chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hẹn gặp lại!" Sana vẫy tay, khi cả hai đang tiễn bạn mình. Mina cũng mỉm cười và chào tạm biệt họ, thật vui khi nghĩ đến việc nàng hợp nói chuyện với Momo như thế nào.

Sau đó, họ bắt đầu đi bộ về phía căn hộ của họ, may mắn là nó ở gần chỗ này. Bố mẹ của Jeongyeon đã chở họ đến đây và Mina cảm thấy rất lúng túng trong suốt thời gian đó, may mắn làm sao khi Momo đã khuyến khích nàng nói chuyện một chút.

"Vui lắm đúng không?" Sana nói với nụ vười trên môi. Mina gật đầu đồng ý, dù vậy nàng chỉ thấy bắt đầu vui khi cô nàng người Nhật bên cạnh đề cập đến cô gái kia, "Thật tiếc là chúng ta không gặp được cô gái đó..." Sana ngừng lại, nụ cười cũng biến thành cái bĩu môi.

Mina nhướng mày, "Ai?"

Sana liếc Mina, "Cái người có mái tóc ngắn, người mà đeo theo túi đựng máy ảnh." Tiếp tục thở dài "Cô ấy trông rất đẹp. Giống như là woah, Jeongyeon cũng đẹp trai cậu có thấy người kia không? Thử tưởng tượng xem nếu họ là đàn ông thì họ sẽ dễ dàng có được mọi cô gái, ý tớ là chắc chắn họ có thể đã có được."

Mina khoanh tay lại, mặc dù Sana nói rất đúng nhưng nàng phải nhắc cho cô gái này rằng cô ấy đã có bạn gái, "Sana cậu đã có Dahyun rồi nhớ chứ?" Giọng của Mina nghiêm túc nhưng theo một cách vui tươi.

Sana cười khúc khích: "tớ chỉ nói đùa thôi. Nhưng nghiêm túc mà nói, tớ thực sự muốn gặp cô ấy hoặc ít nhất là biết tên của cô ấy." Sóc nhỏ rũ vai xuống, Mina chỉ vỗ nhẹ vào lưng để làm cổ vũ Sana.

Nguyên nhân mà họ chưa thể gặp cô gái kia là vì cô ấy rời đi khá sớm. Cô ấy cứ như thế, đến trong vòng vỏn vẹn 3 phút rồi nhanh chóng rời đi, với khuôn mặt đờ đẫn. Mina khá ngạc nhiên nhìn xung quanh thì có vẻ chỉ có Nayeon, Jeongyeon và Momo là tinh thần tràn ngập năng lượng nhất còn những người khác thì không được vậy. Có lẽ vì thế mà cô ấy rời đi sớm sao?.

Mina ậm ừ, "Mặc dù cô ấy có chút đáng sợ."  Nàng cánh cụt giờ đang lục lọi lại trong suy nghĩ của mình, cố găng ghi nhớ khuôn mặt của cô gái đó.

Sana chậm rãi gật đầu, "Ừ, tớ thậm chí còn không thấy cô ấy cười lấy một lần." Cô nàng người Nhật cười cười, giơ tay ra chào tạm biệt "Được rồi, hẹn mai gặp lại."

Mina đưa tay chỉnh lại quai túi xách của mình, "Ngày mai, cậu nhớ đừng có mà bỏ lỡ cuộc hẹn với Dahyun!" Mina cười rồi chạy đến gần căn hộ của mình. Nàng đang rất nhớ nhung, thèm muốn chiếc giường của mình vì nàng đã đi bộ rất nhiều chỉ trong một ngày.

Mina thở dài, không hào hứng gì cho ngày mai. Đó là ngày bắt đầu ở trường đại học và nàng không phải là người mà thích thú gì buổi sáng. Điều đó càng tệ hơn nữa là tất cả các lớp học của nàng đều diễn ra vào buổi sáng. Cơ thể mệt mỏi, Mina ném chiếc túi xách của mình lên ghế, chạy vội về phía giường và nhảy lên nó.

Mina tắt đèn và giờ chỉ có bầu trời về đêm là nguồn sáng duy nhất. Mina nhìn qua cửa sổ, nhớ lại cô gái ở sân bay. Nàng cánh cụt chỉ có thể nhớ về đôi mắt của cô gái đó, trông nó thật sắc sảo và táo bạo.

Agh, ngừng suy nghĩ về cô ấy đi. Cô ấy trông có chút đáng sợ.

~

Đi học,

Đi học là điều vô cùng nhàm chán.

Mina đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng nàng có hơi chút ghen tị với nhưng người đang gục xuống bàn ngủ kia. Cánh tay che lại khuôn mặt đang chảy nước của họ. Mina khẽ rên rỉ, dụi mắt với hy vọng thời gian sẽ trôi nhanh hơn một chút.

Sana:"Này, Mina! Sau giờ học, gặp tớ ở quán cà phê, Dahyun em ấy nói rằng muốn nhờ cậu giúp em ấy thực hiện một số động tác vũ đạo."

Mina nhướng mày, bối rối. Nàng biết rằng Dahyun thích đầu tư thời gian của mình vào các lớp học nghệ thuật nhưng nàng chưa bao giờ nghe rằng em ấy nói về việc tham gia lớp học nhảy. Dù vậy, Mina vẫn đồng ý và đảm bảo mình sẽ giúp. Ít nhất thì nàng cũng có điều gì đó để làm khi lớp học này kết thúc.

Mina liếc nhìn ra cửa sổ, cây cối xung quanh mang màu sắc đẹp đẽ vì trời đã vào thu rồi. Mina lặng lẽ rên rĩ, thoáng thấy cặp đôi đang đi qua con đường, cơ thể của họ sát nhau đến mức khiến nàng phải co rúm người lại.

Sau khi giáo sư thông báo tan học, Mina nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lao nhanh ra cửa, thích thú khi cảm nhận được không khí se lạnh của trời thu. Nàng không thích tham gia hoạt động ngoài trời cho lắm nhưng để trốn tiết thì tại sao không?.

Mina biết rằng nàng cần gặp Dahyun và Sana ở quán cà phê nhưng vẫn còn nhiều thời gian cho đến lúc đó. Khi Mina chạy ra khỏi tòa nhà đại học, nàng nhìn thấy những tán lá cây màu hồng đung đưa trong gió. Nó làm nàng nhớ đến Nhật Bản.

Nàng mỉm cười, bước qua con đường với những cây hoa anh đào cao chót vót. Mina thoải mái ngồi trên băng ghế, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Thỉnh thoảng nàng sẽ chụp ảnh, nàng không thể bỏ lỡ mất khung cảnh này.

Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng cơn gió nhẹ này, nó gần giống như một liều thuốc xoa diệu tâm hồn nàng vậy. Mina thích ngắm nhìn những cây hoa anh đào vì nó khiến nàng nhớ về quê hương của mình, Nhật Bản. Rất may là ở Hàn Quốc vẫn có.

Mina hít vào thật sâu, bầu không khí xung quanh thật yên tĩnh khiến nàng cảm thấy thật thanh thản. Công viên này giúp nàng tránh xa mọi ồn ào và giúp nàng trở nên bình tĩnh đặc biệt là vào mùa này trong năm. Phong cảnh thật hoàn hảo, thời tiết cũng thật hoàn hảo, mọi thứ đều-

"Thứ lỗi cho tôi." Một giọng nói cắt ngang. Đôi mắt của Mina mở ra, nàng nhìn về phía giọng nói kia, mắt nàng chạm phải đôi mắt nâu sắc bén kia.

Đôi mắt mà nàng đã nhìn thấy ở sân bay. Mina im lặng, mê đắm nhìn cô gái trước mặt. Tới gần, Mina nhận thấy cô ấy cao hơn nàng một chút nhưng vẫn trông đáng sợ. Cô ấy đang cầm lấy máy ảnh, đôi bàn tay thanh tú của cô cầm lấy phần đế của chiếc máy, "V-vâng?" Mina lắp bắp.

(Trong đây thì Chaeyoung cao hơn Mina nha mọi người, chắc là bằng Jeongyeon đó 🤧)

Cô gái đó đứng thẳng người lên, "Tôi muốn chụp mấy cái cây, cô tránh ra một chút có được không?, cô đang phá hỏng bức ảnh đấy." Khuôn mặt của cô gái này khá khó chịu với sự hiện diện của Mina ở đây và nó khiến nàng cảm thấy khó chịu về lời bình luận xúc phạm của người này.

Mắt Mina giật giận dữ, "Xin lỗi?"

Cô ta thở dài, chỉnh lại dây máy ảnh, "Cô có thể tránh qua một bên được không? Tôi cần chụp mấy cái cây."

Mina nắm chặt tay lại, quyết định không nhúc nhích, "Còn những chỗ khá để chụp ảnh, tại sao lại là chỗ này?" Cô nàng cánh cụt bắt bẻ, khoanh tay lại.

"Nhìn tôi xem, tôi không cần biết cô là ai, tôi chỉ muốn chụp một bức ảnh. Sau khi tôi chụp xong, cô có thể tiếp tục ngồi xuống và nhìn lên trời." Cô gái đó rên rỉ: "Sao cô khó tính thế".

Được rồi, cô ta trông rất đẹp nhưng hy vọng cô ta đừng mở miệng ra nói gì cả. Mina khó chịu, "Khó hả? Rõ ràng có những vị trí khác để chụp, tại sao lại phải là chỗ này? Cô đi ra chỗ khác đi." Mina trả lời, không có ý định di chuyển.

Cô gái đó đảo mắt nhìn Mina: "Tôi luôn chụp ảnh ở đây và mọi thứ vẫn ổn cho đến khi cô ngồi ở đây. Điều này chỉ mất vài phút, vì vậy hay đứng lên."

"Có chết tôi cũng không đứng lên." Mina cười khẩy, như muốn trêu chọc cô. Mina ở lại và vô cùng thoải mái trên chiếc ghế nàng đang ngồi. Nàng nhắm mắt lại thêm lần nữa, mặc kệ những lời cằn nhằn của cô gái.

Cho tới khi nàng cảm thấy cổ áo mình bị nắm lấy, đôi mắt của Mina mở to ra, người này đang chỉ cách mặt nàng có vài inch theo đúng nghĩa đen. Cô nàng cánh cụt nuốt nước bọt khi thấy cô ấy nhìn sâu vào mắt mình, "Sao cô lại ở sát mặt tôi như thế? Bố mẹ cô đã dạy cô cách cư xử chưa hả đồ ngốc." Mina hét lên, cố gắng hết sức để không nói lắp.

Mina cố gắng không nhìn đi chỗ khác mà tiếp tục nhìn thẳng vào người nọ, mặc dù nó khá mãnh liệt nhưng nàng không thể vì điều đó đồng nghĩa rằng nàng đã thua."Nhìn lại cách cư xử của cô xem, cô gọi tôi lại là đồ ngốc?" Cô ta nhếch mép cười, một nụ cười ranh mãnh trên gương mặt.

Má Mina ngày càng đỏ ửng. Cô gái đó rõ ràng không có vấn đề gì về việc xâm chiếm không gian riêng tư của nàng, nơi mà Mina đồng thời không thích và thích vì lý do kì lạ nào đó. Khi cô gái này nở một nụ cười ranh mãnh, Mina thoáng thấy lúm đồng tiền dễ thương trên má cô ấy.

Mina bị dồn vào chân tường bởi người lạ mắt khá điển trai này, vì người này đã đặt hai tay lên băng ghế, ghì chặt nàng lại , khiến Mina không thể nào chạy trốn. "Cô bị câm à?" Cô ta nhếch mép cười, Mina đã rất thích mái tóc của cô gái này trước khi chuyện này xảy ra, nó rất phù hợp với cô ấy. Nhưng sau những gì đã xảy ra thì Mina hoàn toàn không thích mọi thứ về cô gái này.

Mina nhìn đi chỗ khác, "im đi đồ ngốc." Nàng gầm gừ, mặc dù rõ ràng là nàng đang lo lắng. Cô nhếch mép cười, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Mina khiến nàng nhìn vào đôi mắt nâu của mình.

"Tên của tôi không phải là đồ ngốc." Cô cười khúc khích, tiến lại gần hơn một chút đến mức mà Mina có thể cảm nhận được hơi thở của cô.

"Là Chaeyoung, Son Chaeyoung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro