Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em có cảm thấy ấm không? Nếu em muốn chị có một chiếc khăn khác cho em." Mina nói, chân sắp bước đi để lấy một chiếc khăn khác. Chaeyoung lắc đầu, xoa những hai lòng bàn tay vào nhau để tạo ra hơi ấm.

"Em ổn." Chaeyoung mỉm cười, nhìn lại lò sưởi, thổi vào bàn tay lạnh lẽo của cô. Mina nhìn cách Chaeyoung giữ ấm cơ thể. Không có cô nhóc, Mina có lẽ đã bị ngất vì uống nhiều, "Uh, em có thể sử dụng nhà vệ sinh được không?" Giọng nói của Chaeyoung nói cất lên kết thúc sự im lặng của Mina.

Mina gật đầu, chừa không gian cho
Chaeyoung đi qua hành lang nhỏ. Nàng tiến lên một bước nhưng dường rượu mà nàng uống lúc nãy đã bắt đầu có tác dụng. Xung quanh nàng trở nên mờ nhạt và mọi vật thể mà nàng nhìn thấy chỉ là một đốm màu.

Nàng cảm thấy đôi chân của mình ngày càng yếu đi và tâm trí nàng không được tỉnh táo nữa. Mina rên rỉ, xoa xoa đầu của mình để nàng tỉnh táo trở lại, ánh đèn của căn phòng thoát khỏi tầm nhìn của nàng. "Mina!" Có giọng nói gọi nàng, cánh tay bắt lấy nàng không cho nàng gục xuống nhưng tại thời điểm này, nàng không thể thấy được bất cứ điều gì đang diễn ra.

Mina phát ra một tiếng cười nhỏ, "Chị vẫn ổn." Nàng yếu ớt, cố gắng đứng trên hai chân. Chaeyoung, người đã giữ được nàng, bước tới trước mặt Mina một cách lo lắng.

"Tại sao chị lại uống nhiều như vậy."
Chaeyoung thở dài mặc dù cô nhóc hình dung Mina sẽ không thực sự để ý khi nàng đang không thực sự tỉnh táo. Mina chớp mắt một vài lần, nở một nụ cười ngay sau đó.

Chaeyoung thở dài, cô biết mình không thể bế Mina trên lưng vì lưng cô ướt đẫm. "Đưa cho em cánh tay của chị." Chaeyoung lẩm bẩm, nắm lấy cánh tay của Mina nhẹ nhàng, treo nó lên đôi vai rộng của chính mình. Cô dùng sức, gần như vấp ngã trên hai chân của chính mình.

Không gặp bất cứ khó khắn gì, hổ con cẩn thận đưa Mina vào phòng nàng, đặt chim cánh cụt say rượu lên giường. "Chị chắc chắn sẽ có một cơn nôn khủng khiếp sau đó." Chaeyoung thở dài, nhét hai chân của Mina dưới chăn, đảm bảo nàng ấm áp và thoải mái.

Khi cô hoàn thành việc chỉnh lại chăn trên giường giúp Mina ngủ, Chaeyoung nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào người con gái nằm trên giường này. Một nụ cười nở trên môi cô khi cô thấy Mina trông yên bình như thế nào. Cô cúi xuống, nhét vài sợi tóc ra sau tai Mina. Chị thật đáng yêu. Chaeyoung lặng lẽ cười thầm khi nhìn cô nàng chim cánh cụt cười khúc khích có lẽ nàng đã mơ thấy điều gì đó trước khi bước vào một giấc ngủ sâu.

"Chúc ngủ ngon, Minari."

Ouch. Mina rên rỉ, chớp mắt một vài lần mặc dù nàng rất biết ơn khi rèm đã bị đóng. Nàng từ từ ngồi dậy, xoa mắt để quan sát hoàn toàn cảnh vật xung quanh.
Nàng bối rối khi nàng có thể cảm thấy ga trải giường của nàng.
Làm thế nào mình-?

"Chào buổi sáng đồ ngái ngủ." Một giọng nói nhỏ cất lên, mặc dù nó đủ lớn để Mina nghe. Cô nàng chim cánh nhìn lên và thấy người bạn thân nhất của nàng đứng cạnh cửa.

"Sana?" Mina lẩm bẩm, giọng nói của nàng bị khàn khàn sau giấc ngủ. Đầu nàng nhói lên và nàng có thể thề rằng nàng muốn tát vào đầu mình để cơn nhức qua đi.

"Yup. Dễ thương và xinh đẹp. Mina. Cậu có nhớ chuyện gì xãy ra ngày hôm qua không?" Sana mỉm cười, từ từ đến gần người bạn trông đang muốn nôn của mình, người đang ngồi trên giường.

Mina cố gắng nhớ mặc dù nó chỉ có vẻ như nó không được rõ ràng. Nàng nhớ có hai người đang tranh cãi vì nàng nhưng sau đó thì nàng không rõ. "C-Chuyện gì?"

Sana cười khúc khích, "Chaeyoung đã cứu cậu khỏi một ly rượu khác và cô nhóc thậm chí còn làm tổn thương Seungwoo vì anh ấy cố gắng ép cậu uống nhiều hơn, và sau đó Chaeyoung đã đưa cậu về đây. " Nụ cười của cô ấy mềm mại .

Đôi mắt của Mina mở to, "E-m ấy đưa tớ về đây? Một mình? Cậu không ở đó?" Nàng đã cố che giấu đôi má đỏ của mình vì nàng có thể cảm thấy trái tim mình rung động bởi thực tế là Chaeyoung đã đưa nàng về nhà.

"Yup, và em ấy bế cậu lên giường khi cậu bất tỉnh. Em ấy thậm chí còn nắm lấy cậu để cậu không bị ngã." Sana nói thêm, ngân nga khi cô nghĩ về chaeyoung tốt bụng như thế nào. Mặt khác, má Mina đỏ ửng. "Còn gì nữa không?" Mina rụt rè hỏi.

Sana bắt đầu nghĩ, "Ồ! Khi một chiếc ô tô đi ngang qua, em ấy đã che chở cậu khỏi bị ướt bởi chiếc xe. Dễ thương phải không? Em ấy đã bảo vệ cậu."Sana trông có vẻ phấn khích,"Ôi trời cậu nên nhìn thấy em ấy khi Seungwoo cố gắng nắm lấy cổ tay của cậu. Chaeyoung trông như thể em ấy sẵn sàng đánh nhau vì cậu." sóc nhỏ cười mặc dù cô đã rất ngạc nhiên bởi Chaeyoung.

Mina cười một cách lo lắng, xoa xoa đầu của mình để thoát khỏi cơn đau đầu. "Làm thế nào cậu biết tất cả những điều này đã xảy ra?"

Sana mỉm cười, "Chaeyoung gọi cho tớ đến đây để chăm sóc cậu. Vì vậy, tớ đã đến.
Sau đó, tớ hỏi em ấy về chiếc áo ướt, em ấy đã giải thích mọi thứ.Ngoài ra bởi vì tớ đã ở đó khi cuộc tranh cãi xảy ra."Mina gật đầu để đáp lại, nhìn thấy điểm hợp lý trong câu trả lời.

"Cậu biết không Mina-" Sana nhếch mép ", -Chaeyoung sẽ là một người yêu vô cùng tuyệt vời. Em ấy bảo vệ cậu nhưng không bảo vệ quá mức. Chaeyoung tốt bụng và vui tươi. Và em ấy rất biết quan tâm. Làm thế nào cậu có thể cưỡng lại? "Sana mỉm cười, huých tay vào người Mina." Tớ không có tâm trạng để bị trêu chọc. "Mina thở dài, lắc đầu trước thái độ không bỏ cuộc của Sana. rên rỉ trong thất vọng.

Sana lắc đầu "Không! Cậu cần uống canh giải rượu trước."

Mina cong lông mày, "canh giải rượu?
Cậu nấu? Tớ nghĩ bây giờ tớ ổn rồi."Mina cười khúc khích, thấy được một cái bĩu môi từ sóc nhỏ. Sana hất cằm, khoanh tay.

"Tớ có thể nấu ăn!" Sana thốt lên mặc dù cô ấy thở dài sau đó, "Nhưng tớ không nấu ăn. Nào lại đây với tớ. "Sana mỉm cười, nắm lấy tay Mina một cách cẩn thận dẫn chim cánh cụt vào bếp. Đầu nàng vẫn còn đau một chút nhưng nó không tệ như khi nàng tỉnh dậy.

"Ai nấu ăn" trước khi Mina có thể kết thúc,
Sana lấy một mảnh giấy nhỏ ra khỏi bàn và đưa nó cho chim cánh cụt. Mina liếc nhìn bạn mình bối rối trước khi nhìn lại tờ giấy.

Này Mina, đây là cho cơn nhức đầu của chị sau cơn say tối qua. Em đã nấu một ít canh giải rượu cho chị vì vậy chỉ cần ăn nó sau khi chị thức dậy. Cảm ơn vì đã cho em khăn để sử dụng, em đã bỏ nó vào máy giặt.

-chaeyoung

Môi của Mina nở thành một nụ cười, Sana đã thấy nó nhưng cô ấy nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô giữ im lặng, "cậu biết đấy." Sana bắt đầu, liếc xuống tờ giấy nhỏ, "-chaeyoung thực sự rất chu đáo. Những người như em ấy nhắc nhở tớ rằng người tốt bụng và thấu hiểu vẫn tồn tại." Cô khẽ mỉm cười, nhìn vào Mina, người đã cho cô một cái nhìn thông cảm. "

"Họ chỉ cần thời gian, sana. Đừng lo lắng, họ sẽ sưởi ấm trái tim cậu sớm thôi. "Mina nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên bàn của nàng, kéo cô nàng trước mặt vào một cái ôm. Sana cầm lại những giọt nước mắt, cánh tay cô yếu đuối bao quanh eo Mina. "Tớ biết-" Sana đã nở một nụ cười mờ nhạt mặc dù nó tràn ngập nỗi buồn hơn là niềm vui.

"-Nó chỉ đau khi tớ chưa có thể nhìn họ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro