momo nhướn mày, chú ý vào những gì Mina nói.

"Thật sao? Cậu từ đâu tới?" Momo hỏi, thật vui khi được nói chuyện trong khi Nayeon và Sana cũng đang bận rộn.

"Nhật bản, tớ là người Nhật, vì vậy thật xin lỗi nếu tiếng Hàn của tớ chưa tốt." Mina cười lo lắng, hai tay đan vào nhau. Mắt Momo mở to và Mina thề rằng nàng nhìn thấy được sự thích thú trong mắt của Momo.

"Tớ cũng là người Nhật! Tớ đã đến đây vào 2 năm trước và đừng lo lắng tiếng Nhật của cậu thật sự rất ổn!" Momo mỉm cười khen.

"Jeongyeon? Cậu tên là Jeongyeon?" Sana hỏi cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, cả hai đang hướng mắt về một giọng nói xa lạ khác. Nayeon xấu hổ nhìn đi chỗ khác, biết rằng Sana nhất định sẽ trêu chọc cô khi cả hai ở riêng.

"Ừ, mình đã ở Mỹ cùng với Nayeon." Với câu nói đó, Sana liếc nhìn Nayeon, một cái nhìn đầy sự trêu chọc hiện trên khuôn mặt của cô ấy. Momo và Mina không khỏi bật cười trước biểu cảm ngượng ngùng của Nayeon.

Mina nhìn Jeongyeon đánh giá, cô ấy cao. Không cao bằng Tzuyu nhưng chắc cũng không thấp hơn bao nhiêu, tầm 3cm. Cho dù vậy, đối với Mina thì Jeongyeon vẫn là một cô gái cao. Cánh cụt nhỏ nhìn bạn mình và quyết định sẽ không tham gia cuộc trò chuyện. Có quá nhiều người mới ở đây, và cô cũng có một chút sợ hãi đối với Jeongyeon.

"My Son!" Nayeon ré lên và Mina thấy chị gái lớn tuổi ấy chạy về phía một người khác. Một tiếng hừ phát ra từ miệng của người lạ đó có vẻ do tác động lớn từ cái ôm mà Nayeon gây ra. Mina ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt cũng mở to ra khi nhận ra.

Người lạ mới đến kia. Tôi đã thấy người đó trước đây. Tóc ngắn, áo xanh và cả túi máy ảnh. Chắc chắn là cô gái mà Mina thấy trước đây.

Sana và Mina liếc nhìn nhau, cả hai đều nhún vai, Sana cũng không biết người "con trai" của Nayeon này là ai. Momo cười khúc khích, vui vẻ vẫy tay ra hiệu với Jeongyeon.

"Hai người có con trai à?" Momo hỏi và nhận lại là một cú vả vào tay của mình từ Jeongyeon.

"Đồ ngốc, tất nhiên con bé không phải con trai cũng bọn mình, đừng đùa nữa." Jeongyeon phàn nàn và nhận được một tràng cười từ Momo. Mina và Sana nhìn những người là bạn nhưng xem nhau là gia đình đoàn tụ, trò chuyện với nhau.

Mina đã nhận thấy một điều gì đó. Người được gọi là Son kia không nói gì cả. Đôi mắt cô ấy chỉ nhìn Jeongyeon và Nayeon đang nói chuyện với Momo và Sana. Dù cô gái ấy chỉ im lặng không nói gì, nhưng Mina đã gần như tan chảy trước ánh mắt của Son.

Chúng sắc sảo và đầy sự mê hoặc, khiến Mina vừa cảm thấy sợ vừa cảm thấy ấm áp. Mãi cho đến khi hai người chạm mắt nhau. Nàng cánh cụt giật mình to mắt ra, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và đứng sát lại gần Sana hơn.

Mina di chuyển một cách chậm chạp, tinh tế liếc nhìn người nãy giờ im lặng kia. Cô gái ấy thật đẹp trai và nàng dĩ nhiên không phủ nhận điều đó. Nhưng nàng cũng để ý rằng có vẻ cô ấy trông hơi khó gần.

Mina bật lên một tiếng cười nhỏ khi nhìn cô gái ấy gần hơn một chút.

Cô ấy trông thật dễ thương. Giống như hổ con vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro