Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt nàng từ từ mở ra, mọi vật xung quanh mờ ảo. Mina âm thầm rên rỉ, dụi mắt rồi vững vàng ngồi thẳng dậy, chiếc chăn đắp trên người nàng rơi xuống đến thắt lưng. Tay nàng mò mẫm xung quanh bên cạnh nhưng nàng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của tấm ga trải giường màu trắng.

Làm sao mình lại ở trong phòng ngủ của mình?

"Chào buổi sá- .. à, chào buổi tối. Nếu chị đang thắc mắc về việc làm sao mình nằm trên giường như thế nào thì em đã bế chị vào phòng ngủ."

Một giọng cười vang lên, đôi mắt Mina mở to, sự chú ý của nàng đổ dồn vào bóng người đứng ở ngưỡng cửa, tay cầm khay đồ ăn. "Chị đã ngủ rất lâu nên em nghĩ sẽ làm một ít đồ ăn từ những thứ em tìm thấy trong tủ lạnh của chị. Chị có một ít mì nên em đã nấu cho chị một ít."

Mina nhìn Chaeyoung nhẹ nhàng đặt chiếc khay lên chân Mina. "Cảm ơn." Nàng lẩm bẩm, suy nghĩ của nàng và tâm trí vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh. Chaeyoung khoanh tay, nở một nụ cười tự mãn.

"Trông chị có vẻ rất đói." Con hổ trêu chọc. Mina trợn tròn mắt khi tự xúc cho mình một thìa mì, khá ngon.

“Em đã chọn làm món này.” Mina quay lại, cắn một miếng nữa. Chaeyoung nhún vai, như thừa nhận sự thua cuộc của mình.

"À, nhân tiện." Chaeyoung lên tiếng, hai tay đút trong túi áo len, "Em đã ăn hết bánh quy của chị-Này! Chị vừa ném mì vào em đấy à!"

Mặt Mina bừng bừng giận dữ, ánh mắt trừng trừng còn Chaeyoung. Có thể thề rằng cô sắp chết: "Tại sao á! Chị đã làm chúng! Chị định đưa chúng cho Sana và Dahyun!"

Chaeyoung trợn mắt, chộp lấy sợi mì được ném ra, "Vậy thì cứ nướng thêm đi! Chị không cần ném mì vào mặt em đâu, và nhìn xem-giờ khăn trải giường của chị dính đầy nước mì rồi." Cô ấy chế giễu, đứng dậy vứt chỗ mì thừa đi.

Mina càu nhàu, biết rằng đó là lỗi của nàng khi tấm ga trải giường giờ đây có một đốm màu. "Sao nhóc không nướng bánh cho chị." Cô nàng cánh cụt gắt lên, khoanh tay nhìn Chaeyoung.

Hổ con hướng mắt về phía người chị lớn tuổi hơn kia, "Nếu chị muốn em đốt căn hộ của chị thì được thôi. Nhưng em sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy." Môi Chaeyoung cong lên thành một nụ cười tự mãn, khoanh tay với thái độ ranh mãnh.

Mina rên rỉ, đặt khay sang một bên và đứng dậy khỏi giường. "Này! Ăn xong đi cô nương!" Chaeyoung mắng, chỉ vào chỗ mì còn sót lại. Nàng cụt không chút thương tình vỗ vào đầu hổ con.

"Chị đây lớn hơn nhóc đấy." Mina gầm gừ, rời khỏi phòng ngủ để bắt đầu nướng bánh.Chaeyoung bĩu môi nhìn món mì đã nấu chín còn sót lại của mình. Cô ngó lên xem Mina có nhìn không, không thấy nàng nhìn, nên hổ con nhanh chóng tiến lại gần chiếc khay đặt trên giường.

Chỉ một miếng thôi. Chaeyoung mỉm cười, những ngón tay cô quấn lấy chiếc nĩa cho đến khi một giọng nói thu hút sự chú ý của cô. "Đừng ăn mì nhóc đã nấu cho chị." Mina thở dài.

"Em còn chưa ăn!" Chaeyoung đáp lại, háo hức muốn cắn một miếng.

"Nhóc đã ăn bánh quy của chị! Vì vậy, như một hình phạt, hãy rửa sạch bát đĩa của chị!"

"Em là chồng của chị hay gì vậy?!"

"Bớt ảo tưởng!"

~

"Sao em lại bỏ nhiều bột thế!" Giọng của Mina vang cả căn bếp, giọng điệu của nàng tràn ngập sự thất vọng pha chút vui tươi. Tuy nhiên đối với Chaeyoung thì khá nghiêm túc. Cô nhóc rên rỉ, đưa cho nàng những hướng dẫn được viết bởi Mina.

"Đó là những gì chị đã viết!" Chaeyoung phàn nàn. Giọng của họ ngày càng to hơn và Mina sẽ không ngạc nhiên nếu có ai đó ở nhà bên gửi khiếu nại.

"Ôi trời-đó là sữa đấy, đồ ngốc!" Mina gầm gừ, đẩy Chaeyoung sang một bên để cố gắng sửa chữa lỗi lầm đã mắc phải. Nàng dặm chân xuống sàn, mất kiên nhẫn với tất cả những gì cô nhóc đã làm, "Bánh quy bây giờ sẽ rất ngọt." Mina nói thêm.

"Sao em lại phải giúp chị nướng bánh! Em vừa bảo chị là em không biết nướng mà!" Chaeyoung đáp lại. Nghe có vẻ như họ đang tranh cãi nhưng thực tế là họ đã quá kiệt sức vì dành quá nhiều thời gian trong bếp.

Mina ngừng lại, nhìn con hổ trước mặt, "Nhóc đã ăn bánh quy của chị. Và nhóc có thể nướng bánh, nhóc đúng là một kẻ ngốc khi nhìn số đo!" Mina mắng.

Chaeyoung dậm chân, "Đừng có gọi em là đồ ngốc!"

"Làm thế nào chị có thể trong khi em thật sự ngu ngốc!" Mina rên rỉ với thực tế là họ chỉ đang gặp vấn đề về nướng bánh. Chaeyoung nắm chặt nắm đấm của mình, liếc nhìn túi bột. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt hổ con.

"Ai quan tâm chứ." Chaeyoung lầm bầm, tay cô nắm lấy túi bột và sau vài phút, tầm nhìn của Mina đã mờ khi nàng chỉ thấy bột trắng bay khắp nơi.

"Có phải em-"

"Ồ, trông chị như đang phủ đầy tuyết." Chaeyoung cười, nhìn vào tóc và khuôn mặt của Mina được phủ đầy bột. Nàng thở dài, nhìn xuống khi nàng lau bột trắng trên áo.

Mina quay lại, tay nàng nắm lấy thứ gì đó nhưng Chaeyoung không thể nhìn thấy được, "Mi-?"

"Tên ngốc này!" Mina hét lên, bàn tay cô cầm kem lạnh và chẳng mấy chốc nó nằm gọn trên khuôn mặt và áo sơ mi của Chaeyoung.

"Tại sao chị lại đặt kem ở xung quanh!" Chaeyoung hét lại, tay cô lau kem trên tay. Ồ, là sô cô la.

"Để ném nó vào những kẻ ngốc như nhóc, đó là lý do tại sao!" Mina gầm gừ, nắm lấy thêm một ít và ném nó vào Chaeyoung, người quá trễ để có thể né nó. Cô nhóc đã chộp lấy miếng thức ăn gần nhất, đó là cục nước đá,cô mỉm cười.

"Nhận lấy" Chaeyoung mỉm cười rộng hơn, ném vài cục băng vào cô nàng cánh cụt. Đôi mắt của Mina co giật trong cơn giận dữ khi nhà bếp là một mớ hỗn độn.

Hầu như tất cả nguyên liệu làm bánh của họ đều ở trên sàn, ngay cả những  phần họ đã hoàn thành.

Nụ cười của Chaeyoung từ từ tắt dần khi cô thấy Mina khoanh tay, một vật thể ở giữa các ngón tay của nàng. "Cái-chờ một chút đã. Mina? B-bỏ con dao xuống đã." Cô cười gượng, lùi lại. Trước khi cô có thể nói lời khác, Chaeyoung chạy nước rút ra khỏi căn bếp, Mina đuổi ngay sau cô nhóc.

"SON CHAEYOUNG MAU TRỞ LẠI ĐÂY!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro