Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungwoo bực tức, xoa lưng khi xem nó đâm vào chiếc ghế bên cạnh anh ta. Rượu của anh ta  đổ khắp ở trên sàn ở khắp mọi nơi. Mọi người đang im lặng, nhìn chằm chằm vào cả hai Chaeyoung và Seungwoo. Mina đã bị sốc, lần đầu tiên, Chaeyoung đã tức giận. Nàng có thể nhìn thấy sự tức giận rõ ràng trong mắt mình.

Trước khi bất cứ ai khác có thể nói bất cứ điều gì, Jeongyeon đứng dậy, "Chaeyoung, đưa Mina ra khỏi đây, đưa em ấy về về nhà đi. Bọn chị đã đùa hơi quá đáng, chị xin lỗi. "Cô ấy thở dài, nhìn vào đàn anh kiêu ngạo trên sàn nhà, người chỉ đang chửi lẩm bẩm một cách đau đớn.

Chaeyoung nắm lấy tay của Mina, những ngón tay của họ đan xen, "Chị không nên nói xin lỗi. Anh ta nên." Cô cau có trước khi rời quán cà phê với Mina bên cạnh.

Seungwoo tặc lưỡi của mình, từ từ đứng dậy với sự giúp đỡ của bạn bè. "Đồ ngốc." Em gái của Seungwoo đã đánh vào cánh tay anh, người trước mặt chỉ rít lên vì đau.
Vì thế. Sana lắc đầu trước cảnh tượng vừa diễn ra, thất vọng vì một tiền bối sẽ hành động như vậy với một sinh viên năm nhất.

~

Họ đã đi đủ xa, đến mức Mina chỉ có thể xem tòa nhà là một hộp nhỏ. Nàng liếc nhìn vào tay họ, được nắm lấy một cách hoàn hảo khi những ngón tay của họ đan xen nhau. Họ sớm dừng lại.

Cô nhóc quay lại, đôi mắt cô không biểu cảm. "Nhìn vào chị làm cho em có thể thấy rõ rằng khả năng chịu đựng rượu của chị là yếu, tại sao chị lại uống nó?" Chaeyoung thở dài, cơ thể cô đến gần Mina.

"Chị nghĩ rằng chị có thể xử lý nó, nhưng chị đã sai." Mina lẩm bẩm, nghe lời cằn nhằn từ Chaeyoung.

"Chị nên nói với em sự thật! Nếu em không tới, chị chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn." Chaeyoung mắng nàng và Mina cảm thấy như thể mình nhỏ tuổi hơn người trước mặt, cô nhóc hiện đang rất thất vọng.

"Chị xin lỗi." Mina lầm bầm, nàng nhìn Chaeyoung, người chỉ thở dài. Mina chỉ biết nhìn xuống, cảm thấy một chút bối rối khi Chaeyoung đang mắng nàng vì một sai lầm. Nàng nghe thấy tiếng hổ con đang di chuyển nhưng nàng không nghĩ gì về nó.

Cho đến khi nàng cảm thấy một cái gì đó ấm áp và mềm mại trên vai. Mina từ từ nhìn lên và thấy hai bàn tay của Chaeyoung ở hai bên vai nàng. Chiếc áo khoác màu nâu của cô bây giờ rủ lên trên vai Mina, làn gió lạnh của không khí nàng không cảm thấy nữa "Chị  có cảm thấy tốt hơn không?" Chaeyoung nói, giọng cô rất mềm mại và biểu cảm của cô cũng vậy.

Mina nhìn đi chỗ khác, "Cảm ơn em." Nàng rùng mình liếc nhìn Chaeyoung, người đã giữ khoảng cách sau khi xác nhận rằng chiếc áo khoác thoải mái nằm gon trên vai của Mina.

Sau một vài phút chỉ đứng yên, Chaeyoung thở dài, cô không nhìn mina nàng có thể thấy được cảm giác tội lỗi của cô trong mắt xô, "Em xin lỗi." Mina nhìn cô, nàng bối rối. Tại sao lời xin lỗi đột ngột?

"Huh?"

"Hôm qua, tại quán cà phê. Em không nên tức giận chị. Dù sao thì đó cũng là lựa chọn của chị, em không nên hành động thiếu kiểm soát như vậy. Em xin lỗi."
Chaeyoung hắng giọng, nhìn lại Mina với sự chân thành trong mắt.

Một cách vô thức, bàn tay của Mina đưa tay nắm lấy cổ tay Chaeyoung, đặt lòng bàn tay lên làn da hổ nhỏ. Nàng nhìn vào tay cô trước khi giao tiếp bằng mắt, Mina khẽ mỉm cười, "Em không nên xin lỗi. Em chỉ đang quan tâm chị, cảm ơn vì điều đó." Những từ được phát ra bởi giọng nói mềm mại của nàng mang đến cho Chaeyung một cảm giác thoải mái.

Chaeyoung mỉm cười và lại lần nữa một lý do kỳ lạ, Mina cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy lúm đồng tiền xuất hiện trên gương mặt ấy. "Chúng ta nê-mina!" Cô hét lên, trước khi nàng có thể phản ứng, Mina cảm thấy mình bị kéo về phía trước, ra khỏi rìa của vỉa hè. Mọi thứ xảy ra quá nhanh nhưng tất cả những gì nàng nghe thấy là tiếng thở hổn hển. Âm thanh của nước bắn chạm tới tai nàng. Mina thoáng thấy những tia nước bắn tới phía nàng, nhưng nàng lại không bị ướt.

Mina bị kéo vào một cái ôm. Vòng tay quấn quanh cơ thể mỏng manh của nàng một cách bảo vệ giống như nàng đang được bảo vệ khỏi bất cứ điều gì đến. Đôi mắt nàng mở to, chỉ nhìn lên để xem cặp mắt nhắm nghiền của Chaeyoung. Sau vài phút, Mina cảm thấy sự ấm áp của cánh tay của Chaeyoung rời xa dần khi nàng buông tay, "Chaeyoung! Em có ổn không?" Nàng quan tâm.

Chaeyoung đã bị ướt .Toàn bộ phía sau lưng của cô bị ướt do nước văng vào cô khi một chiếc ô tô đi ngang qua, chạy qua một vũng nước sâu. "T-Tại sao em làm điều đó? Bây giờ trông em thật tệ!"

Hổ con hít một hơi run rẩy, vai cô run rẩy vì lạnh. Chaeyoung tinh tế liếc nhìn Mina, "Chị đang mặc màu trắng. Nếu chị bị dính nước, áo của chị sẽ-" Cô nhóc rùng mình ",-sẽ bị nhìn xuyên qua."

Đôi mắt của Mina mở to, bàn tay nàng ôm lấy chiếc áo khoác màu nâu mà Chaeyoung đã cho nàng. Em ấy thực sự rất quan tâm đến mình huh. Mina nhìn lên khi nàng nhìn thấy Chaeyoung ôm lấy mình vì cái lạnh, nó phải là tồi tệ nhất đối với cô vì cô ướt đẫm nước. "Em sẽ đưa chị về." Chaeyoung nói lắp, hàm của cô nắm chặt và ngón tay run rẩy.

"Chờ đợi." Mina gọi cô, từ từ cởi áo khoác ra khỏi vai.

"Chị đang làm gì thế?" Chaeyoung lẩm bẩm, giọng nói của cô run rẩy.

"Lấy áo khoác của em. Em-" Mina đã bị cắt đứt khi Chaeyoung đẩy tay nàng ra, từ chối lời đề nghị của Mina. Cô lắc đầu tinh tế, cánh tay của hổ con vẫn ôm lấy cơ thể của chính mình.

"Chaeyoung lấy nó. Em sẽ bị bệnh."
Mina đẩy lại, nhưng cô nhóc vẫn từ chối.

"Giữ lấy nó." Chaeyoung đứng thẳng lưng, "Đừng lo lắng cho em." Cô nở một nụ cười yếu ớt, hai tay trượt vào túi quần. Mặt sau của chiếc áo màu đen của cô đang nhỏ giọt nước và mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm, có lẽ bối rối.

"Nhưng chae-" Mina đã bị cắt đứt khi cô nhìn thấy Chaeyoung đưa tay ra, đan xen các ngón tay của họ lại với nhau. Khả năng nói của nàng không còn hiện diện khi nàng nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của Chaeyoung.

"Em thà bị bệnh còn hơn để chị bị lạnh, Mina."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro